"Nào, uống chút nước nào." Hàn Dập Hạo bưng cốc nước, để sát vào bên miệng Tòng Thiện, dịu dàng nói.
"Cảm ơn." Nước khoáng ấm áp thấm vào cổ họng, lập tức làm dịu cơn khô khốc
thời gian dài, Tòng Thiện muốn đón lấy cốc nước, thế nhưng anh lại không cho.
Cô uống nước xong, Hàn Dập Hạo ngồi ở bên cạnh cô, kéo cô vào trong ngực, nói: "Ngày mai anh xin nghỉ một ngày với em."
"Như vậy không tốt." Tòng Thiện hơi giật mình, nói.
"Không sao, mấy thủ trưởng bên quân khu đều là cấp dưới của bác cả anh, anh
nói một tiếng là được." Hàn Dập Hạo xoa tóc của cô, nhẹ giọng nói.
"Vậy thì càng không được." Tòng Thiện ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt của anh,
có điều băn khoăn nói, "Bọn họ đều là người nhà của anh, ngộ nhỡ chuyện
của chúng ta bị bại lộ thì làm sao?"
"Em sợ người nhà của anh?" Hàn Dập Hạo nhìn lại cô, dò hỏi.
"Không phải em sợ, mà là anh đã từng nói, bố mẹ anh là tương đối bảo thủ, nếu
như bây giờ để cho bọn họ biết đến sự tồn tại của em, cũng không phải là chuyện tốt." Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Vậy
em cảm thấy lúc nào thì mới nên để cho bọn họ biết?" Đôi mắt Hàn Dập Hạo sâu xa mang theo cảm xúc nhìn mà không hiểu, hỏi tiếp.
"Anh nghĩ." Anh đột nhiên đè cô ở trên giường, bàn tay ấm áp cách bởi quần
áo của cô đặt ở trên bụng bằng phẳng của cô, trong giọng nói thuần phát
mang theo tí ti khát khao, trêu ghẹo nói, "Chờ chỗ này có con của anh là được rồi."
Vẻ mặt Tòng Thiện ửng đỏ như say rượu, bọn họ cũng còn chưa có chuyện ấy, làm sao có thể có đứa nhỏ.
Hàn Dập Hạo thu tay về, nằm ở bên cạnh cô, ôm lấy cô, hôn lên trán cô, nhưng không có tiến thêm một bước nữa.
Tòng Thiện cho rằng anh sẽ tiếp tục hôn tiếp, không nghĩ tới một lát sau,
anh đứng lên, nói câu: "Anh đi tắm trước." Sau đó sãi bước đi vào phòng
tắm.
Đợi đến Tòng Thiện tắm xong nằm lại trên giường, Hàn Dập Hạo chỉ giúp cô dịch chăn, sau đó đi ngủ.
Tòng Thiện có chút nghi ngờ, chẳng lẽ anh để ý chuyện tối nay, cho nên không có "nhiệt tình" như ngày thường sao?
Ngày hôm sau, ở sự kiên trì của Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo vẫn tiếp tục trở về
quân khu, trước khi đi, anh gọi điện cho Thẩm Tòng Nghĩa, nhờ ông đến
chăm sóc cho Tòng Thiện.
Thẩm Tòng Nghĩa vội vàng chạy tới, nhìn thấy Tòng Thiện thì ân cần hỏi thăm xảy ra chuyện gì.
"Không có chuyện gì lớn, chỉ là một đám côn đồ gây phiền phức, làm cảnh sát
thường xuyên gặp phải khó mà tránh khỏi." Tòng Thiện tránh nặng tìm nhẹ
nói.
"Vậy con có bị thương không?" Thẩm Tòng Nghĩa kéo cô ngồi ở trên sofa, vẻ lo lắng là không lời nào có thể miêu tả nói được.
"Không sao." Tòng Thiện lắc đầu cười nói, "Con không có bị thương."
"Vậy là tốt rồi, hù chết cậu." Thẩm Tòng Nghĩa vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ
nhõm, vừa rồi nghe giọng Hàn Dập Hạo ở trong điện thoại, làm hại ông
tưởng là có chuyện gì lớn xảy ra, mới hốt ha hốt hển chạy tới.
"Con cũng đã nói con không sao, Hàn Dập Hạo cứ nhất định muốn gọi điện cho cậu tới." Tòng Thiện ảo não nói.
"Tên kia là coi trọng con." Thẩm Tòng Nghĩa khoát khoát tay, lơ đãng nói.
Tòng Thiện cười cười, sao cô lại không biết Hàn Dập Hạo đối tốt với cô cơ
chứ, chỉ là ở trước mặt Thẩm Tòng Nghĩa, cô không tiện biểu lộ ngọt
ngào, vì vậy chuyển đề tài: "Đúng rồi, cậu, đã lâu rồi con không có về
nhà, mọi người đều khỏe chứ?"
"Con cũng biết mình lâu rồi không có về nhà sao? Người trong nhà đều rất nhớ các con." Thẩm Tòng Nghĩa giận trách nói.
"Thật ra là cậu muốn để Hàn Dập Hạo chơi cờ với cậu thôi." Tòng Thiện cười
vạch trần nói, tính chất công việc của cô đã định trước thường xuyên đi
sớm về trễ, liên tục nửa tháng không có ngủ ở nhà cũng không phải chuyện gì hiếm, bây giờ Thẩm Tòng Nghĩa mới nói nhớ bọn họ, nguyên nhân nhất
định là vì Hàn Dập Hạo rồi.
Thẩm Tòng Nghĩa sờ sờ gáy, cười ngây
thơ nói: "Mợ con cả ngày chơi mạt chược, Tòng Như lại thường về nhà
muộn, một mình cậu ở nhà, quả thật có chút buồn chán."
"Tòng Như
lại thường xuyên về nhà muộn?" Tòng Thiện ngẩn người, chẳng lẽ Thẩm Tòng Như trải qua chuyện lớn như vậy cũng còn không học được?
Thẩm
Tòng Nghĩa vội vàng giúp con gái nói tốt: "Thời gian trước nó vẫn ở nhà, và cũng không có liên lạc với bạn bè của nó, bây giờ bắt đầu đi học,
cho nên đã thường xuyên đi ra ngoài chơi, bác sĩ tâm lý cũng nói nên để
cho nó tiếp xúc nhiều với người bên ngoài, như vậy mới có lợi cho việc
hồi phục bệnh tình. Tòng Thiện, con yên tâm, trải qua chuyện lần trước,
nó học được, sẽ không tiếp tục kết giao với những người chẳng ra gì nữa
đâu."
"Em ấy nói với cậu?" Tòng Thiện hỏi.
"Đúng vậy."
Thẩm Tòng Nghĩa nhanh chóng gật đầu, nói, "Bây giờ nó không trang điểm
đậm, ăn mặc cũng như học sinh bình thường, cậu tin rằng nó không có liên lạc với đám bạn bè xấu trước kia nữa."
Tòng Thiện suy nghĩ, nhắc nhở cậu nói: "Bất kể nói thế nào, cậu vẫn là nhìn chặt em ấy một chút,
thường đi sớm về muộn thì nên đặc biệt chú ý."
"Tòng Thiện, con
cảm thấy con bé nói là nói dối sao?" Thẩm Tòng Nghĩa vừa nghe, lập tức
sốt ruột, cho tới nay ông đều tin tưởng lời Tòng Thiện nói hơn là Thẩm
Tòng Như, cho rằng từ nhỏ đến lớn, Tòng Thiện đều sẽ không nói một câu
nói dối nào với ông, hơn nữa cô lại là cảnh sát hình sự, dễ dàng nhìn
thấu sơ hở hơn những người bình thường, bây giờ vừa nghe nói như vậy,
liền cả kinh thiếu chút nữa đứng bật dậy.
"Không phải, cậu, cậu
đừng vội." Tòng Thiện vội vàng trấn an nói, "Con không có nói em ấy nói
dối, con là nói em ấy tuổi còn nhỏ, lại đã từng trải qua chuyện bắt cóc
lớn như vậy, trong lòng bị sự tổn thương trong lúc nhất thời sẽ không dễ dàng khép lại, em ấy lại mới vừa đi học trở lại, lại tiếp xúc với những người ngoài người trong nhà, lúc này là lúc yếu ớt nhất, cho nên phải
để ý tới những bạn bè kia của em ấy, đừng để cho bọn họ lại lừa gạt em
ấy, làm tổn thương em ấy lần nữa."
"Con nói cậu đều hiểu, chờ hôm nay trở về cậu sẽ hỏi nó một chút." Thẩm Tòng Nghĩa lập tức tỏ rõ thái độ nói.
"Được rồi, cậu, đừng suy nghĩ nhiều nữa, con cũng tin Tòng Như sẽ thay đổi được." Tòng Thiện tiếp tục an ủi nói.
Thẩm Tòng Nghĩa gật đầu, thở dài nói.
"Cậu, chúng ta đi xuống lầu đi dạo một chút đi, chung quanh đây có một công
viên rất lớn, bên trong rất đẹp." Tòng Thiện đề nghị.
"Được,
trước tiên con chờ cậu một chút, cậu đi hầm gà." Thẩm Tòng Nghĩa nói
xong liền xách theo con gà mua được từ chợ đi vào phòng bếp.
Tòng Thiện nhìn bóng lưng hơi khom của ông, trong lòng vừa cảm động vừa chua xót, ở trên thế giới này, ngoại trừ Hàn Dập Hạo, cũng chỉ có cậu là đối tốt với cô, cô nhất định phải hiếu thuận với ông thật tốt.
Chờ làm xong chuyện trong nhà, hai người đi ra ngoài, Tòng Thiện kéo cậu vừa đi vừa tán gẫu.
"Cậu, lần trước con mua thuốc trị thấp khớp cho cậu, cậu đã uống hết chưa?
Cậu đừng mỗi lần đều phải chờ con hỏi mới nói cho con biết, nếu để con
phát hiện cậu đau khớp còn tiếc tiền mua thuốc, con sẽ bảo Hàn Dập Hạo
không bao giờ đến chơi cờ với cậu nữa." Tòng Thiện "uy hiếp" nói.
"Đừng, đừng." Thẩm Tòng Nghĩa vội vàng xua tay, nói, "Con yên tâm, mỗi tháng
các con cho cậu nhiều tiền như vậy, cậu không thể không mua thuốc."
"Vậy thì tốt." Tòng Thiện hài lòng gật đầu, cô không có nói cho Thẩm Tòng
Nghĩa biết, thật ra thì số tiền kia đều là Hàn Dập Hạo cho, tiền lương
của cô vốn không có nhiều như vậy.
"Còn nữa, các con cho cậu
nhiều tiền như vậy, lại không cho nói cho Tòng Như và mợ con biết, một
ông già như cậu làm sao dùng cho hết? Người trẻ tuổi các con kiếm tiền
cũng không dễ, sau này kết hôn lập gia đình còn có rất nhiều chỗ cần chi tiêu, tháng sau cũng đừng cho cậu nữa, nghe không." Thẩm Tòng Nghĩa yêu thương nói, ông nghèo khó quen rồi, tiền trong nhà đều để cho Trương
Thục Hiền quản, ngày đó Hàn Dập Hạo đột nhiên cho ông một tấm thẻ ngân
hàng, để cho ông đi mua một ít thứ mình thích, ông kiểm tra con số liền
giật mình, nhìn vào mấy con số lẻ phía sau còn cho rằng mình hoa mắt,
ông vội vàng gọi điện cho Hàn Dập Hạo, nói mình không cần, kết quả Hàn
Dập Hạo thành khẩn nói đây là cảm ơn ông những năm qua đã chăm sóc Tòng
Thiện, đeo bám dai dẳng hồi lâu trái lại ông lại bị Hàn Dập Hạo thuyết
phục. Chỉ có điều tiền trong thẻ ông rất ít dùng, là định giữ lại cho
Tòng Thiện làm của hồi môn.
"Đây là tấm lòng của bọn con, cậu cứ
nhận đi." Tòng Thiện kéo ông, cười nói. Thật ra thì rốt cuộc Hàn Dập Hạo cho Thẩm Tòng Nghĩa bao nhiêu tiền, ngay cả cô cũng không biết, Hàn Dập Hạo không chịu nói cho cô biết, nên cô cũng không hỏi nhiều.