Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 1 - Chương 46: Khúc mắc (1)



Tòng Thiện cầm một ít thuốc từ chỗ của Arsfat, sau đó tự mình đi chăm sóc cô gái ở lễ cắt quy đầu, nhưng đến buổi tối, tình hình cô gái nhanh chóng chuyển biến xấu, Tòng Thiện bất chấp cấm kỵ, cưỡng ép kéo Arsfat đi vào, nhưng anh ta lại cho biết đã hết cách xoay chuyển.

Ngày hôm sau, Tòng Thiện cùng Hàn Dập Hạo tham dự tang lễ của cô gái, trong tang lễ, các thôn dân tỏ ra rất đau buồn, nhưng mà lại không ai đề ra nghi vấn về cái chết của cô gái.

Sau khi cô gái được chôn chất qua loa, Hàn Dập Hạo mới phát giác Tòng Thiện vẫn luôn giúp mẹ cô gái xử lý tang sự đã biến mất lúc nào không hay.

Ở một nơi trên sườn núi, rốt cuộc Hàn Dập Hạo cũng tìm được cô, mà nằm lẳng lặng bên chân cô là một bình rượu đã được uống cạn.

"Tại sao một mình chạy tới đây uống rượu." Anh đi tới sau lưng cô, lên tiếng hỏi.

"Phiền lòng." Cô trả lời ngắn gọn, gió đêm thổi lướt qua trên da thịt cô, mang đến chút cảm giác mát lạnh.

"Cô uống bao nhiêu rồi?" Tầm mắt của anh liếc qua bình rượu trống không, hỏi.

"Cả một bình." Tòng Thiện không có giấu diếm.

Nghe thấy câu trả lời của cô, Hàn Dập Hạo đột nhiên kéo cô lên, muốn dẫn cô đi: "Rượu này tác dụng chậm rất nhiều, đi uống trà giải rượu thôi."

"Tôi không đi." Tòng Thiện hất tay anh ra, đầu bắt đầu có chút choáng váng, "Tôi muốn một mình ở đây hóng gió một chút."

"Hóng gió cái quái gì, nhìn xem cô đã thành ra cái bộ dạng gì rồi." Hàn Dập Hạo có chút tức giận, nhìn thấy cô chân trái giẫm lên chân phải, vội vàng bước nhanh đến phía trước, ôm chặt lấy trọng tâm bất ổn của cô. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

Nếu như theo như lời của Hàn Dập Hạo nói, rượu này tác dụng chậm thật sự rất nhiều, hơn nữa tới cũng mau, hai má Tòng Thiện nổi lên ửng đỏ, đầu cũng càng lúc càng nặng, cô nhìn người đàn ông mày kiếm mắt sáng ngay trước mắt, có chút nghi hoặc nói: "Hàn Dập Hạo, sao anh lại biến thành hai người rồi hả?"

Sắc mặt Hàn Dập Hạo càng tệ hơn, ôm ngang cô lên, dép kẹp trên chân Tòng Thiện "xoạt" một tiếng rơi xuống đất.

"Tôi không về!" Tòng Thiện nổi quạo, hai tay hai chân đạp bậy, liều mạng muốn nhảy xuống khỏi trong lòng của Hàn Dập Hạo.

Bị cô đánh trúng cằm, Hàn Dập Hạo tức giận muốn bẻ quặt hai tay cô ra đằng sau, nhưng Tòng Thiện lại nhân cơ hội này tuột xuống khỏi tay của anh, thuận thế ngã người, liền nằm ở trên cỏ.

"Đứng lên." Hàn Dập Hạo chìa tay ra với cô, lại không nghĩ rằng bị cô nắm chặt, giữ chặt lấy.

"Hàn Dập Hạo, cùng tôi ngắm sao đi." Tòng Thiện cười khanh khách như một đứa trẻ, men say làm cho đôi mắt cô bịt kín một tầng sương, nhưng mà so với ánh sao sáng lấp lánh trên bầu trời còn muốn sáng hơn.

Hàn Dập Hạo biết cô đã uống say, bây giờ có nói gì với cô cũng vô dụng, anh có chút bất đắc dĩ ngồi xuống, nhưng người phía dưới giống như con mèo con nhanh nhẹn, bỗng chốc xông lên, nhào về phía anh, bất ngờ không kịp phòng bị anh bỗng bị ngã nhào.

"Những vì sao, phải nằm xem, mới đẹp." Cô nở nụ cười lúm đồng tiền xinh đẹp, đè ở trên người Hàn Dập Hạo, nửa say nửa thật nói, nhưng bởi vì vừa rồi dùng sức quá mạnh, đầu thấy choáng váng, đành phải vùi đầu vào cổ của anh, giảm bớt cảm giác choáng váng.

Đột nhiên bị cô "đụng ngã", Hàn Dập Hạo thoáng chốc có chút sững sờ, mãi cho đến khi cô nấc rượu thật lớn một cái, mới hơi nhíu mày nói: "Thẩm Tòng Thiện, cô thật sự uống say rồi."

"Tôi không có say!" Giống như tất cả con ma men, Tòng Thiện vĩnh viễn sẽ không thừa nhận mình uống say, cô ngẩng đầu lên khoe tài, giận dỗi bĩu môi nói: "Tôi chứng minh cho anh xem."

Cô lật người, ngón tay chỉ lên bầu trời, ăn nói có chút mơ hồ: "Đó là chòm sao Đại Hùng, đó là chòm sao Thiên Hậu..."

Đầu của cô tựa vào trên vai của anh, đầu dính sát lên cằm của anh, bầu trời đầy sao tỏa chiếu xuống ánh sáng trắng rực rỡ như ánh bạc, chiếu sáng khuôn mặt của hai người. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.

"Ơ, tại sao những vì sao càng lúc càng nhiều vậy." Dần dần, Tòng Thiện đếm không xuể, cô khó hiểu nói thầm.

"Được rồi, nếu như cô muốn đếm sao, sau này tôi sẽ đếm cùng cô, hôm nay đi về trước có được không?" Không nhịn được, anh cất giọng mềm mỏng, trầm giọng dụ dỗ nói.

Đang hoang mang Tòng Thiện nghe vậy, nhíu chặt mày hơn, nghiêng đầu nhìn Hàn Dập Hạo, đầu óc mơ hồ giống như đang suy tư điều gì đó, "Anh thật sự là Hàn Dập Hạo sao?"

Hiện tại cô say đến ngay cả ai cũng không phân biệt được, Hàn Dập Hạo nhẫn nại "ừ" một tiếng.

"Gạt người!" Cô đột nhiên giơ bàn tay trắng như phấn của mình đánh vào lồng ngực của anh, lại bị anh nhanh tay nhanh mắt mà nắm chặt.

"Lại làm sao vậy?" Anh nhíu mày hỏi.

"Hàn Dập Hạo chưa bao giờ nói với tôi những lời nói dịu dàng như vậy!" Tòng Thiện đột nhiên duỗi tay về phía cổ áo của anh, dùng sức kéo xé.

"Cô muốn làm gì?" Anh không hiểu ý đồ của cô, phản xạ có điều kiện liền ngăn lại cánh tay nhỏ bé đang "gây bạo hành" của cô.

"Tôi muốn nhìn xem vết thương trên người của anh, có vết thương mới có thể chứng minh anh thật sự là Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện ngang bướng nói.

Trên đầu Hàn Dập Hạo xuất hiện một đường đen, người phía trên người anh lại đang liều mạng mè nheo trên người của anh, cảm giác được nơi nào đó của thân thể nổi lên sự thay đổi, anh vội vàng nói: "Được, tôi cho cô xem vết thương."

Song, khi Tòng Thiện nhìn thấy vết thương trên lồng ngực của anh còn chưa có phai đi, rồi lại không nói.

"Chứng minh rồi, bây giờ có thể đi về chưa?" Giọng của Hàn Dập Hạo trở nên hơi có chút trầm thấp mất tiếng.

Cô bỗng duỗi ngón tay trắng nõn xoa nhẹ lên vết thương của anh, một giọt nước mắt không hề báo trước mà rơi xuống ngực của anh, "Thật xin lỗi, là tôi hại anh thiếu chút nữa mất mạng."

Bị nước mắt của cô làm bỏng rát đến ngồi bật dậy, Hàn Dập Hạo vội vàng gài lại áo, nâng mặt của cô lên, lại chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã đầy nước mắt.

"Đã nói chuyện không liên quan đến cô, tại sao lại nhắc lại." Đã từng chỉ huy vô số quân diễn lớn nhỏ, trải qua chiến trường chân chính và cho tới bây giờ khuôn mặt người đàn ông vẫn không biến sắc, nhìn thấy nước mắt của cô, đột nhiên mất đi chừng mực, bàn tay thô ráp của anh lau nước mắt trên mặt cô, giọng có chút bối rối, "Đừng khóc."

Nước mắt của Tòng Thiện càng lúc càng không thể khống chế, cô đột nhiên ôm chặt lấy cổ của anh, khóc và liên tục nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

Hàn Dập Hạo biết nguyên nhân thật sự khiến cô suy sụp, trước nay anh chưa từng có an ủi qua ai, vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô, mềm giọng khuyên nhủ: "Đừng có chuyện gì cũng tự trách mình, chuyện tôi bị thương không liên quan đến cô, chuyện đứa bé kia chết cũng không liên quan đến cô, thật sự là cô không có làm sai chuyện gì, đừng tự trách. Ngoan, nghe lời, đừng khóc."

Tòng Thiện lại điên cuồng lắc đầu, khóc nói: "Anh không hiểu đâu, tôi thật sự rất là sợ có người chết ở trước mặt của tôi, thật sự rất sợ."

Tâm tình của cô khác thường như vậy, nhớ lại cô đã từng có nói qua "Người thân nhất rời đi nhưng lại bất lực", Hàn Dập Hạo biết rõ trong lòng cô nhất định là có khúc mắc, nếu như không giải, cô vĩnh viễn cũng sẽ sống ở trong tự trách, nghĩ đến đây, anh đợi cô khóc đến hơi mệt, thử dò hỏi: "Tòng Thiện, tại sao cô lại sợ có người chết ở trước mặt của cô vậy? Nói cho tôi biết nguyên nhân, được không?"

Không biết là rượu cồn khiến cô trở nên yếu đuối, hay là hơi thở đầy nam tính ôm trong lòng quá đáng tin, lần đầu tiên Tòng Thiện muốn tháo gỡ xuống tâm phòng bị ở trước mặt của anh, nói cho anh biết câu chuyện trước nay chưa có một ai biết.

Anh lẳng lặng chờ cô mở miệng, rốt cuộc giọng nói thanh thúy như tiếng chuông bạc vang lên.

"Khi còn bé, trong nhà của tôi rất nghèo, mẹ tôi là một nhà danh họa, nhưng thường mấy ngày cũng không bán được một bức tranh, bán không được tranh chúng tôi cũng không có cơm ăn, mẹ cũng chỉ phải buộc lòng dẫn tôi đến duy nhất nhà cậu tôi. Nhưng mỗi lần đến, mợ đều mắng những lời rất khó nghe, bà mắng tôi và mẹ là Tang Môn Tinh[1], là mẹ làm hại Thẩm gia phá sản, khi đó tôi còn quá nhỏ, không biết Tang Môn Tinh rốt cuộc là có ý gì, nhưng mà tôi nhìn thấy được, mỗi một lần như vậy sắc mặt của mẹ tôi đều rất khó coi. Một thời gian dài, mẹ tôi tâm cao khí ngạo không muốn lại đi đến nhà của cậu nữa, vì để nuôi tôi, đôi tay chỉ cầm bút vẽ của mẹ tôi bắt đầu giúp người ta rửa chén, làm công việc thiêu thùa may vá, thậm chí nhặt đồ bỏ đi, nhưng sức khỏe của bà không tốt, thường ngã bệnh, cho nên cuộc sống của chúng tôi vẫn rất túng quẫn." Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.

[1] Tang Môn Tinh (sao Tang Môn): ý chỉ sao xấu, là một trong những sao thuộc thần sát hung họa, chẳng hạn như bị bệnh nan y, bị giáng chức, mất của, hao tài, tang sự, thân nhân đau ốm, tai nạn, vợ chồng nghi kỵ, anh em bất hòa...

Giọng của cô bình tĩnh đến giống như ghềnh nước lặng, nhưng khi lắng nghe trái tim Hàn Dập Hạo co rút đau đớn, anh chưa bao giờ biết, tuổi thơ của cô là trải qua như thế này.

"Cho đến có một ngày, tôi tan học về nhà, mẹ lại chuẩn bị một bàn thức ăn đều là những món tôi thích, bà mặc một bộ đồ màu trắng, còn trang điểm nhẹ, mẹ vốn rất đẹp, khi đó lại càng xinh đẹp hơn. Năm đó tôi sáu tuổi, là một đứa trẻ thèm ăn vốn không có nghĩ tới tại sao lại có nhiều đồ ăn như vậy, tôi ăn rất vui vẻ, mẹ chỉ ngồi ở một bên, mỉm cười nhìn tôi. Dần dần, tôi đột nhiên nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, liền gục xuống bàn. Chờ khi tôi tỉnh lại..."

Lời nói im bặt gián đoạn, Hàn Dập Hạo nhạy bén cảm giác được giọng của cô có chút thay đổi, thân thể bắt đầu không khắc chế được mà run rẩy, giống như đang cực lực kiềm chế thứ cảm xúc gì đó.

Anh ôm lấy cô chặt hơn, lồng ngực rắn chắc và ấm áp giống như hàng rào kiên cố nhất giữa trời và đất, làm lòng người ta an tâm như vậy, anh áp vào cái trán của cô, cho cô dũng khí để tiếp tục, "Tòng Thiện, nói tiếp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.