Tòng Thiện thấy vài đứa trẻ chơi đùa ở trong sân, cũng chỉ có năm ba đứa, không khỏi lên tiếng hỏi: "Những đứa trẻ khác đâu?"
Cô gái trẻ tuổi quay đầu lại, thay bà ngoại nói: "Tất cả đều ở đây."
Tòng Thiện hơi ngẩn ra, lại hỏi: "Tại sao chỉ có mấy đứa nhỏ này vậy?"
"À, An tiểu thư có điều không biết." Cô gái trẻ tuổi cho rằng Tòng Thiện
vẫn còn họ An, cho nên gọi cô là An tiểu thư, "Ở đây rất nhanh sẽ đóng
cửa, cho nên rất nhiều đứa trẻ đều được nhận nuôi đi rồi."
"Đóng
cửa?" Tòng Thiện sửng sốt, đánh giá bốn phía, phát giác cùng với lúc ban đầu rời đi cũng không có thay đổi đáng kể, chung quanh đều để biểu lộ
cảm giác đổ nát, đóng cửa hẳn là chuyện sớm hay muộn thôi. Nhưng cô vẫn
cảm thấy có chút tiếc nuối, nhịn không được nói: "Vậy thật đúng là đáng
tiếc."
Viện trưởng nghe được, dừng bước lại, nhịn không được thở
dài nói: "Đúng vậy, đã nhiều năm như vậy, nếu không phải bộ xương già
này của bà không còn dùng được, nhất định sẽ không để cho nó đóng cửa."
"Bà ngoại, khu cũ này cần cải tạo, cô nhi viện đã bị bán đi, đây cũng là
chuyện không có cách nào khác, bà đừng buồn." Cô gái trẻ tuổi rất có
kiên nhẫn giải thích.
"Bán, vậy ở đây lúc nào sẽ bị dỡ?" Tòng Thiện tiếp tục hỏi.
"Tuần tới." Cô gái trẻ tuổi đáp nói.
"Vậy mấy đứa nhỏ này thì sao?" Tòng Thiện chỉ chỉ mấy đứa nhỏ vẫn còn đang
chơi đùa, bọn chúng rõ ràng cho thấy mang theo khuyết tật, có ngồi ở xe
lăn, có một số vừa chơi bùn vừa cười, hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút
khiếm khuyết về thân thể hoặc trí lực.
"Nếu như không ai nhận nuôi mà nói, đoán chừng sẽ chuyển đến viện phúc lợi khác." Cô gái trẻ tuổi nói.
"Ăn cơm thôi." Một giọng nói khàn khàn vẩn đục vang lên, hóa ra là bác Qua ban nãy đang gọi.
"Tiểu Nhã, ở lại dùng cơm đi." Bà viện trưởng nhiệt tình nói.
"Chúng cháu." Tòng Thiện vốn muốn từ chối, bởi vì cô biết tài chính của cô nhi viện vẫn luôn không tốt, hơn nữa đoán chừng là thức ăn này Hàn Dập Hạo
sẽ không thích. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Không nghĩ tới, Hàn Dập Hạo lại lên tiếng đáp ứng trước: "Vậy làm phiền rồi."
Bà viện trưởng lập tức vui vẻ đi chuẩn bị thức ăn, bỏ lại Tòng Thiện nghi
ngờ nhìn Hàn Dập Hạo, không hiểu hỏi: "Tại sao anh đồng ý rồi."
"Anh muốn thể nghiệm cuộc sống bất hạnh ở đây?" Anh cười đáp.
"Em là sợ anh ăn không vô." Tòng Thiện không khách sáo nói.
"Làm sao thế được? Khổ gì anh chưa từng ăn qua?" Hàn Dập Hạo không tin, "Lúc ở trong rừng không có đồ ăn, không phải côn trùng thì là rắn đều ăn
cả."
"Anh đừng nói nữa, đợi tí nữa càng không ăn được." Tòng Thiện chặn lại nói, vẻ mặt ghét bỏ.
Cô dẫn anh đi tới phòng ăn nho nhỏ, giúp phân chén đĩa, khi Hàn Dập Hạo
nhìn thấy trong thùng nước cải trắng luộc không hề có chất béo đáng nói, thì sắc mặt lập tức u ám.
"Thật đúng là không có khẩu vị rồi." Hàn Dập Hạo nhỏ giọng nói ở bên tai Tòng Thiện.
"Là anh tự chuốc lấy." Tòng Thiện buồn cười trừng anh một cái, kéo anh ngồi xuống.
"Viện trưởng, bình thường mọi người đều ăn những thứ này sao?" Hàn Dập Hạo
quả thật ăn không vô, những người khác bao gồm Tòng Thiện lại ăn rất
nồng nhiệt, anh nhịn không được hỏi.
"Thật ngại." Cô gái trẻ tuổi thấy Hàn Dập Hạo không động đũa, có chút áy náy nói, "Bởi vì cô nhi
viện này chỉ là tư cách cá nhân, dựa vào đều là sự giúp đỡ của hàng xóm
láng giềng. Hiện tại chỗ này đi thì đi, chuyển thì chuyển, chính phủ
cũng không nhớ tới chúng tôi, cho nên..."
"Đã làm phiền cô nhiều." Tòng Thiện vội vàng ngắt lời nói, không muốn Hàn Dập Hạo làm tổn thương tự tôn của người khác.
Hàn Dập Hạo đột nhiên đứng dậy, nói: "Anh ra ngoài gọi điện thoại."
"Tiểu Nhã, có phải bạn trai cháu cảm thấy cơm của chúng ta khó ăn hay không." Bà viện trưởng dò hỏi.
"Không có ạ. Buổi sáng anh ấy ăn rất nhiều, bây giờ không đói." Tòng Thiện nói dối.
"À." Bà viện trưởng dường như cũng tin, ồm ồm nói đến chuyện trước kia, "Bà
còn nhớ rõ, năm đó, lúc cháu ở đây, đều không giống với những đứa trẻ
khác. Vừa không khóc không làm khó, cũng không chịu nói chuyện với người khác, bà còn dẫn cháu đi gặp bác sĩ, bác sĩ nói cái gì... bà không nhớ
rõ nữa."
"Viện trưởng, sao bà vẫn còn có thể nhớ cháu?" Tòng
Thiện dò hỏi, nhìn ra được, viện trưởng đã lớn tuổi, tuy suy nghĩ không
lẫn lộn, nhưng có vẻ không rõ lắm, có thể nhớ chuyện mười mấy năm trước
thật sự có chút kinh ngạc.
"Năm đó, chuyện mẹ cháu tự sát lớn như vậy, sao bà có thể không nhớ rõ được." Lão viện trưởng chậm rãi nói.
"Bà ngoại!" Cô gái trẻ tuổi vội vàng chặn lại nói, không muốn lão viện trưởng nhắc tới chuyện cũ buồn của Tòng Thiện.
"Không sao. Những đứa trẻ đến nơi này đều có một đoạn chuyện cũ, tôi sớm đã bỏ xuống rồi." Tòng Thiện không để tâm cười cười, khó trách lão viện
trưởng đối với cô lại có ký ức sâu sắc như vậy, hóa ra là bởi vì vụ án
năm đó, chấn động như vậy, chỉ sợ vẫn còn có rất nhiều cụ không quên
được.
Lúc này, Hàn Dập Hạo đi vào, ngồi ở bên cạnh Tòng Thiện,
đột nhiên bảo bọn nhỏ đừng ăn: "Viện trưởng, trẻ nhỏ không thể chỉ ăn
những thứ này, không tốt đối với sự phát triển thân thể của bọn chúng.
Cháu đã gọi thức ăn bên ngoài, lập tức tới ngay."
"Anh đi ra ngoài gọi thức ăn bên ngoài sao?" Tòng Thiện nhìn anh, còn tưởng rằng vừa rồi anh đi ra ngoài để "trốn tránh".
"Nếu không thì sao?" Hàn Dập Hạo âm thầm nắm lấy mu bàn tay của cô, nói.
"Một bữa cơm mà thôi, viện trưởng đừng khách sáo." Hàn Dập Hạo trả lời, anh
vốn là muốn "thể nghiệm" cuộc sống Tòng Thiện đã từng trải qua, kết quả
mình từ bỏ trước, anh nhìn những người ở chỗ này, ngoại trừ cô gái trẻ
tuổi hơi mập, những người khác đều rất gầy, đoán chừng nguyên do chính
là bữa cơm "rau nước luộc" mà ra. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại
dîễη đàη lê qµý đôη.
Rất nhanh, giao hàng bên ngoài đã tới, khi
hộp cơm được mở ra, bọn nhỏ lập tức thốt lên một loạt tiếng hoan hô, vội vàng gắp thức ăn nhét vào trong miệng, chỉ sợ ăn không được.
"Đã lâu rồi bọn chúng chưa được ăn thịt." Cô gái trẻ tuổi giải thích.
"Nhìn xem, bọn chúng ăn rất ngon miệng." Tòng Thiện nở nụ cười, nhớ lại lúc
mình còn bé, thỉnh thoảng Thẩm Tòng Tâm làm bữa cơm có thịt, cô cũng là
vui vẻ như vậy.
"Viện trưởng dùng bữa, ông Qua dùng bữa, chị Đình dùng bữa." Một cô bé đột nhiên đứng lên, con bé không có tranh đoạt
giống như những đứa nhỏ khác, gắp thức ăn cho những người khác trước.
Tòng Thiện vừa nhìn, trong mắt lập tức chứa ý cười, Vương Đình thấy thế, chỉ vào cô bé giới thiệu nói: "Con bé tên là Tiểu Khả, vẫn luôn là đứa bé
rất hiểu chuyện."
Đứa nhỏ thấy Tòng Thiện cười nhìn nó chằm chằm, ngẩn người, gắp một cái đùi gà, đưa cho Tòng Thiện, có chút nhút nhát
nói: "Chị, dùng bữa."
"Cảm ơn." Tòng Thiện cũng gắp lại cho nó một cái đùi gà, cười nói, "Tiểu Khả, em phải ăn nhiều một chút."
Bữa cơm này là bữa tiệc phong phú mà cô nhi viện từng có, mọi người vừa nói vừa cười rất vui vẻ, ăn cơm xong, Hàn Dập Hạo chủ động đề nghị: "Hôm
nay dẫn bọn nhỏ đến khu trò chơi chơi một lần đi."
Tòng Thiện vừa ngạc nhiên vừa mừng, khó có được Hàn Dập Hạo lại sẵn lòng chung đụng
với người của cô nhi viện, cô vui vẻ hỏi: "Có thật không?"
"Đương nhiên là thật." Anh nhìn ra được Tòng Thiện rất luyến tiếc mọi người ở
đây, dù sao hai người ở cùng nhau cùng chung đụng với một đám người cũng không có chia cách nhiều lắm, chi bằng dẫn theo bọn nhỏ cùng chơi với
Tòng Thiện một ngày.
"Cảm ơn anh." Tòng Thiện ôm lấy anh, vui vẻ nói.
"Đồ ngốc." Anh nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của cô, nhìn nét mặt của những người xung quanh cũng đang rất hưng phấn, đột nhiên cảm giác được hóa ra một
chuyện rất đơn giản là có thể làm cho rất nhiều người vui vẻ, cớ gì
không làm?