SẾP CỦA TÔI LÀ MỘT ÔNG CHÚ!

Chương 39: Đáng Đánh



Sở Bách Điềm tỉnh lại là lúc nửa đêm. Ngồi thẫn thờ trên giường, đầu óc liền hiện lên những chuyện lúc sáng xảy ra, anh lắc đầu mình thật mạnh thật sự không tin được đó là những điều mình vừa gây ra.

Du Vu vẫn chưa rời khỏi bệnh viện, biết Sở Bách Điềm sẽ tỉnh dậy sớm nên liền đến xem, vừa đến thì thấy người đàn ông nào đó đang ngồi trên giường kia kìa.

" Du Vu?" Sở Bách Điềm nhìn người anh em tốt của mình.

" Tỉnh rồi à? Đã bình tĩnh lại chưa?" Du Vu hỏi, trông Sở Bách Điềm thế này có lẽ đã ổn định trở lại rồi không có hóa điên như ban nãy nữa, nếu lúc đấy anh không đuổi theo sợ Sở Bách Điềm lật tung cái bệnh viện này lên luôn mất.

" Bội Sam...Bội Sam đâu?" Sở Bách Điềm nhớ đến cô, lúc đấy có rất nhiều máu tuông ra...

Anh nhìn xuống áo mình, vết máu còn dính trên áo cũng đã khô từ lâu rồi.

Anh...làm chuyện gì thế này không biết?

" Đi theo tôi ".

...

Sở Bách Điềm đứng nhìn Bối Bội Sam còn ngủ say, trong lòng anh như thắt lại đau đến tột cùng. Không hiểu sao...nhìn cô như vậy anh cảm thấy mình thật đáng chết.

" Bác sĩ nói không sao rồi, nhưng lần sau phải cẩn thận hơn ".

" Sở Bách Điềm, lần này may mắn như vậy nhưng không có lần sau đâu " Du Vu có ý tốt nhắc nhở.

Sở Bách Điềm im lặng, ánh mắt vẫn đang hướng về phía giường bệnh của Bối Bội Sam. Sau khi tỉnh dậy, anh và cô sẽ đối mặt như thế nào đây?

Lúc này, một cô gái ăn mặc bịt kín từ trên xuống dưới tiến vào phòng bệnh vừa nhìn thấy Sở Bách Điềm đứng ở đấy, cô gái đó liền tiến đến.

Chát

Hắc Mộc Lan đưa tay kéo khẩu trang và bỏ kính xuống, cô vung tay đánh một cái thật mạnh vào Sở Bách Điềm.

" Sở Bách Điềm anh đừng nghĩ anh là người có quyền có tiền lại đi ức hiếp Bội Sam của tôi " Hắc Mộc Lan quát lớn.

Cô vừa quay xong phân cảnh cuối thì nhận được điện thoại của Du Vu, nghe xong liền tá hỏa chạy hết tốc lực đến đây thăm Bối Bội Sam không ngờ lại nhìn thấy người đàn ông này, cô không thể không tát anh ta một cái được.

Sở Bách Điềm sờ vào má mình. Đau! Đúng là đau thật!

Nhưng mà...

Anh cảm thấy cái tát này đáng cho bản thân mình lắm.

Hắc Mộc Lan xông lên định đánh thêm cái nữa thì Du Vu cản lại. Một người là bạn thân, người còn lại là bạn gái của mình, Du Vu anh làm sao dám để cả hai tương tàn với nhau đây chứ?

" Bình tĩnh đi Mộc Lan " Du Vu kéo Hắc Mộc Lan ra sau lưng mình. Cô rất nóng tính, nếu để đứng gần thêm chút nữa sẽ lao đến đánh Sở Bách Điềm túi bụi luôn mất.

" Bỏ ra Du Vu...em phải đánh chết tên thối tha này ".

Hắc Mộc Lan càng lúc càng giận, cô liền vùng vẫy ra khỏi Du Vu mà muốn xông lên chơi tay đôi với Sở Bách Điềm. Đắc tội với anh ta cũng được, cô đây cũng không sợ nữa nhưng cô phải trả cục tức này thay cho Bối Bội Sam.

Đang yên đang lành, con bé lại bị đẩy ngã chính tay Sở Bách Điềm. Nghĩ có nóng không?

Nóng gần chết á?!

" Cô tát đúng lắm " Sở Bách Điềm lên tiếng.

Du Vu và Hắc Mộc Lan khựng lại, đứng nhìn anh.

Anh ta...vừa nói gì vậy?

" Chăm sóc Bội Sam giúp tôi, có thể khi tỉnh dậy cô ấy không muốn nhìn thấy tôi đâu ".

" Tôi xin phép " Sở Bách Điềm nhỏ giọng nói rồi tiến ra cửa, im lặng mà rời khỏi đó.

Hắc Mộc Lan và Du Vu nhìn nhau. Cả hai không nghĩ Sở Bách Điềm sẽ phản ứng như thế...

Sở Bách Điềm bắt taxi về lại nhà, ngồi trên xe anh nhìn ra cửa sổ. Đầu óc cứ suy nghĩ, càng nghĩ càng rối như tơ vò luôn vậy. Cảm giác như muốn nổ tung mọi thứ lên.

Anh nhìn màng đêm, đèn đường và phố xá không còn ai. Đúng rồi, bây giờ làm gì có ai ngoài đường mà cho anh ngắm nhìn chứ?

Về đến Sở gia. Sở Bách Điềm như người mất hồn đi vào, quản gia nhìn thấy anh liền lo lắng.

Bối Bội Sam...sao rồi?

Anh về phòng của mình, ngồi dưới sàn cầm chai rượu trên tay không ngừng uống.

Uống như muốn chết đi sống lại vậy.

" Bội Sam..." Anh gục đầu xuống, lẩm ba lẩm bẩm như một thằng điên. Anh đã làm gì vậy?

Tại sao lúc đó lại vung tay đẩy cô như thế chứ?

Nếu như đứa bé xảy ra chuyện gì, có phải cô sẽ hận anh đến suốt cuộc đời không?

...

Sáng hôm sau.

Bối Bội Sam lờ đờ mở mắt ra, theo phản xạ tự nhiên thì cô liền đưa tay lên bụng mình. Con của cô...con của cô...

" Đứa bé không sao rồi, cả mẹ và con an toàn " Tiếng Du Vu thốt lên, cả đêm Hắc Mộc Lan ở đây canh chừng cô đến mệt rồi nên anh đã bảo cô ấy về trước, còn anh sẽ trông chừng thay.

Sở Bách Điềm cũng không đến đây.

" May...may quá..." Bối Bội Sam nghe xong liền cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn, đứa bé không sao...

Sở...Sở Bách Điềm?

" Chú ấy..chú ấy đâu?" Bối Bội Sam nhìn sang Du Vu, cô hỏi.

Hình ảnh lúc cô ngã xuống vẫn còn trong tâm trí cô, lúc ấy anh đứng như pho tượng ở đấy cứ như mắt không thấy tai không nghe, đứng lì một chỗ đưa mắt hướng về Bối Bội Sam cô đang trên bờ vực nguy hiểm.

Lúc đấy...

Trông chú ấy thật khác! Cứ như một con người khác vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.