Lão Mã đứng đó mắt đỏ như máu, vẻ mặt nhăn nhó. A Từ đứng bên cạnh có thể cảm nhận được sát khí trên người anh, cuối cũng cũng có thể liên tưởng anh với mấy chữ "hắc đạo".
Vừa toan an ủi một chút đã thấy Lão Mã thở hổn hển, sau đó không nói không rằng đã lao nhanh ra ngoài.
A Từ đứng cách anh khá gần, vội vươn tay kéo anh lại: "Lão Mã, anh tỉnh táo lại đi."
Lão Mã như bị ma nhập, sức mạnh lớn đến đáng sợ, đột nhiên hất A Từ ra rồi tiếp tục chạy ra ngoài.
A Từ không ngờ anh lại bất thình lình bạo lực như vậy, bị đẩy về sau một bước, trực tiếp va vào cạnh bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn, nhưng Lão Mã vẫn không dừng chân.
Giản Ngôn nhìn A Từ, thấy cậu không sao mới chạy lên trước Lão Mã, dùng tay trái cho anh một bạt tay.
Giản Ngôn tát rất mạnh, Lão Mã bị tát tới xiểng niểng. Nhưng được cái là anh đã dừng lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Giản Ngôn chòng chọc, siết chặt nắm đấm, giống như đang chuẩn bị liều mạng với Giản Ngôn.
A Từ cũng không lo hông mình bị đụng đau, sợ hai người đánh nhau nên vội vàng từ trong nhà chạy ra.
"Tỉnh chưa?" Giản Ngôn lạnh lùng hỏi, giọng điệu cũng lạnh như băng.
Tay Lão Mã chậm rãi buông ra, vẻ mặt vặn vẹo cũng dịu đi một chút, nói với giọng hơi khàn, nhưng là nói với A Từ: "Xin lỗi em..."
"Không, không sao..." A Từ không ngờ anh sẽ nói lời xin lỗi, hơi cà lăm, lại vội vàng bắt lấy cơ hội khuyên nhủ, "Anh đừng vội, anh muốn gì cứ nói ra, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách. Càng ở trong tình huống khẩn cấp thì càng phải tỉnh táo. Bây giờ chúng ta vẫn chưa biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không thể ngay bước đầu đã rối loạn."
Môi Lão Mã giật giật, chỉ xoay người đi vào phòng mà không nói gì.
A Từ thở phào một cái, vội vàng đi theo. Giản Ngôn đi tới thấp giọng hỏi: "Em không sao chứ?"
A Từ vội lắc đầu, chỉ đụng trúng một phát thôi, có thể bị cái gì?
Thấy cậu vẫn đi đứng bình thường, Giản Ngôn mới yên lòng.
Lão Mã đi tới ngồi vào ghế sa lon, điện thoại Doãn Đồng còn nằm trên bàn trà, Lão Mã cầm điện thoại lên tay, cơ mặt lại bắt đầu giật giật.
"Bài trí nơi này vẫn bình thường, là tự mình chị dâu đi ra ngoài, chắc không có nguy hiểm." A Từ nhìn bố trí xung quanh, an ủi Lão Mã.
Lão Mã ngẩng đầu nhìn cậu, thần sắc vẫn còn chút hung hăng: "Thân thể cô ấy thế kia, bị người ta buộc đi có phản kháng được không?"
A Từ nghẹn họng, Giản Ngôn bình tĩnh nói: "Chị dâu không phải bị người ta ép đi. Anh xem, lúc chị ấy đi còn đổi giày, có ai bắt cóc mà giúp chị ấy đổi giày không?"
Theo lời Giản Ngôn, Lão Mã thấy được đôi dép lê ở bên cạnh tủ giày, đó chính là đôi dép mà Doãn Đồng đã mang khi bọn họ ra cửa vào buổi chiều.
Lão Mã nhắm hai mắt lại, nói: "Nhưng ngay cả điện thoại cô ấy cũng không mang theo, dép lê cũng không bỏ vào trong tủ giày. Rõ ràng cô ấy đi rất vội vàng, nhất định đã xảy ra chuyện. Hơn nữa, cô ấy đi mà không báo cho tôi biết, quá kỳ lạ."
Thấy anh có thể suy nghĩ phân tích bình thường, Giản Ngôn biết anh đã bình tĩnh lại, thở phào một hơi, nói: "Nếu chị ấy có ra khỏi sơn trang thì bảo vệ trông cổng nhất định sẽ nhìn thấy. Anh gọi điện hỏi ngay đi, có người nào trông thấy chị dâu đi ra ngoài hay không."
Lão Mã vội vàng lấy điện thoại ra gọi, đúng là lo quá mất khôn, ngay cả chuyện đơn như vậy cũng quên cho được.
Thấy mồ hôi rơi xuống trên trán Lão Mã, A Từ cũng sốt ruột lây. Thân thể Doãn Đồng vốn đã không tốt, nếu thật sự bị kẻ xấu bắt đi rồi bị hành hạ một phen, e là thân thể chị sẽ không chịu nổi.
Nhưng rốt cuộc kẻ nào muốn bắt Doãn Đồng? Mục đích là gì? Chị ấy có liên quan gì tới vụ án? Hay là nói, người bắt Doãn Đồng chỉ đơn giản muốn uy hiếp Lão Mã? Hoặc là uy hiếp Giản Ngôn?
Dường như đều không đúng.
"Dì Lưu kia có phải cũng mất tích?" Giản Ngôn cau mày nhìn sang Lão Mã đang đợi điện thoại.
Lão Mã khẽ giật mình, anh chỉ lo cho Doãn Đồng mà quên mất dì Lưu vốn phải ở đây. Nghĩ đến lời Giản Ngôn nói trước đó, và cả thi thể của Mao Lôi, Lão Mã cầm điện thoại mà tay run rẩy.
Nếu như dì Lưu thật sự có vấn đề, có liên quan đến cái chết Mao Lôi. Như vậy, chẳng phải Doãn Đồng cũng đang lành ít dữ nhiều?
Lão Mã còn chưa kịp đáp thì điện thoại đã nối thông, Lão Mã lo lắng quát người trong điện thoại: "Chiều hôm nay mấy người có trông thấy bà chủ hay không?"
Đầu bên kia lập tức đáp lại: "Bà chủ có đi ra ngoài ạ."
"Khi nào? Đi đâu? Cùng với ai?" Lão Mã liên tiếp hỏi.
"Chắc là khoảng bảy giờ, còn đi đâu thì tôi không biết, bà chủ không có nói. Bà chủ đi cùng với dì Lưu." Người đầu dây bên kia nói, "Dì Lưu là người trong nhà nên chúng tôi không có hỏi..."
"Đệt!" Lão Mã chửi thề, người đầu bên kia không dám nói tiếp nữa.
Lão Mã cố hỏi thêm một chút vẫn không ra được cái gì, bọn họ nào dám hỏi han hành tung của bà chủ?
Cúp máy, Lão Mã đấm mạnh vào đầu mình.
Dì Lưu! Sao hắn có thể ngu si như vậy, lúc trước còn son sắt cam đoan bà ta không có vấn đề gì. Nếu không phải do hắn đưa dì Lưu về bên cạnh Doãn Đồng, làm sao Doãn Đồng bị bà ta bắt đi?
"Anh trước hết đừng nóng vội, từ lời nói của nhân viên bảo vệ cho thấy, ít ra lúc chị dâu rời đi là do tự nguyện, không phải bị người ta bắt cóc." Vừa rồi Lão Mã mở loa ngoài nên bọn họ đều nghe thấy được, Giản Ngôn phân tích, "Có lẽ tình huống không tệ như chúng ta nghĩ, có lẽ hai người chỉ nhất thời ra ngoài một chuyến. Anh gọi điện lại cho tài xế và dì Lưu thử xem."
Lão Mã giống như một con rối, vội vàng gọi điện cho tài xế và dì Lưu, nhưng cả hai đều đang tắt máy.
Lão Mã gần như sắp nổi bão, A Từ đột nhiên nói: "Lão Mã, vì sao trước đây anh lại tin tưởng dì Lưu như vậy?"
Lúc trước tin tưởng dì Lưu bao nhiêu thì giờ đây lại càng phẫn nộ bấy nhiêu, nghe A Từ hỏi như vậy, hắn lại muốn giở giọng.
Giản Ngôn vội giải thích cho A Từ: "Ý A Từ muốn nói là, anh có thể cho chúng tôi biết lai lịch của dì Lưu hay không?"
Lão Mã nói dì Lưu đã theo họ rất nhiều năm, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Lão Mã và Doãn Đồng, vậy thì không lý nào lại đột nhiên phản bội.
Trong tình huống này, hoặc là có tình trạng đột phát gì đó, hoặc là đã có người mưu tính từ trước.
Nhưng nếu thật sự có người sắp xếp tai mắt ở cạnh họ từ rất nhiều năm trước, hơn nữa còn không có bất kỳ hành động gì trong nhiều năm qua, thì quả là đáng sợ. Rốt cuộc người này đang mưu toan điều gì?
"Trước đây dì Lưu là người làm ở Doãn gia, chính bà đã chăm sóc Đồng Đồng từ khi còn nhỏ." Nghe Giản Ngôn nói, Lão Mã mới bình tĩnh hơn, bèn kể lại lai lịch của dì Lưu, "Sau này Đồng Đồng trở mặt với Doãn gia, dì Lưu rất thương yêu cô ấy, thường xuyên lén đến thăm. Sau nữa Đồng Đồng bị bệnh, dì Lưu liền rời khỏi Doãn gia, nhất định phải đi theo chăm sóc Đồng Đồng. Lúc đó tôi... quá bận rộn, Đồng Đồng lại thân thiết với bà, tôi bèn để bà ở lại. Những năm qua, bà luôn luôn ở trong sơn trang..."
Nói vậy, dì Lưu cũng là người có tình có nghĩa, thảo nào trước đó Lão Mã lại tin tưởng dì Lưu như vậy, nhưng giờ đây anh lại càng thấy tự trách hơn.
"Doãn gia?" A Từ Giản Ngôn liếc nhìn nhau, chợt cùng nghĩ đến một người, "Doãn Qua?"
"Cái gì?" Lão Mã hơi giật mình, không hiểu lời hai người nói.
"Lão Mã, anh có nghĩ tới không, thật ra dì Lưu là người Doãn Qua phái tới bên cạnh hai người?" Giản Ngôn nhanh chóng nghĩ ra, hơi do dự hỏi.
"Doãn..." Lão Mã lơ mơ hồi lâu mới tỉnh táo lại, "Vì sao các cậu lại nói như vậy?"
"Năm đó Doãn Qua rất yêu thương chị dâu, điều này anh còn biết rõ hơn chúng tôi. Như bình thường thì lúc cha mẹ và con cái nảy sinh mâu thuẫn, cha mẹ sẽ là người thỏa hiệp trước. Có lẽ trong mắt anh, Doãn Qua có rất nhiều khuyết điểm, là một kẻ rất đáng ghét. Nhưng anh không thể phủ nhận, ông ta thật sự yêu thương chị dâu. Đứng ở lập trường của ông ta, chuyện ông ta làm cũng là vì muốn tốt cho chị dâu... Chị dâu đã định phải đi theo anh rồi, Doãn Qua không yên lòng, hoàn toàn có thể sắp xếp một người đi theo chăm sóc chị ấy." Giản Ngôn phân tích, "Dì Lưu thân thiết với chị dâu, đương nhiên là sự lựa chọn tốt nhất."
"Đúng vậy." A Từ gật đầu, nói, "Nếu dì Lưu là người làm ở Doãn gia, vậy người mà bà trung thành nhất chính là Doãn Qua, chứ không phải chị dâu. Anh nhớ kỹ lại xem, chị dâu đã từng nói gì về dì Lưu, dì Lưu có phải cũng rất trung thành với Doãn Qua?"
Từ khi phát hiện Doãn Đồng mất tích, trí thông minh của Lão Mã giảm xuống kịch liệt, căn bản đã mất khả năng suy tính. Bây giờ nghe Giản Ngôn và A Từ phân tích liền cảm thấy rất có lý, đầu óc mới bắt đầu vận hành trở lại.
Anh nghĩ một hồi, đột nhiên nói: "Hóa ra là thế, thảo nào..."
"Anh nghĩ tới chuyện gì?" A Từ và Giản Ngôn đồng thanh hỏi.
"Quả thật Đồng Đồng có nhắc tới, nói là dì Lưu rất nghe lời Doãn Qua. Nhưng lúc ấy tôi không quan tâm lắm, dù sao dì Lưu vẫn rất tốt với Đồng Đồng." Dừng một chút, Lão Mã cắn răng nói, "Ta nói, rõ ràng trước kia Đồng Đồng rất thân với dì Lưu, nhưng mấy năm nay lại không muốn bà ở bên chăm sóc, chỉ cho bà làm một ít việc lặt vặt trong sơn trang. Hóa ra, cô ấy đã biết tỏng dì Lưu là do Doãn Qua phái tới. Hài một nỗi, tôi còn tưởng cô ấy không muốn có người quấy rầy chúng tôi..."
Thấy Lão Mã lại sắp tự trách, Giản Ngôn vội vàng cắt ngang, nói: "Nếu dì Lưu thật sự là người của Doãn Qua, vậy ít nhất bà ta sẽ không gây tổn hại sinh mạng chị dâu, chúng ta có thể tạm thời yên tâm."
"Thế nhưng, nếu dì Lưu là người của Doãn Qua, bà ta đi theo chúng tôi nhiều năm như vậy, vì sao trước đây không có động tĩnh gì, mà bây giờ lại đột nhiên mang Đồng Đồng đi?" Lão Mã lập tức truy vấn.
Đây mới là điều quan trọng. Giản Ngôn A Từ liếc nhìn nhau, cả hai đều nghĩ tới đoạn video đã xem tại quán bar Già Lam.
Giữa Doãn Qua và Viên Triều An nhất định có bí mật nào đó.
Nhưng bí mật đó đã bị Doãn Trí Viễn nghe thấy, căn cứ theo tình huống mà bọn họ biết, rất có thể Mao Lôi cũng biết, hơn nữa trong tay cô còn đang giữ phần tư liệu có liên quan đến nó.
Hiện tại Doãn Trí Viễn chết, Mao Lôi cũng chết. Nói cách khác, người biết bí mật này đều đã chết.
Doãn Qua lại đưa Doãn Đồng đi ngay trong lúc này. Vì sao ông ta lại làm như vậy? Là vì Doãn Đồng cũng biết bí mật này? Hoặc là vì con trai đã mất nên ông ta chợt mong nhớ con gái?
Giản Ngôn đột nhiên nhớ lại, hồi chiều trước khi bọn họ rời đi, Doãn Đồng từ trên lầu đi xuống có vài lần muốn nói lại thôi, dường như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại không nói.
Chẳng lẽ, Doãn Đồng thật sự biết chuyện gì?
Nếu quả thật chị có biết, vậy liệu chị có đang gặp nguy hiểm tới tính mạng hay không? Hoặc là, Doãn Qua đưa Doãn Đồng đi chính là vì muốn bảo vệ sự an toàn của chị?
Giản Ngôn đổ một thân mồ hôi, nhưng không muốn biểu hiện điều gì trước mặt Lão Mã.
"Có lẽ ông ta chỉ muốn gặp chị dâu một lần, nhưng lại sợ anh không đồng ý?" A Từ đột nhiên nói, "Dù sao hiện tại Doãn Trí Viễn cũng mất rồi, thân người chị dâu lại không được tốt. Dù có cường thế cỡ nào, Doãn Qua cũng chỉ là một người già cả. Lúc này nhất định ông cũng rất yếu đuối, ông muốn gặp con gái cũng là chuyện bình thường."
Lão Mã không mấy đồng tình với cách nói của A Từ, nhưng anh cũng không tìm ra lời giải thích tốt hơn.
"Anh xem lại trên điện thoại chị dâu có số của Doãn Qua hay không?" Giản Ngôn nhắc Lão Mã.
Lão Mã vội lấy điện thoại Doãn Đồng ra xem, lật hết cả danh bạ cũng không tìm được số nào có khả năng là của Doãn Qua.
Lão Mã hơi thất vọng, đang định đặt điện thoại xuống, nhưng dường như lại nhớ tới điều gì, bèn mở nhật ký cuộc gọi ra xem.
Hiện tại Doãn Đồng không liên lạc nhiều với người ngoài, gần đây lại càng không. Cho nên ngày tháng trong nhật ký đều khá là lâu. Nhưng Lão Mã lại tìm thấy một số lạ không tên trong đấy, Doãn Đồng đã gọi đi gọi lại vào số này hơn cả trăm lần, song trước nay đều chưa từng gọi qua. Lần gọi gần nhất là xế chiều ngày hôm nay.
Lão Mã giật mình, có trực giác số này là của Doãn Qua.
Hắp lập tức gọi tới.
Điện thoại gần như được bắt ngay tắp lự, một giọng nói già nua kích động run rẩy truyền tới: "Đồng Đồng!"
Lão Mã khựng lại, giọng nói này hắn đã được nghe rất nhiều lần, những điều độc ác đều xuất phát từ âm thanh này, tuyệt đối sẽ không nghe nhầm. Đây chính là giọng nói của Doãn Qua.
Không được đáp lại, Doãn Qua ở đầu bên kia cũng cảm thấy không đúng: "Đồng Đồng? Là con sao?"
"Doãn tổng." Lão Mã gian nan hé miệng, nói, "Chính ông đã cho người mang Đồng Đồng đi sao?"
"Hồ đồ!" Giọng điệu Doãn Qua đầy vẻ giận dữ, "Anh làm mất Đồng Đồng rồi? Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Tôi..."
Lão Mã còn chưa nói xong đã bị Doãn Qua cúp máy.
Lão Mã sững sờ, toan gọi lại thì bị Giản Ngôn can ngăn.
"Đừng gọi nữa, chính ông ta đã đưa chị dâu đi."
Lão Mã lại sững sờ: "Làm sao cậu biết?"
"Nếu không phải thì tại sao ông ta lại cúp máy nhanh như vậy? Cũng không thèm hỏi han tình hình cụ thể?" A Từ nói, đoạn nhìn qua Giản Ngôn, "Sư ca, bây giờ mình phải làm sao?"
"Chúng ta cũng về Khê Lăng đi." Giản Ngôn quyết định rất nhanh.
Chuyện lùng bắt hung thủ giết Mao Lôi, Trâu Hồng Thạc đã cho người tới hỗ trợ. Hiện tại, Giản Ngôn lo lắng cho Doãn Đồng hơn. Tuy nói Doãn Qua sẽ không tổn hại tới tính mạng Doãn Đồng, nhưng dù sao Doãn Trí Viễn cũng đã chết, Doãn Đồng sẽ gặp phải chuyện gì cũng khó mà nói.
A Từ đồng ý, Lão Mã đương nhiên không có ý kiến.
Quyết định xong, ba người không trì hoãn mà lập tức đi ngay.
Đến cửa xe, A Từ theo thói quen ngồi vào ghế phụ, Giản Ngôn hơi do dự rồi cũng lên ghế lái.
Lão Mã nhíu mày, Giản Ngôn lắc đầu với anh, Lão Mã bèn không nói thêm lời nào.
Trước đó Giản Ngôn bị đụng vào vách đá hai lần, A Từ không thấy nhưng Lão Mã lại thấy rõ ràng. Song anh cũng không biết Giản Ngôn bị thương nghiêm trọng đến mức nào, vốn định nói mình sẽ lái xe. Trông Giản Ngôn như không hề gì, anh cũng yên tâm.
A Từ theo thói ngồi đợi Giản Ngôn thắt dây an toàn cho mình. Nhưng đợi một hồi Giản Ngôn vẫn không làm gì, ngược lại còn trực tiếp lái xe đi.
A Từ hơi ngơ ngác, nghĩ rằng có thể Giản Ngôn quá lo lắng cho Doãn Đồng nên mới nóng vội như vậy. Hơi mất mác thắt chặt dây an toàn, A Từ không thể không nghĩ, thói quen đúng là đáng sợ thật. Hiện tại ngay cả việc nhỏ như thắt dây an toàn mà cậu cũng bắt đầu ỷ lại Giản Ngôn.
Ba người trên xe đều có tâm sự, không ai nói chuyện.
Hành hạ cả ngày trời, đến giờ này ngay cả cơm bọn họ cũng chưa ăn, A Từ vừa mệt vừa buồn ngủ. Hôm nay Giản Ngôn lái xe cũng không tốt như thường ngày, có hơi xóc nảy. A Từ suy nghĩ tình tiết vụ án, mới được một lúc đã không mở mắt nổi.
Mơ mơ màng màng đột nhiên cảm thấy chiếc xe bị rung lắc dữ dội, còn có tiếng lốp xe ma sát vào mặt đất rất gai tai.
"Sao thế ạ?" A Từ hoàn toàn bừng tỉnh, kinh hoảng nhìn qua Giản Ngôn.
Giản Ngôn đầu đầy mồ hôi, nét mặt vẫn còn vẻ khiếp sợ, bắt gặp ánh mắt A Từ liền miễn cưỡng cười, nói: "Không có gì, bất cẩn đụng trúng một cục đá, bị trượt tay."
A Từ cảm thấy không đúng, kỹ thuật lái xe của Giản Ngôn không thể nào kém như vậy.
Cậu còn định hỏi lại thì Lão Mã mở cửa phía sau ra, nổi giận đùng đùng xuống xe, mở cửa bên ghế lái ra, thô lỗ kéo Giản Ngôn xuống, nói: "Ra đằng sau ngồi đi, tôi lái."
"Lão Mã, anh làm gì đấy?" Thấy Giản Ngôn bị Lão Mã kéo xuống, A Từ hậm hực, lập tức tháo dây toàn rồi xuống theo.
Lão Mã căn bản không để ý cậu, A Từ cũng mặc kệ, vòng qua đầu xe đi xem Giản Ngôn.
Thấy A Từ đi qua, Giản Ngôn theo bản năng mở cửa xe, nhưng tay phải giơ lên lại không động đậy được, bèn đổi sang mở bằng tay trái, nói: "Em lên trước đi."
"Tay anh bị làm sao?" Lần này A Từ thấy rõ ràng tay Giản Ngôn đang bị thương, ngay cả nhấc lên cũng không nổi, vậy là phải nghiêm trọng đến mức nào?
"Không sao, chỉ một chút..."
"Cho em xem!" A Từ nổi giận nắm lấy tay Giản Ngôn.
Chỉ vừa đụng vào Giản Ngôn đã nhíu chặt mày, tuy rằng không kêu ra tiếng, nhưng A Từ cũng biết hắn nhất định vô cùng đau đớn.
A Từ cẩn thận mở áo Giản Ngôn ra, phát hiện vai hắn vừa đỏ vừa sưng, trông rất ghê sợ.
Tim quặn đau, A Từ gần như thở không nổi: "Anh..."
"Không sao, lên xe trước đi." Giản Ngôn dùng tay trái đẩy A Từ lên xe, "Đến Khê Lăng xử lý một cái là xong, chỉ bị va đập thôi, không nghiêm trọng."
A Từ rốt cuộc nhớ ra đêm nay Giản Ngôn là lạ, cứ luôn dùng tay trái, không thắt dây an toàn cho cậu, mấy lần sơ ý đụng trúng liền nhíu mày. Thầm giận mình quá mức chủ quan, có vậy mà cũng không phát hiện được, giọng A Từ nghèn nghẹn: "Xin lỗi, em..."
"Ngốc quá, anh thật sự không sao." Giản Ngôn xoa đầu A Từ, nói với Lão Mã, "Đi thôi."
Khi họ đến Khê Lăng trời còn chưa sáng, Lão Mã trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Bác sĩ trực ban thấy tình trạng này, trầm mặt nói: "Phỏng chừng đã bị động tới xương cốt, đi chụp X-quang trước đi."
Rất nhanh đã chụp xong X-quang, hắn bị nứt xương.
Dưới sự kiên trì của bác sĩ, Giản Ngôn vẫn phải băng thạch cao, đi ra với một cách tay bị treo lên.
A Từ đỏ mắt đi theo bên cạnh hắn, lúc này trời vẫn còn sớm, hành lang bệnh viện rất vắng lặng, không một bóng người.
Đi được vài bước, A Từ đột nhiên dừng lại nhìn cánh tay đang treo của Giản Ngôn, cắn răng nói: "Anh có ngốc hay không vậy!"
Thấy cậu tức giận, lại còn đau lòng trách mắng, trong lòng Giản Ngôn run sợ một hồi, đột nhiên hắn dùng tay trái kéo A Từ vào lòng, chặn lại môi cậu. Từ lúc kéo A Từ lên từ dưới vách núi hắn đã muốn làm như vậy rồi, nhưng vẫn không có cơ hội,.
Sợ đụng trúng vết thương của Giản Ngôn, A Từ không dám giãy dụa, ngoan ngoan mặc hắn hôn cho thỏa.
Cho đến khi trong hàng lang vang lên tiếng bước chân, A Từ mới cuống quít đẩy Giản Ngôn ra.
"Đúng là tuổi trẻ..." Một giọng nói quen thuộc và tiếng thở dài vọng tới.
A Từ quay đầu lại nhìn, chính là vị bác sĩ từng có duyên gặp mặt trước đây. Không ngờ bọn họ lại có thể gặp nhau dưới tình huống như vầy.
Tuy Giản Ngôn đang mặc áo sơmi, nhưng hai cánh tay áo cũng bị mất, còn bị treo một cánh tay. Trên thân hai người dính đầy bụi đất, còn chật vật hơn cả lần trước.
Lần này, có lẽ vị bác sĩ từng trải lại hiểu sai nữa rồi?