Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 13-2: Lần đầu tiên (2)



Ma chú tình yêu chẳng biết lặng lẽ đến tự lúc nào, quanh quẩn ở trong tim hai người, suốt đời suốt kiếp cũng sẽ không tan biến.

Mấy ngày sau đó, bọn họ giống như những đôi tình nhân sở hữu tình yêu điên cuồng trong thiên địa, cả ngày vành tai và tóc mai chạm vào nhau, không muốn tách ra.

Cô đi làm, anh ở nhà đợi, sau đó cùng đi siêu thị mua thức ăn, dắt tay nhau về nhà làm cơm, hai người đi cùng nhau, nam cao lớn uy mãnh, nữ thon dài xinh đẹp, mỗi lần đều khiến người ngoài ghen chết đi được.

Hôm nay, Hàn Dập Hạo tới đón Tòng Thiện tan làm, tay của anh đã hồi phục gần như hoàn toàn, chỉ cần không dùng lực, sẽ không có vấn đề gì lớn.

Tòng Thiện liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc xe thể thao quen thuộc này dừng ở cửa cục cảnh sát, trong lòng cả kinh, sao người này lại tới đây.

Quả nhiên, một người đàn ông điển trai mặc áo gió England màu đen, đeo kính râm từ trong xe bước xuống, đi thẳng tới phía của Tòng Thiện.

"Chị Thẩm, đó là bạn trai của chị hả? Rất đẹp trai!" Sư muội cùng Tòng Thiện đi ra, hai mắt mở to như trái đào nhìn người đàn ông trước mặt, si mê nói.

"Không phải, chị không biết anh ta." Tòng Thiện không muốn sau này trở thành đề tài thảo luận trong cục cảnh sát, đang định xoay người, Hàn Dập Hạo lại sải bước đi đến, vừa đi vừa nói: "Tòng Thiện, anh tới đón em, có thể đi rồi chưa?"

"Còn không chịu thừa nhận!" Sư muội trừng mắt liếc cô một cái, bạn trai đẹp trai như vậy cũng không muốn nhận, thật là đang ở trong phúc mà chẳng biết.

"Ha ha." Tòng Thiện cười khan hai tiếng, bị Hàn Dập Hạo ôm eo, không thể nói được gì.

"Tạm biệt." Nói tạm biệt với sư muội, Tòng Thiện bị một người đẹp trai nào đó kéo đến chiếc xe thể thao trước công chúng, rõ ràng cảm giác được vô số ánh mắt nóng bỏng từ phía sau bắn tới. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

"Sao anh lại tới đây?" Ngồi trên xe, Tòng Thiện hỏi Hàn Dập Hạo, sao trước đó anh lại không thông báo cho cô một tiếng.

"Đón bạn gái tan việc còn cần nguyên nhân?" Anh cười hôn lên mặt cô một cái, nói, "Không phải hôm qua đã nói rồi sao, tối nay cùng ăn một bữa cơm với mấy người bạn của anh?"

Sau khi được anh nhắc nhở, Tòng Thiện nhớ tới, vội vàng nói: "Vậy anh đưa em về nhà thay quần áo trước đã."

"Anh đã mua quần áo cho em rồi, để ở phía sau, đợi lát nữa vào toilet thay là được." Hàn Dập Hạo đã sớm giúp cô nghĩ xong, những bộ quần áo trước đó của cô đều quá giản dị, đêm nay chính thức giới thiệu cho cô biết mấy người bạn tốt, nên cũng muốn sĩ diện một chút.

"Được rồi." Tòng Thiện gật đầu.

Trên đường đến khách sạn, Tòng Thiện hơi có chút căng thẳng, cô dò hỏi nói: "Tối nay có ai?"

"Dù sao thì nàng dâu xấu cũng phải gặp bố mẹ chồng, bây giờ em căng thẳng cũng vô dụng." Hàn Dập Hạo nhìn thấu tâm tư của cô, nhịn không được trêu chọc cô.

"Anh mới là nàng dâu xấu!" Tòng Thiện bất mãn trừng mắt liếc anh một cái, cô chuẩn bị tâm lý không được sao?

"Yên tâm đi, có anh ở đây bọn họ không dám bắt nạt em đâu." Duỗi tay nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, khóe miệng Hàn Dập Hạo mang theo nụ cười.

"Em mới không sợ bọn họ bắt nạt em." Tòng Thiện trợn mắt một cái, ngay cả Hàn Dập Hạo mà cô cũng dám ra tay, những người khác lại càng không cần phải nói, "Nhưng dù sao cũng cảm thấy có chút là lạ, anh nghĩ xem, lần đầu tiên gặp các anh, huyên náo không vui như vậy, kết quả bây giờ..."

"Bây giờ trở thành người phụ nữ của anh có gì lạ? Không phải có câu nói gọi là, không đánh thì không quen sao?" Anh chẳng hề để ý nói.

"Đương nhiên là anh không cảm thấy lạ." Tòng Thiện liếc anh một cái, lẩm bẩm nói, "Anh nói xem, có phải bọn họ sẽ không có ấn tượng tốt với em rồi hay không."

Thật ra thì trước đây cô chưa bao giờ quan tấm đến việc người khác nhìn mình thế nào, nhưng bởi vì là bạn của anh, cô mới để ý.

"Vậy còn em? Anh nhớ rõ em đã từng nói bọn họ là đám mèo mả gà đồng cơ mà." Hàn Dập Hạo không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Em cho rằng các anh đều là một đám con em nhà giàu có chỉ biết vui đùa." Tòng Thiện cây ngay không sợ chết đứng nói.

"Vậy em còn đồng ý đi gặp bọn họ?" Hàn Dập Hạo nhíu mày hỏi.

"Nghe anh nói chuyện của bọn họ, em biết là mình nghĩ sai rồi, được chưa?" Tòng Thiện không chịu nhận sai, vốn cũng đúng, cách sống của cô và bọn khác nhau như vậy, có chút hiểu lầm cũng rất bình thường.

"Chỉ biết nghĩ ngợi lung tung!" Anh véo mặt cô, nhưng không nỡ dùng sức.

Đến một khách sạn kiểu Châu Âu cổ xưa nằm ở bên bờ sông, mặt ngoài sang trọng khí phái, cổ điển và hiện đại hòa làm một thể, mặt tiền bằng đá cẩm thạch tỏa chiếu gãy khúc ở nước sông, thoáng hiện ra ánh sáng chói lọi giống như mặt cắt của kim cương.

Hàn Dập Hạo nắm tay Tòng Thiện đi vào, người phục vụ mặc bộ Tuxedo màu đen thắt nơ lập tức tao nhã đi tới chào đón, dẫn hai người vào.

Tấm thảm cực lớn và dày trải dài từ đại sảnh, hoàn toàn che mất tiếng bước chân, hoa văn xinh đẹp nhưng không tục kéo dài đến mỗi ngóc ngách của khách sạn.

Lần đầu tiên Tòng Thiện tới khách sạn sang trọng như thế này, nhịn không được liếc trộm trang trí nơi này.

Đèn chùm thủy tinh cực lớn treo ở trên trần nhà được tô điểm với bầu trời đầy sao, khách sạn hạng sang khác với bình thường rất nhiều, xung quanh đại sảnh rộng rãi ở lầu một được trang trí rất nhiều nghệ thuật điêu khắc bằng đá cẩm thạch vô cùng tinh xảo, trên vách tường cũng treo rất nhiều bức tranh tuyệt đẹp, Tòng Thiện di truyền tế bào nghệ thuật từ mẹ, hiển nhiên nhìn ra được mỗi một tác phẩm được bày trí khiêm tốn này đều có giá trị không rẻ, nhìn thoáng qua, sẽ làm cho người ta lầm tưởng là đến một viện bảo tàng. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.

Đi thang máy lên đến tầng bốn, Hàn Dập Hạo để cho Tòng Thiện đi thay quần áo, mình ở ngoài chờ.

Lúc Tòng Thiện đi vào toilet, lại gặp phải một người.

"Sao cô lại ở đây?" Cô gái xinh đẹp mặc một chiếc váy màu đỏ, liếc mắt nhìn Tòng Thiện, lạnh lùng hỏi.

"Tại sao tôi không thể ở đây? Đây là nhà cô mở sao?" Tòng Thiện nhìn thấy chính là An Nhuế, cũng không khách sáo đáp lại.

"Cảnh sát nhỏ như cô cũng có thể chi tiêu nổi chỗ như thế này sao?" An Nhuế vẫn luôn rất ghét Tòng Thiện, vẻ mặt không kiêu không nịnh này của Tòng Thiện, thật giống như mình cũng là người thượng đẳng.

"Nếu như không phải nhà cô mở, vậy thì đừng hỏi." Tòng Thiện cười lạnh một tiếng, đi qua người cô ấy, cũng chẳng buồn liếc nhìn cô ấy thêm cái nào.

An Nhuế trừng mắt nhìn bóng lưng Tòng Thiện một lúc lâu, mới kéo cửa đi ra ngoài.

Song, khi cô nhìn thấy người đàn ông điển trai đứng cách đó không xa, ánh mắt bỗng sáng lên.

Đó không phải là Hàn Dập Hạo sao! Vậy mà cũng có thể gặp được anh ở đây! An Nhuế lập tức kéo trễ ngực, khiến cho cổ chữ V vốn đã rất thấp càng thấp hơn, lộ ra khe rãnh, khóe miệng cong lên một nụ cười, phong tình vạn chủng mà đi tới phía của Hàn Dập Hạo.

"Hi, Hàn thiếu." An Nhuế cười duyên chào hỏi Hàn Dập Hạo, môi đỏ cong lên một độ cong mê người.

"An Nhuế?" Hàn Dập Hạo quay đầu liếc nhìn cô một cái, gọi ra tên của cô.

"Anh nhận ra em sao?" An Nhuế vui mừng đến nổi hai mắt sáng bừng, không nghĩ tới Hàn Dập Hạo lại biết mình, người đàn ông độc thân giàu có như vậy cô cũng không thể bỏ qua.

"Đương nhiên." Môi mỏng nhếch lên một nụ cười ý vị sâu xa, Hàn Dập Hạo cân nhắc nói. Người của nhà họ An, chỉ sợ anh còn nắm rõ hơn cả Tòng Thiện.

"Hàn thiếu, anh xem, gặp anh ở chỗ này cũng coi như là có duyên, không bằng ngày nào đó em mời anh đi uống cà phê?" An Nhuế duyên dáng mà nghịch tóc dài, cất lời mời.

"Sao cơ? Cô không sợ bạn trai ghen sao?" Hàn Dập Hạo hạ thấp giọng nói, càn rỡ mà quan sát cô.

Đón nhận ánh mắt càn rỡ của anh, trong lòng An Nhuế rất vui, cho rằng anh có ý với cô, lại càng hận không được muốn nhào tới, thân thể đẫy đà của cô dựa vào trên cánh tay của Hàn Dập Hạo, nũng nịu nói: "Người ta chưa có bạn trai."

Trong mắt Hàn Dập Hạo lóe lên vẻ tinh ranh, đột nhiên lách mình tránh đi, An Nhuế thiếu suýt nữa ngã sấp xuống.

"Thật ngại, tôi có bạn gái rồi." Hàn Dập Hạo giễu cợt liếc cô một cái, anh biết An Nhuế là một cô gái phóng khoáng trong nóng ngoài lạnh, cũng biết cô léng phéng với Lương Tư Hàn, ánh mắt nhìn cô liền trở nên lạnh băng.

Cùng lúc đó, Tòng Thiện thay xong quần áo đi ra, Hàn Dập Hạo vừa nhìn thấy cô, lập tức đi tới phía của cô, trên mặt đổi thành một nụ cười dịu dàng.

"Giày này thật là cao!" Tòng Thiện không có nhìn thấy An Nhuế đứng ở nơi đó, cô vừa nhìn thấy Hàn Dập Hạo, nhịn không được phàn nàn nói. Chiều cao của Tòng Thiện vốn cũng coi như là cao, bình thường không có mang giày cao gót, cho nên loại độ cao của gót giày này nhất thời cô không thể kiểm soát được.

"Em khoác tay anh đi." Hàn Dập Hạo nắm tay cô vòng vào trong tay mình, rất lịch sự nói.

"Nguy rồi, em không mang theo đồ trang điểm!" Tòng Thiện đột nhiên ý thức đến nơi này, thấp giọng kêu lên. Bình thường dường như cô không có trang điểm, cho nên trong túi xách chưa bao giờ mang theo đồ để trang điểm.

"Như vậy cũng đẹp lắm rồi." Hàn Dập Hạo thâm tình nhìn cô, cô mặc một chiếc váy màu vàng, làm nổi bật lên làn da trắng nõn mịn màng, kích cỡ vừa vặn khiến vóc người có lồi có lõm của cô trông gợi cảm nhưng lại không lộ, tóc dài gợn sóng của cô phân tán ở sau ót, khuôn mặt không trang điểm hòa với hai loại phong cách trưởng thành và ngây thơ, bởi vì có chút khẩn trương, đôi mắt to trông càng lóng lánh hơn, không giống với những cô gái trang điểm đậm khác, cô toát lên một sức hấp dẫn hoàn toàn là tự nhiên.

"Anh chỉ biết qua quít lấy lệ với em." Tòng Thiện đánh nhẹ anh một cái, ánh mắt lại liếc thấy vẻ mặt An Nhuế đang kinh ngạc nhìn cô.

"Sao cô ấy vẫn còn ở đây?" Tòng Thiện nhíu mày, thấp giọng hỏi.

Hàn Dập Hạo lại chỉ cười không nói, nắm tay Tòng Thiện, đi tới trước mặt của An Nhuế, không nóng không lạnh nói: "Tôi nghĩ cô nên biết bạn gái của tôi, Thẩm Tòng Thiện."

Sắc mặt An Nhuế bỗng trắng bệch, ánh mắt nhìn Tòng Thiện sắc bén như dao găm. Người phụ nữ nghèo này lại dính líu đến Hàn Dập ư!

"Đúng rồi, trả lời cô vấn đề vừa rồi." Tòng Thiện nhìn vẻ mặt của An Nhuế cũng hiểu được cô gái này đang nghĩ gì, cô cố ý kéo chặt lấy cánh tay của Hàn Dập Hạo, dính sát vào người của anh, học theo giọng con gái hám tiền nói, "Cảnh sát nhỏ như tôi thế này là không có tiền tới đây tiêu phí, nhưng Hạo có đấy, cho nên lại xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ. Đúng không, Hạo."

"Em nói cái gì chính là cái đó." Cười dịu dàng, Hàn Dập Hạo duỗi tay giúp cô sửa sang lại tóc, vô cùng cưng chiều nói.

Trông thấy cử chỉ của Hàn Dập Hạo, An Nhuế càng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ nghèo đáng chết này, rốt cuộc đã dùng thuật quyến rũ gì mới có thể làm cho Hàn Dập Hạo si mê cô như vậy!

"Hạo, chúng ta đi thôi." Tòng Thiện khinh miệt mà liếc An Nhuế đang xanh cả mặt một cái, kéo Hàn Dập Hạo cao ngạo mà bỏ đi.

An Nhuế oán hận trừng mắt nhìn về hướng hai người rời đi, siết chặt tay, móng tay sắc nhọn đâm vào trong thịt cũng không cảm giác được, Thẩm Tòng Thiện thế mà lại câu được người đàn ông độc thân giàu có nhất thành phố A! Rốt cuộc cô ta dựa vào cái gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.