Tòng Thiện cả kinh, lập tức ôm lấy Dunham Linda, cảnh giác mà nhìn về phía căn nhà đá.
Tiếng kêu thảm không có biến mất, trái lại từng tiếng từng tiếng cao hơn vang mãi bên tai, nhưng nhóm người vây ở bên ngoài lại không bị ảnh
hưởng chút nào, trái lại tâm tình càng lúc càng dâng trào.
Rốt cuộc nhũ mẫu thở hổn hển chạy tới, Tòng Thiện giao đứa nhỏ đang bị
kinh sợ cho nhũ mẫu, mở miệng hỏi: "Phía trước xảy ra chuyện gì?"
Tuy nhiên, nhũ mẫu không biết nói tiếng Anh, miệng bà bô bô nói điều gì đó, bàn tay mập mạp kéo Tòng Thiện đi xuống núi.
Tòng Thiện không chịu đi, cô chỉ về phía đám người, nhưng nhũ mẫu lại nhanh chóng lắc đầu, đồng thời dùng sức kéo lấy cô.
Tòng Thiện tức giận, nghe thấy tiếng kêu thảm này, cô hất tay nhũ mẫu
ra, bất chấp tiếng gọi lớn ở phía sau, liền chạy về phía căn nhà đá.
Đến gần đám người, Tòng Thiện nhìn thấy ngay chính giữa đám người có
trải một chiếc chiếu cỏ, mà mặt trên dường như có một người nằm, những
người phụ nữ khỏe mạnh kia quỳ trên mặt đất dường như là đang đè chặt
người nọ lại, không để cho cô ấy lộn xộn.
"Ngừng tay!" Không biết rốt cuộc bọn họ đang làm cái gì, nhưng tiếng kêu thảm này quá mức thê thảm, sắc mặt Tòng Thiện hơi thay đổi, lên tiếng
hét lớn.
Mấy người đàn ông da đen thấy cô xông tới, muốn ngăn cô lại, nhưng Tòng
Thiện nhanh nhẹn né tránh, đánh ngã người đàn ông ngay phía trước, quả
đấm cũng không khách khí chút nào mà vung vào bụng người con lại, xông
vào bên trong.
Cô đẩy đám người ra, bỗng chốc bị tình cảnh nhìn thấy ngay trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Nằm trên chiếc chiếu cỏ là một cô gái bị bịt kín mắt, toàn thân cô ấy
trần trụi, đầu và tay chân đều bị giữ chặt, nửa người dưới máu tươi giàn giụa, vô cùng thê thảm, đau đớn cực độ khiến cho cả người cô ấy run rẩy dữ dội, miệng kêu gào nhưng càng lúc càng yếu ớt.
Bên cạnh cô gái, một người phụ nữ lớn tuổi cầm trong tay một con dao bếp dính đầy vết máu, bởi vì "Nghi lễ" bị ngắt ngang, mà ngẩng đầu trợn mắt nhìn vị khách Tòng Thiện không mời mà đến này.
Lễ cắt quy đầu Châu Phi!
Đột nhiên ý thức được bọn họ đang làm gì, trong nháy mắt Tòng Thiện bị
lửa giận cuốn sạch, nhưng cô còn chưa có bừng tỉnh khỏi cái phong tục
tập quán dã man tàn nhẫn tận mắt nhìn thấy này, bỗng nhiên cánh tay bị
giữ chặt, bị hai người đàn ông kéo ra ngoài.
"Buông tôi ra! Bọn man rợ này!" Tòng Thiện giận dữ, khuỷu tay đánh vào
xương bả vai của một người, đồng thời sau đó đá trúng lồng ngực người
còn lại.
Cô đẩy mạnh đám người ra, kéo lấy người phụ nữ lớn tuổi, tức giận đoạt
lấy con dao dính máu trong tay của bà ta, "xoảng" một tiếng dùng sức ném ra khỏi đám người.
"Bà sẽ hại chết cô ấy!" Tòng Thiện giận dữ hét, đưa tay đẩy người phụ nữ lớn tuổi đó ngã xuống đất.
Tuy nhiên, hành động của cô lại khơi dậy sự tức giận của nhiều người,
mấy người phụ nữ dùng chiếc chiếu quấn kín cô gái đã lâm vào hôn mê, mấy người đàn ông cầm lấy gậy gỗ đánh cô, trong lúc bối rối, thắt lưng và
vai của Tòng Thiện đã bị đánh mấy cái, nhưng cô lại không chịu rời đi,
cắn chặt răng, bất chấp mưa gậy, cố gắng muốn tiếp cận cô gái.
"Bụp!" Một gậy đánh vào trên vết thương cũ của cô, cả người Tòng Thiện
cứng đờ, tiếp đó bị đánh vào sau đầu, trước mặt tối sầm, liền ngã xuống
đất.
Tỉnh lại lần nữa, đã nằm ở trong phòng, nghĩ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê, Tòng Thiện lập tức muốn ngồi dậy, nhưng cô vừa mới cử động, đã
cảm thấy đầu choáng váng dữ dội, người tôi tớ chăm sóc bên cạnh kinh sợ
kêu lên một tiếng, vội vàng để cho cô nằm xuống.
Tòng Thiện sờ trán, ở đó quấn một miếng băng gạc rất dày, cô mới ý thức được mình bị thương.
Thấy cô tỉnh, người tôi tớ vội vàng đi thông báo cho Arsfat, rất nhanh,
cửa phòng bị đẩy ra, hai người đàn ông vóc dáng cao lớn cùng bước nhanh
vào.
"Ngài Arsfat, xin ngài phái người đi ngăn cản lễ cắt quy đầu, loại phẫu
thuật này sẽ chết người đấy!" Vừa nhìn thấy người vừa tới, Tòng Thiện
sốt ruột nói.
"Cô còn có tâm tư quan tâm người khác sao?" Nghe thấy lời của cô, vẻ mặt lo lắng của Hàn Dập Hạo lập tức chuyển thành tức giận, thật không biết
trong đầu của cô gái này chứa thứ gì, thiếu chút nữa bị người ta đánh
chết, tỉnh lại câu nói đầu tiên lại là lo lắng cho người khác.
"Thưa ngài, loại phẩu thuật này là không có tính khoa học cũng rất nguy
hiểm, nhanh đi ngăn cản các thôn dân đi!" Tòng Thiện tiếp tục nói với
Arsfat, cô muốn xuống giường, nhưng tay chân lại không có sức.
"Lễ cắt quy đầu cũng đã kết thúc mấy tiếng trước rồi." Câu nói của Arsfat lập tức làm cho Tòng Thiện tuyệt vọng.
Lúc này sắc trời cũng đã dần tối, Tòng Thiện không biết mình hôn mê bao
lâu, nhưng hiển nhiên đã không còn kịp rồi, cô lại hỏi: "Cô bé kia thế
nào?"
"Cho dù bây giờ cô lại tiếp tục quan tâm, cũng không có chút tác dụng gì." Hàn Dập Hạo lạnh lùng nói.
Tòng Thiện lập tức cứng họng, Hàn Dập Hạo nói đúng, cho dù đã biết thì sao, cô đúng là vẫn không thể giúp được cô bé kia.
Nghĩ đến đây, đau đầu cộng thêm choáng váng kéo tới, sắc mặt Tòng Thiện càng tái nhợt hơn.
"Cô thế nào?" Hàn Dập Hạo thấy sắc mặt Tòng Thiện thay đổi tệ hơn, ngồi ở bên giường, vẻ mặt lạnh lùng thoáng chốc dịu đi, vẻ lo lắng là không
lời nào có thể miêu tả nói được.
Cô cắn môi không nói gì, trong đầu hiện ra tình trạng bi thảm của cô gái kia, trong lúc nhất thời cổ họng bị nghẹn, hít thở không thuận.
"Mau nhìn xem rốt cuộc cô ấy bị làm sao vậy?" Hàn Dập Hạo lập tức quay đầu nói với Arsfat.
Arsfat nghe vậy, đi lên trước thay chỗ của Hàn Dập Hạo, ở trong ánh mắt
khó hiểu của Tòng Thiện, bình tĩnh mở miệng nói: "Tôi tốt nghiệp ở
trường y Havard."
Tòng Thiện mở to hai mắt, điều này sao có thể? Tù trưởng của bộ lạc Châu Phi lại là sinh viên xuất sắc của trường y Havard?
Tuy nhiên, vẻ mặt của Hàn Dập Hạo lại không có chút kinh ngạc nào, bởi
vì anh đã sớm biết, từ sau khi anh ta ôm Tòng Thiện đi ra khỏi đám người kia, Arsfat chính là tự mình khâu vết thương cho Tòng Thiện, so với ông thầy mo vĩ đại chỉ biết nhảy múa kia mà nói, Hàn Dập Hạo thà rằng tin
tưởng Arsfat.
Arsfat bảo người mang hòm thuốc tới, hỏi thăm Tòng Thiện mấy vấn đề,
cách làm chuyên nghiệp mà kiểm tra vết thương của cô, một loạt các động
tác ra hình ra dáng, rất nhanh đã xua tan mối lo ngại của Tòng Thiện.
Tiêm nước muối sinh lý và đường glucoza cho cô, Arsfat bảo những người khác rời đi, để cho Tòng Thiện nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng, Hàn Dập Hạo lại nói: "Tôi ở lại với cô ấy, đợi cô ấy ngủ mới đi."
Arsfat im lặng một lúc, thấy Tòng Thiện không có phản đối, mình cũng khó mà nói thêm bất cứ điều gì, dẫu sao anh cũng không tin, nhưng thái độ
của Hàn Dập Hạo hoàn toàn là lấy tư cách bạn trai tự cho mình là đúng,
mà dường như Tòng Thiện cũng chấp nhận.
"Chú ý nhiệt độ cơ thể của cô ấy, vết thương của cô ấy hơi bị nhiễm
trùng." Asrfat mở miệng nói một câu, xoay người rời đi, anh còn chuyện
khác phải xử lý, đó chính là xử lý những người đã làm tổn thương Tòng
Thiện, mặc dù bọn họ cũng đã bị Hàn Dập Hạo trong lúc tức giận đánh đến
gần như thổ huyết, nhưng từ sau khi trải qua chuyện của Kim Linh, anh đã từng thề, phải cho tất cả những người dám cả gan làm tổn thương người
anh để ý, tất cả đều phải trả giá thật lớn.
Ngày hôm sau, Tòng Thiện bất chấp sự phản đối của Hàn Dập Hạo, khăng
khăng đi thăm cô gái ở lễ cắt quy đầu, bên trong căn nhà đá cũ nát gần
như sụp đổ, cô nhìn thấy cô gái và mẹ của cô ấy.
Không có thuốc tê, không có nước uống sạch sẽ, cũng không có một chút đồ dùng điều trị nào, chỉ có chiếc chiếu cỏ bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm và tiếng kêu rên đau đớn.
Mẹ của cô gái đã gặp qua Tòng Thiện, biết cô là khách quý của Arsfat, vì vậy khi Tòng Thiện vén lên miếng vải rách che trên người cô gái thì bà
không dám ngăn cản.
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi Tòng Thiện thật sự nhìn
thấy vết thương do lễ cắt quy đầu gây ra thì vẫn không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
Cái tập tục tàn nhẫn này có tiếng là dã man nhất tàn bạo vô nhân đạo
nhất trên đại lục Châu Phi, trên thực tế là một loại phẫu thuật cắt bỏ
nguyên thủy nhất lạc hậu nhất, cả quá trình "phẫu thuật", người làm
không dùng bất kỳ loại thuốc gây tê nào, "dao giải phẫu" cũng có thể là
không có qua bất kỳ xử lý gì, người bị hại trải qua đau đớn khó mà miêu
tả, sau khi phẫu thuật hai chân của cô ấy còn lại bị người ta dùng dây
thừng trói chặt nhằm để cho vết thương dài khép lại, ở trong mấy ngày kế tiếp, người bị hại không được ăn bất kỳ thứ gì, để giảm thiểu bài tiết. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Tòng Thiện nhìn thấy vết thương mưng mủ dẫn tới thu hút rất nhiều ruồi
bọ đẻ trứng ở lận cận, đau đớn cực độ làm cho không khống chế được mà
phóng uế, hơn nữa mùi máu tanh thối rửa, mùi hôi thối khiến người ta
buồn nôn.
Tòng Thiện thực sự không đành lòng nhìn tiếp nữa, cô xông ra khỏi phòng, lại bị Hàn Dập Hạo chờ ở bên ngoài kéo lại.
"Đi tìm Arsfat." Tòng Thiện lạnh lùng đáp, mắt lại không có nhìn anh, mà là nhìn lên trời, muốn ép giọt nước mắt trở về trong hốc mắt.
"Tìm anh ta có thể làm được cái gì?" Hàn Dập Hạo hiểu được tâm trạng của cô, nhưng là người ngoài, bọn họ vốn là không có quyền xen vào, "Nếu
như anh ta có lòng xóa bỏ chế độ này, cô vốn sẽ không có nhìn thấy cảnh
này."
Tòng Thiện cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc phập phòng nơi lồng ngực, cô
nhìn Hàn Dập Hạo, bình tĩnh nói: "Tôi biết đây là phong tục trăm ngàn
năm qua của Châu Phi, Liên Hiệp Quốc cũng không thể can thiệp, vốn dĩ
trước đó chỉ nghe nói, tôi chưa bao giờ biết hóa ra tận mắt nhìn thấy
lại rúng động như vậy, bi phẫn như vậy. Trong căn phòng phía sau anh, là một cô gái chưa đầy mười sáu tuổi đang nằm trong đó, cô ấy còn trẻ như
vậy, giọng kêu gào trông còn non nớt như vậy, nhưng khi tôi nhìn thấy
vết thương đáng sợ không thể tưởng tượng được đó, trong lòng của tôi
biết rõ, cô ấy sẽ không còn sống được bao lâu nữa."
Nói tới đây, cổ họng Tòng Thiện bỗng nghẹn lại, cô nhìn vào bên trong
nhà, lại nói tiếp: "Tôi không giúp được cô ấy, nhưng cũng không muốn
nhìn thấy bi kịch lần lượt diễn ra. Tôi không biết có thể thuyết phục
được Arsfat hay không, nhưng tôi chỉ muốn cố thử một lần, nếu không tôi
vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho chính mình."
Đôi mắt đen sâu của Hàn Dập Hạo rơi vào trên đôi mắt trong suốt như thủy tinh của cô, thu hết vào trong mắt sự nghiêm túc, bi ai, tự trách và
một tia đau đớn không dễ phát giác ở trong đó, anh thay đổi ý định, bỗng mở miệng, nói: "Tôi đi với cô."
Tòng Thiện có chút kinh ngạc, Hàn Dập Hạo trước nay đều không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, tại sao...
"Đi thôi." Hàn Dập Hạo cũng không có tiếp tục giải thích gì nữa, vội kéo cô rời đi.
Tìm được Arsfat, Tòng Thiện đi thẳng vào vấn đề nói rõ mục đích đến,
Arsfat lại không chút bất ngờ gì, bởi vì anh sớm đã đoán được Tòng Thiện sẽ tìm đến anh.
Ba người ngồi xuống chiếc chiếu trải trên đất, Hàn Dập Hạo lại là người
lên tiếng nói trước: "Ngài Arsfat, hẳn là ngài cũng biết rõ, tập tục của lễ cắt quy đầu đối với phái nữ mà nói, Liên Hiệp Quốc vẫn luôn kêu gọi
xóa bỏ. Theo tôi được biết, Châu Phi đã có hơn 8000 khu xã đã hủy bỏ cái tập tục này, cho dù là lấy cái gọi là bảo thủ của quý quốc, cũng đã có
lãnh tụ tôn giáo tuyên bố phải chấm dứt cách làm này. Ngài xuất thân từ
trường y Havard, so với chúng tôi hẳn là ngài biểu được cách làm này
không hề có căn cứ khoa học hơn nữa còn dã man tàn nhẫn. Với tư cách là
cảnh sát gìn giữ hòa bình, chúng tôi có nghĩa vụ bảo vệ nhân quyền, cho
nên cũng xin ngài có thể bắt tay vào việc cải thiện tình trạng này."
"Ngài tù trưởng, lễ cắt quý đầu tàn nhẫn như vậy nhất định là ngài hiểu
rõ hơn chúng tôi, cũng nhất định đã nhìn thấy cảnh vì lễ cắt quy đầu mà
dẫn đến chết người. Trung Quốc chúng tôi có câu thành ngữ gọi là 'yêu
dân như con', tôi tin rằng anh là một quân chủ biết chuyện, nhất định là đối đãi với người trong tộc như là người trong nhà mình. Anh cũng là
một người cha, nếu như Dunham Linda lớn lên cũng gặp phải đối đãi như
vậy, trong lòng anh nhất định cũng sẽ rất đau, anh nói đúng không?" Tòng Thiện lấy tình để cảm động nói.
Arsfat kiên nhẫn lắng nghe bọn họ nói xong, anh chậm rãi mở miệng, trần
thuật nói: "Ý tứ của hai vị tôi đều hiểu, nói thật, bản thân tôi cũng
không tán thành lễ cắt quy đầu, nhưng tôi cũng không phải là một người
có thể chủ trương hủy bỏ chế độ của lễ cắt quy đầu. Tôi nói như vậy thật ra thì cũng không mâu thuẫn, mỗi một nền văn hóa đều trải qua năm tháng lâu dài lắng đọng mà thành, giống như lễ cắt quy đầu, chúng tôi cũng
biết nó là hủy hoại thân thể, nhưng ở Châu Phi, đây là tượng trưng cho
sự thuần khiết. Phái nữ không có tiếp nhận qua lễ cắt quy đầu sẽ phải
chịu đủ loại áp lực đến từ xã hội, cha mẹ cô ấy sẽ phải chịu khiển
trách, người xung quanh sẽ coi cô ấy là điềm xấu, rất khó tìm được chốn
về tốt đẹp. Loại tư tưởng này ở Châu Phi là thâm căn cố đế, không phải
là một sớm một chiều là có thể thay đổi, sau khi tôi tiếp nhận chức tù
trưởng, cũng đã từng muốn thay đổi tập tục này, nhưng không chỉ các
trưởng lão tôn giáo phản đối kịch liệt, mà ngay cả những cô gái đã từng
tiếp nhận qua lễ cắt quy đầu, họ cũng kiên trì truyền thống không thể
thay đổi này. Ngày nay, lễ cắt quy đầu trong tộc đều là dựa vào nguyên
tắc tự nguyện, cho dù thân là tù trưởng, tôi cũng không thể ép buộc
người tự nguyện tiếp nhận lễ cắt quy đầu phải từ bỏ nó." Truyện được
đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Khó có được nghe Arsfat nói nhiều như vậy, Tòng Thiện cũng nghe ra sự
bất đắc dĩ của anh, nhưng cô cho rằng, nếu như người thống trị cao nhất
có quyết tâm thay đổi cục diện này, hạ lệnh cưỡng chế, chẳng lẽ những
phần tử ngoan cố kia thật sự sẽ lấy cái chết để bảo vệ?
Cô không chịu từ bỏ nói: "Thưa ngài, tôi biết tư tưởng truyền thống này
rất khó thay đổi, nhưng tôi cho rằng, chỉ cần có quyết tâm, những thứ
không hợp lý này đều có thể xóa bỏ. Nước tôi cũng đã từng có một tập tục cổ hủ nhất, đối với phái nữ phải bó chân bó tay, cách làm này kéo dài
hơn ngàn năm, nhưng bây giờ, lại bị mọi người coi là dốt nát vô tri, bỏ
đi nền văn hóa bã đậu. Tôi cũng không hề muốn thay đổi cả Châu Phi, bởi
vì không phải tất cả những người lãnh đạo đều sáng suốt giống như ngài.
Nếu như ngài đã từng tiếp nhận qua giáo dục phương Tây, nếu như đối với
hành vi không chút nhân tính này ngoảnh mặt làm ngơ mà nói, dường như
mới là không hợp lý."
Lời của cô đã có chút ý tứ khiển trách, Arsfat nghe vậy lại cười nhạt,
nói: "Thẩm tiểu thư, vừa rồi cô cũng đã nói, đây là Châu Phi, không phải là phương Tây. Mặc dù tôi đã từng tiếp nhận qua giáo dục phương Tây,
nhưng điển hình là người Châu Phi. Như vậy cũng tốt hơn so với người
không thể lý giải, quốc gia Ảrập giàu có nhất trên thế giới, phần lớn
lãnh đạo của bọn họ đều được tiếp nhận qua giáo dục bậc cao tốt nhất,
nhưng bọn họ duy trì cũng là chế độ xưa nhất bảo thủ nhất. Trình độ hiểu biết của người dân ở đây còn chưa mở mang, dựa vào phê phán tố cáo của
hai vị, là không thể thay đổi được gì. Giống như trong lịch sử cận đại
của quý quốc, không phải cũng đã từng trải qua sự tồn tại của thời kỳ
hắc ám rất dài sao?"
Tòng Thiện im lặng, Arsfat nói đúng là có lý, nơi có cơ chế đặc thù như
Châu Phi, quả thực không thể lấy tiêu chuẩn của quốc gia tự do đến để
yêu cầu, nhưng cô không cam lòng đứng ở thế hạ phong, bởi vì như vậy có
vẻ như là cô đã sai. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Hàn Dập Hạo lại giành nói tiếp: "Ngài quả thật học rộng nghe nhiều, ngay cả lịch sử của tệ quốc cũng tinh thông. Tuy nói trước mắt đại lục Châu
Phi vẫn còn tương đối bảo thủ, nhưng cho dù là như vậy, chế độ quân chủ
chuyên chế của quốc gia cũng không còn sót lại một chút gì sao? Ngài
cũng đã từng nói, chuyện do người làm, chỉ cần có lòng, thì có kỳ tích?"
Arsfat nghe xong, hiểu được Hàn Dập Hạo là lấy lời nói ngày đó anh đã
nói ở bữa tiệc để phản bác lại anh, liếc mắt sang thấy vẻ mặt thất vọng
của Tòng Thiện, trong lòng Arsfat bỗng nổi lên gợn sóng, anh cũng đã
từng khiến người con gái anh yêu quý thất vọng giống như thế này, nghĩ
đến đây, lời của anh lại không hoàn toàn xoay trở về đường sống, "Tôi
không thể hứa hẹn cái gì, nhưng sẽ thử thay đổi, thân là tù trưởng, tôi
cũng không muốn nhìn thấy người trong tộc bị hành hạ."
Nghe vậy, trong lòng Tòng Thiện hết sức vui mừng, hồn nhiên không có
phát giác bộ dáng vui vẻ của cô đã khắc sâu vào trong lòng của hai người kia.