Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 122: Gọi chị dâu



Editor: smizluy1901

"Đêm nay?" Tòng Thiện vừa nghe, cả kinh suýt chút nữa nhảy dựng lên, sao lại đột nhiên như vậy, trước đó ngay cả gợi ý cũng không có?

"Em ngồi yên nào, người bao nhiêu tuổi rồi còn không chút chín chắn." Hàn Dập Hạo ấn bả vai của cô, oán trách nói, "Em không muốn gặp bọn họ?"

"Việc này, em là cảm thấy chưa có chuẩn bị tâm lý." Tòng Thiện đắn đo dùng từ, không phải cô không muốn gặp, chẳng qua là cô vẫn là người luôn rất khiêm tốn, lại để cô đi "ghé thăm" nhiều người như vậy, cô cũng không thể nói cô lười, không muốn đi?

"Nàng dâu xấu dù sao cũng phải đưa ra ngoài gặp người ta." Hàn Dập Hạo xấu xa giễu cợt, lộ ra một hàm răng trắng đều.

"Anh mới xấu." Tòng Thiện bất mãn anh "nói xấu", mắng trả lại, "Anh từ đầu tới đuôi, từ trong ra ngoài, từ bên ngoài đến nội hàm, đều xấu không chịu nổi! Em cũng còn chưa nói anh, anh lại dám nói xấu em!"

"Nhìn xem, anh chỉ thuận miệng nói đùa một chút, thùng thuốc súng này của em cũng đã châm lên." Hàn Dập Hạo vội vàng chịu nhận lỗi, mở miệng lên tiếng dụ dỗ cục cưng.

"Anh bớt miệng lưỡi trơn tru, em mới không bị lừa với bộ dáng này của anh đâu." Tòng Thiện nghiêng đầu qua, không để ý tới anh.

"Thật đúng là tức giận rồi." Hàn Dập Hạo luống cuống, trong lòng thầm kêu không tốt, tính tình của phụ nữ có thai thật đúng là trời tháng sáu, tâm tình bất định. Anh hơi dùng sức, cưỡng ép cô xoay mặt qua, dụ dỗ nói, "Em không thích nghe, sau này anh sẽ không nói được chưa? Nếu em cảm thấy vẫn còn chưa hết giận, vậy em đánh anh, dùng sức đánh, đừng nể mặt anh, nào đánh đi!" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Tòng Thiện vừa tức vừa giận dùng sức ngắt anh một cái, "cảnh cáo" nói: "Không được nói em xấu nữa!"

"Được, được, em nói cái gì chính là cái đó." Hàn Dập Hạo nào còn dám lắc lắc đầu, không ngừng dùng sức gật đầu, nhưng lại nhịn không được tò mò hỏi, "Sao lại nhạy cảm với 'cái từ đó' như vậy?"

"Bởi vì em." Tòng Thiện cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên bực tức, suy nghĩ hồi lâu, mới gầm nhẹ ra một từ, "sưng" !

Hàn Dập Hạo đầu tiên là sửng sờ, ngay sau đó tầm mắt cẩn thận quét một vòng ở trên người của cô, mới hoàn toàn tỉnh ngộ với ý tứ của cô, "Em là nói mang thai làm em trở nên sưng hơn so với trước kia sao?"

"Phải!" Tòng Thiện nghĩ tới sáng sớm soi gương, đã thấy vô cùng ấm ức, "Anh không cảm thấy trong khoảng thời gian này em sẽ giống như thổi bong bóng sao, đột nhiên mập lên nhiều như vậy!"

"Em mang thai mà, phụ nữ có thai không mập mới không bình thường." Hàn Dập Hạo bị cô làm cho dở khóc dở cười, hóa ra cô là để ý việc này.

"Nhưng một tuần này mập cũng quá rõ ràng." Tòng Thiện không vui khoa tay múa chân, "Anh nhìn cánh tay này xem, chân này, theo xu hướng này tiếp nữa, chỉ một thời gian chẳng phải em sẽ trở thành một con heo mập sao!"

"Việc này." Hàn Dập Hạo được cô nhắc nhở, mới chú ý tới một, hai tuần lễ này quả thật cô lên cân không ít, nhưng anh cho rằng đây là kết quả theo kịp chế độ dinh dưỡng, không có gì ngạc nhiên, anh an ủi, "Béo lên tốt mà, mới có thể sinh được một thằng nhóc mập mạp, lẽ nào em muốn giống như những người phụ nữ có thai ở Châu Phi hay sao, sắp phải chuyển dạ trông giống như ba, bốn tháng?"

Tòng Thiện nhớ tới những người phụ nữ có thai tị nạn nhìn thấy ở Samos, ngẫm nghĩ cũng đúng, cùng lắm thì sau này cô chú ý một chút, bộ dáng không quá béo là được, dinh dưỡng cho con mới là việc hệ trọng hàng đầu, nhưng cô lại cảm thấy trong lòng không thoải mái, ánh mắt ai oán nhìn Hàn Dập Hạo chằm chằm, khi anh bị cô nhìn đến hoảng sợ, thì sâu kín hỏi: "Nếu như sau khi em sinh con vẫn còn là một người mập mạp, không giảm được, anh có ghét bỏ em không?"

"Anh là người nông cạn như vậy sao?" Sắc mặt của Hàn Dập Hạo sa sầm xuống, không vui vì tấm chân tình của anh bị nghi ngờ.

Tòng Thiện suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu, không nể mặt anh tẹo nào.

"Nha đầu không có lương tâm này!" Hàn Dập Hạo muốn véo cô lại sợ véo đau cô, thật không biết nên làm khó cô thế nào mới tốt, mặt tái mét giống như súng máy "nã pháo" nói, "Anh từng chê em xấu hay là mập lúc nào? Lúc chúng ta từ thôn Dunham trở về, vết thương bên khóe miệng của em bị vảy rắn cắt cũng còn rất rõ ràng, trên mặt, trên người cũng đầy vết sẹo, không phải anh còn từ sáng đến tối theo phía sau mông em sao, nếu anh là người nông cạn, còn biết chết quấn lấy em không buông?"

"Em mặt mày hốc hác còn không phải là vì cứu anh à!" Tòng Thiện ấm ức hét lại.

Thấy có người ném tới ánh mắt khác thường, cô vội vàng giảm giọng thấp xuống, không dám nói quá lớn tiếng.

"Phải, trên đời này không có cô gái ngốc thứ hai chịu vì anh cắn mãng xà." Hàn Dập Hạo ôm lấy cô, cười hài lòng, "Cho nên, đời này của anh cũng sẽ không buông cô gái ngốc này ra."

Trong lòng Tòng Thiện cảm thấy ấm áp, kể từ sau khi ở bên anh, cô vẫn luôn có một cảm giác tự ti nho nhỏ quấy phá, chung quy cảm thấy mọi thứ của mình đều không bằng anh, trong lòng khó tránh khỏi sẽ sinh ra một tia thấp thỏm, cô cũng không phải là thật sự hoài nghi anh, thật ra thì cô là muốn kích anh, nghe anh nói những lời này, mỗi một lần nghe cô đều mở cờ trong bụng, trăm nghe không chán. Đương nhiên, "thú vị ác" nho nhỏ này cô sẽ không nói cho anh biết.

"Hôm nay cuối tuần, nếu không thì tụ họp với các anh em của anh nhé?" Tâm trạng của Tòng Thiện rất tốt, rúc vào trong ngực của anh, nhẹ giọng nói.

"Cũng được, nhưng quân khu cách thành phố A còn khoảng một đoạn, không bằng chúng ta đến chỗ chú Sáu đi, tiện cho tất cả mọi người." Hàn Dập Hạo đề nghị.

"Không có quấy rầy chú Sáu chứ?" Tòng Thiện không muốn làm phiền đến người khác.

"Nếu như ông biết tụ họp trong nhà, vui nhất chính là ông." Hàn Dập Hạo để cô yên tâm, nói, "Hơn nữa, cũng cần ông ra lệnh gật đầu, các anh em mới dám đi ra, đúng không?"

"Vậy anh sắp xếp đi." Tòng Thiện gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa.

Hàn Dập Hạo lập tức bắt đầu gọi điện, Hàn Trường Hạo nhận máy, quả nhiên vui mừng không ngớt, bảo người đi mua đồ ăn mua rượu.

Nghe anh gọi xong, Tòng Thiện có chút bất an mà kéo kéo chân váy, hỏi: "Em có cần về thay quần áo hay không? Bộ dáng này trông có vẻ không tinh thần?"

"Nào có, em vẫn luôn xinh đẹp như vậy." Hàn Dập Hạo hôn chụt một cái thật kêu ở trên mặt của cô, đương nhiên sẽ không nói, bây giờ mỗi bộ quần áo của cô đều gần giống nhau, thay cũng vô ích.

"Vậy bây giờ chúng ta mau đi thôi." Tòng Thiện nói xong đứng dậy, kéo anh.

"Trái lại em còn vội hơn anh." Hàn Dập Hạo cười đưa đồ uống vào tay cô, để cô uống hết, mới chậm rãi đi tới bãi đỗ xe.

Đến "trang viên" nho nhỏ của Hàn Trường Hạo, hai người mới vừa bước xuống xe, Hàn Dập Hạo hô to một tiếng, Hàn Trường Hạo vui cười chạy vội tới.

"Chú Sáu anh ở nhà còn mặc quân phục à?" Tòng Thiện nhìn Hàn Trường Hạo một thân quân phục phẳng phiu, tò mò hỏi Hàn Dập Hạo.

"Em cho rằng bọn anh là nhân viên công chức hả? Sáng chín chiều năm thêm hai ngày nghỉ cuối tuần?" Hàn Dập Hạo cười giải đáp nghi ngờ của cô, "Ông là từ quân khu 'lén đi' ra ngoài."

"Hả?" Tòng Thiện lấy làm kinh hãi, đột nhiên nghĩ tới Hàn Dập Hạo đã từng nói, nếu không có Hàn Trường Hạo "trấn giữ", anh cũng không thường xuyên về nhà như vậy, có lẽ anh thật đúng là có đãi ngộ đặc biệt.

"Nha đầu, đi đường có mệt hay không? Mau vào đi nghỉ đi." Hàn Trường Hạo vừa nhìn thấy Tòng Thiện thì cười không ngậm được miệng, đến gần hỏi han ân cần nói.

"Sao lúc con ở trong đơn vị tập luyện, trước giờ chú chưa từng hỏi tới con có mệt hay không?" Hàn Dập Hạo bất mãn chú Sáu thiên vị, hoàn toàn coi anh như không tồn tại.

"Con khỏe như trâu, cần hỏi con sao?" Hàn Trường Hạo lườm anh một cái, bảo Tòng Thiện mau vào phòng nghỉ ngơi.

Tòng Thiện biết hai chú cháu này thích đấu võ mồm, cũng không nói thêm cái gì, cũng cảm thấy muốn đi toilet, liền lên tiếng chào hỏi Hàn Trường Hạo, rồi chui vào trong phòng.

Hai người đàn ông cao lớn đi ở phía sau, Hàn Trường Hạo hỏi: "Nghe giọng điệu của ông cụ, dường như có thay đổi cái nhìn với Tòng Thiện?"

"Con cũng không biết ông nội nghĩ như thế nào, con chỉ biết ngày đó Tòng Thiện vừa bưng trà đưa nước, lại vừa bóp chân đấm bóp, con thì là có một bụng ý kiến." Hàn Dập Hạo bất mãn đáp.

"Không bỏ được con không bắt được sói, không bỏ được vợ không bắt được ông nội 'vua bách thú' này của con." Hàn Trường Hạo vỗ vỗ bả vai của anh, cười ha ha nói.

"Chú cứ vui sướng khi người gặp họa đi, sớm muộn gì ông nội cũng sẽ chuyển sự chú ý đến trên người của chú." Hàn Dập Hạo hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở nói.

"Ít nhất mấy ngày này, chú là 'an toàn'." Hàn Trường Hạo nhướn mày, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vui vẻ, dù sao bị ông cụ "dong dài" không phải là một ngày hai ngày, ông cũng không lo lắng.

"Đúng rồi, báo cáo kết hôn của con sao còn chưa có phê xuống?" Hàn Dập Hạo nhớ tới chuyện này, hỏi tới.

"Trước đó vài ngày có lẽ bên trên cố ý làm khó, sáng mai lại thúc giục cho con, nếu Tư lệnh Vương bên kia không cho phê, chú sẽ tự mình ra chứng nhận cho con." Hàn Trường Hạo xua xua tay, nói rõ đây chỉ là chuyện nhỏ.

Hàn Dập Hạo cười nhạt, "Cho dù không phê chuẩn, việc kết hôn này con cũng đã định rồi."

"Không phải ông cụ làm như vậy là có thể làm khó con sao." Hàn Trường Hạo hiểu sự bất mãn của anh, nói, "Nhưng nếu ông cũng đã gật đầu, bên trên cũng không dám làm khó."

Hai người vừa nói vừa lên bậc thang, không muốn cuộc trò chuyện bị Tòng Thiện nghe được, vì vậy đổi đề tài, tán gẫu câu được câu chăng.

Chờ Tòng Thiện giải quyết "nhu cầu sinh lý" xong, lúc trở ra thì phát hiện chỉ có Hàn Trường Hạo đang ngồi bắt chéo chân, không thấy bóng dáng của Hàn Dập Hạo đâu.

"Chú Sáu, Hàn Dập Hạo đi đâu rồi ạ?" Tòng Thiện hỏi.

Hàn Trường Hạo còn chưa kịp trả lời, một bó hoa xinh đẹp đột nhiên xuất hiện ở trước mũi của cô, sau đó giọng nói quen thuộc vang lên: "Anh thấy hoa ở đây nở đẹp, đi hái cho em một nhúm."

"Mượn hoa hiến Phật." Hàn Trường Hạo bất mãn hừ một tiếng, thằng nhóc này muốn tặng hoa thì tự mình đi mua đi, hoa của ông đều là tâm huyết của ông đấy!

"Hắt xì!" Tòng Thiện không chỉ không có cảm động, trái lại đánh một cái hắt hơi vang dội.

Hàn Trường Hạo lập tức lộ ra vẻ mặt nhìn có chút hả hê, nịnh bợ này e rằng vuốt phải mông ngựa rồi.

Hàn Dập Hạo thấy thế, vội vàng vứt bó hoa sang một bên, hỏi cô, có phải là dị ứng rồi hay không.

"Mũi hơi nhạy cảm." Tòng Thiện xoa xoa cánh mũi, trước đây không cảm thấy, bây giờ quả thật không thích mùi hoa quá nồng.

Hàn Dập Hạo còn chưa có mở miệng nói ra những lời khác, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng la hét vang dội.

"Lão đại! Mau ra đây, giấu chị dâu đi đâu rồi!"

Tòng Thiện sửng sốt, lại thấy Hàn Dập Hạo nở nụ cười mỉm, thấp giọng mắng một câu "thằng nhóc" rồi đi ra ngoài.

Rất nhanh, một đám lính trẻ ngăm đen cường tráng ùa vào cửa, thấy Tòng Thiện, đồng loạt lộ ra hàm răng trắng.

"Một đám đứng ngẩn ra đó làm gì, gọi chị dâu đi chứ." Hàn Dập Hạo từ phía sau chen lấn đi vào, mớm lời nói.

"Chị dâu!" Lập tức, tiếng gọi đều nhịp như hô khẩu lệnh vang lên, vang dội đến mức như muốn lật tung nóc nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.