Tòng Thiện nhìn vẻ mặt tối sầm của anh, nhịn không được cười ha ha.
"Cô rất vui sao?" Anh hơi nhíu mày rậm, liếc xéo cô.
"Không chết đương nhiên vui rồi." Tòng Thiện hơi dựa vào trên cột giường, rất là vui vẻ, chẳng qua là cười to liên lụy đến nội thương của cô, làm cô nhịn không được duỗi tay ấn chặt phần bụng.
"Đừng có vui vẻ quá sớm, bọn họ vẫn không nhất thiết sẽ thả người đâu." Hàn Dập Hạo vô tình phá vỡ vui vẻ của cô, để cho cô húp một hớp cháo.
Tòng Thiện nhấp một miếng, "Vậy tại sao bọn họ cứu chúng ta?"
"Bởi vì cô cứu thiếu niên kia, chân tướng rõ ràng, nên bọn họ cũng không có làm khó chúng ta." Hàn Dập Hạo thản nhiên nói.
"Vậy tại sao không thả chúng ta?" Tòng Thiện không rõ.
"Hôm qua, thủ lĩnh của bộ lạc này có tìm tôi nói chuyện một lần." Hàn Dập Hạo không có trả lời trực tiếp.
"Anh ta nói cái gì?" Tòng Thiện bị anh đổ ực một hớp, thiếu chút nữa bị sặc.
"Đều là nói nhảm." Hàn Dập Hạo lạnh lùng nói, "Nhưng anh ta luôn nói bóng nói gió thân phận của chúng ta."
"Không phải anh ta biết chúng ta là cảnh sát gìn giữ hòa bình sao?" Tòng Thiện cau mày nói.
"Anh ta biết, nhưng anh ta muốn biết chính xác chức vụ cụ thể của chúng ta." Hàn Dập Hạo nói.
"Anh ta muốn làm gì?" Nghe đến đó, Tòng Thiện cũng biết không được bình thường.
"Cô còn nhớ tôi đã từng nói, nơi này không phải là nơi ở lâu chứ?" Hàn Dập Hạo nhắc đến lời ngày trước đã nói.
"Ừ." Cô gật đầu. "Bây giờ tôi nói cho cô biết tại sao, bởi vì trụ sở gìn giữ hòa bình đã từng thu được tình báo, gần doanh trại Namibia rất có thể sẽ có mấy bộ lạc gia nhập vào quân vũ trang phản chính phủ." Hàn Dập Hạo trầm giọng nói.
"Anh là chỉ tộc Raim ư." Tòng Thiện hơi nâng cao giọng.
"Nhỏ tiếng một chút." Hàn Dập Hạo nhắc nhở, "Lúc đầu chúng ta bị bọn họ bắt đi, tôi cũng không xác định được rốt cuộc bọn họ thuộc về bộ tộc nào. Cho đến sau khi nhìn thấy mỏ vàng, tôi mới biết được bọn họ là người trong tộc Raim, lúc đó tôi đã cảm thấy bỏ trốn không có dễ dàng. Thật ra thì, toàn bộ điều là lỗi của tôi, nếu như tôi cân nhắc chu toàn, cũng sẽ không bị bọn họ phát hiện, càng sẽ không rơi vào khu vực rắn độc."
Đây là lần đầu tiên Tòng Thiện thấy Hàn Dập Hạo ảo não như vậy, cô nhịn không được an ủi nói: "Anh cũng không phải là nhà tiên tri, làm sao có thể nhìn thấy nhiều thứ và đoán được nhiều như vậy chứ. Đừng tự trách, ít nhất bây giờ chúng ta đều còn sống."
Nghe được lời của cô, Hàn Dập Hạo đột nhiên im lặng, anh nhìn Tòng Thiện, trong ánh mắt có loại cảm xúc ảm đạm không phân biệt được.
"Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì?" Tòng Thiện bị anh nhìn không hiểu ra sao cả.
"Cô không trách tôi?" Anh chậm rãi mở miệng nói.
"Trách anh không thể biết trước được hay là đã cứu tôi một lần lại một lần?" Tòng Thiện hỏi ngược lại.
"Những nguy hiểm này vốn là có thể tránh được, nếu không phải là tôi..." Trong giọng nói của Hàn Dập Hạo mang theo hối hận chưa bao giờ có, vừa nhìn thấy vết thương trên mặt cô đã đóng vảy, anh lại cảm giác mình thực sự quá bất tài.
Biết rõ anh muốn nói cái gì, Tòng Thiện nhanh chóng ngắt lời anh, "Anh trở nên dông dài như vậy từ khi nào thế, đã nói tất cả mọi chuyện không liên quan đến anh, nếu quả thật muốn truy cứu, vậy thì nên trách tôi. Cứu người bị người hại, đây chính là một phiên bản thực tế nông phu dữ xà[1]. Được rồi, cái đề tài này đến đây chấm dứt, đừng nhắc lại nữa."
[1] Nông phu dữ xà: Thành ngữ xuất phát từ truyện về người nông phu và con rắn, chuyện kể rằng có một người nông phu thấy một con rắn ngu mê vì bị rét lạnh. Người nông phu đó ôm con rắn vào lòng, sưởi ấm cho nó. Con rắn dần dần mềm ra và bắt đầu cử động được, liền lập tức không phục lại bản năng, nghe răng cắn ân nhân một cái trí mạng. Trước khi chết người nông phu nói: "Ta thương phải ác nhân, không tính thiệt hơn, kết quả là hại chính mình, gặp phải báo ứng như vậy."
Lần đầu tiên, anh bị cô hét đến không nói nên lời.
Tòng Thiện có chút tức giận mà nhìn anh chằm chằm, không hiểu sao người đàn ông này nhất định phải tính nợ là có ý gì, rốt cuộc muốn làm cho ai áy náy? Nếu nói về số lần, cô không biết nợ anh bao nhiêu cái mạng rồi.
"Được rồi, chúng ta không nói việc này nữa." Anh chuyển đề tài, "Cô phải nhớ kỹ tộc Raim là bộ tộc trên sách mà trụ sở cung cấp cho tôi, cho nên phải cẩn thận, người tù trưởng gọi là Arsfat kia muốn hỏi ra sơ hở của chúng ta. Trước mắt, tôi để cho anh ta tin chúng ta chỉ là cảnh sát gìn giữ hòa bình bình thường, nếu như anh ta muốn dùng chúng ta lấy lòng quân vũ trang phản chính chủ, cũng không có được giá trị chính trị quá lớn, cho nên tạm thời anh ta sẽ không đụng đến chúng ta."
"Anh biết tộc Raim này sao?" Tòng Thiện gật gật đầu, đương nhiên cô sẽ không ngốc đến nỗi tiết lộ thân phận của Hàn Diệp Hạo, nếu đối phương có khuynh hướng phản chính chủ, vậy thì một khi biết trong tay bắt được sĩ quan cấp cao của lực lượng gìn giữ hòa bình, nhất định sẽ giam giữ bọn họ, mượn việc này đàm phán với Liên Hiệp Quốc và Trung Quốc.
"Tác phong làm việc của bộ lạc này luôn rất an phận, tương truyền tổ tiên của bọn họ rất thông hiểu về đuổi rắn, vì để bảo vệ thôn trại và mỏ vàng, cho nên thành lập một khu rắn độc rất lớn ở bên ngoài trại, dùng việc này ngăn chặn liên lạc với bên ngoài." Nói tới đây, anh dừng một chút.
Tòng Thiện biết rõ khe núi rắn độc mà anh nói chính là nơi mà bọn họ gặp phải rắn lớn và bầy rắn, nhớ tới một biển rắn độc như vậy, bây giờ cô vẫn còn cảm thấy da đầu tê dại.
"Đuổi rắn?" Đột nhiên cô nghĩ tới điều gì, bật thốt lên, "Chẳng lẽ con rắn khiến chúng ta bị người ta phát hiện là một trong những "con mắt" mà bọn họ giấu ở trong thôn sao?"
Nếu không phải là con rắn đó muốn cắn cô, bọn họ cũng sẽ không bị dân làng phát hiện.
"Hẳn là vậy. Người trong thôn này đối với rắn rất am hiểu, mặc dù bây giờ bản lĩnh đuổi rắn của bọn họ không bằng tổ tiên của mình, nhưng dựa vào bản lĩnh đặc biệt này, tộc Raim bình an rất nhiều năm. Cho dù mấy năm nay bị tàn phá bởi chiến tranh, bọn họ cũng có thể chỉ lo cho thân mình." Hàn Dập Hạo nói về lịch sử của tộc Raim mà anh đã xem được từ trong tài liệu.
"Vậy tại sao bọn họ lại gia nhập vào quân vũ trang phản chính phủ?" Tòng Thiện đột nhiên cảm giác được cái thôn này rất kỳ lạ, rắn độc bò đi khắp nơi nhưng cũng có thể làm "Ám vệ", khó trách ngày đó lính canh hời hợt với bọn họ như vậy.
"Tình thế bức bách." Hàn Dập Hạo nhanh chóng giải thích, "Quốc gia này đánh nhiều năm như vậy, thật ra thì trên thực chất cũng chỉ là hai chủng tộc lớn đang tranh quyền."
"Cái này tôi biết, tộc Fula thờ phụng đạo Hồi và tộc Susu thờ phụng Thiên Chúa Giáo." Tòng Thiện tiếp lời nói.
"Đúng vậy, ở thời kỳ Samos vẫn còn là thuộc địa của Pháp xuất phát từ mục đích thống trị của nước Pháp, thực hiện "Chia để trị" và "Gián điệp thống trị", cũng chính là lợi dụng một trong những chủng tộc đó để thống trị người khác. Vì để cân bằng thế căn bằng, nước Pháp không ngừng tạo ra rắc rối ở giữa hai tộc lớn đó, dẫn đến quốc gia này trong thế kỷ qua, nhiều lần xảy ra chuyện mâu thuẫn bộ lạc đổ máu ở quy mô lớn. Cho nên sự mâu thuẫn giữa hai chủng tộc này rất sâu, Liên Hiệp Quốc từng không chỉ một lần nhận được cảnh cáo, nói quốc gia này sẽ phát sinh thảm kịch giống như vụ tàn sát hàng loạt ở Rwanda, cho nên mấy năm nay Liên Hiệp Quốc thay phiên cử rất nhiều quân đội gìn giữ hòa bình ở rất nhiều quốc gia vào đóng quân, muốn làm hết sức ngăn cản bi kịch xảy ra. Nhưng trong một tháng xảy ra nội chiến, việc này lại khiến cho ngôn luận xôn xao."
Hàn Dập Hạo nói một mạch, Tòng Thiện im lặng lắng nghe.
"Ở tình thế trước mắt, mâu thuẫn chủng tộc trở nên gay gắt chưa từng có, chúng ta nhận được tình báo đáng tin, chứng thực hai tộc lớn này đều vượt ra khỏi sự quản chế của Liên Hiệp Quốc, ngầm chiêu binh mãi mã bốn phía. Giống như bộ Lạc đặc biệt như tộc Raim này vậy, ở trong chiến loạn cũng không có bị quá nhiều sự tấn công, hơn nữa còn có một mỏ vàng thiên nhiên cỡ nhỏ, cho nên là miếng thịt béo người người đều muốn tranh đoạt."