Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 29: Lại gặp người nhà họ An



"Tòng Thiện, cậu tìm con giúp một chuyện." Lúc làm việc, Tòng Thiện nhận được điện thoại của Thẩm Tòng Nghĩa, lập tức xin nghỉ, từ cục cảnh sát chạy tới trường học của Thẩm Tòng Như.

"Cậu, lần này nó lại làm sao?" Tòng Thiện tìm được Thẩm Tòng Nghĩa ở cửa lớn, không nghĩ nhiều, cũng biết Thẩm Tòng Như lại xảy ra vấn đề.

Thẩm Tòng Nghĩa cười ha ha hai tiếng, vừa đi vừa nói với Tòng Thiện: "Sáng sớm hôm nay cậu nhận được điện thoại của thầy giáo, ông ấy nói Tòng Như có mấy môn không có qua, trường học đánh rớt nó. Con cũng biết đấy, mấy tháng nay trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, nó học tập giảm sút cũng là có lý do, con có thể đến xin hiệu trưởng Đỗ được không?"

"Cậu, coi như học kỳ này về tình thì có thể lượng thứ cho nó, vậy tại sao trước đây không học tập thật tốt? Hơn nữa nó theo không kịp tiến độ, trường học để nó học lại cũng là vì suy tính cho nó." Tòng Thiện nhịn xuống kích động phẫn nộ, nếu không phải là giọng của Thẩm Tòng Nghĩa trong điện thoại rất gấp, làm cô cho rằng xảy ra chuyện lớn gì đó, cô nhất định sẽ không tới. Mỗi lần Thẩm Tòng Như gây rắc rối ở trường, Thẩm Tòng Nghĩa liền kêu Tòng Thiện đến để giải quyết, bởi vì con trai của hiệu trưởng trường này đã từng được Tòng Thiện cứu, cho nên hiệu trưởng Đỗ đối với cô vẫn luôn rất khách sáo.

"Trở về cậu nhất định sẽ dạy dỗ nó!" Thẩm Tòng Nghĩa có chút vội vàng nói, "Thật ra thì cậu cũng không muốn mỗi lần đều đến làm phiền hiệu trưởng Đỗ, nhưng Tòng Như nói nếu như bị đánh rớt nó cũng sẽ không đi học nữa, con cũng biết cậu và mợ con luôn hết cách với nó, cho nên đành phải tìm con. Hơn nữa, điểm số trương trình học bộ môn của nó cũng không tệ lắm, chỉ là môn văn hóa không được giỏi, nó nói rất nhiều bạn học của nó đều như vậy."

"Nó nói cậu còn tin?" Tòng Thiện phản bác, "Vậy tại sao người khác không bị đánh rớt, nhà trường lại đánh rớt nó?"

"Tòng Thiện, cậu cũng biết rõ Tòng Như ham chơi chút, nhưng con xem, gần đầy nó đã trải qua nhiều chuyện như vậy, con coi như giúp cậu, lại đi xin hiệu trưởng Đỗ, nó nói, lần này nhất định là lần cuối." Thẩm Tòng Nghĩa cam đoan nói.

Tòng Thiện không muốn lại cùng ông tranh luận lời nói của Thẩm Tòng Như đến tột cùng có mầy phần có thể tin, nhưng cô đã tới đây, cũng không thể thật sự không làm gì.

"Cậu, cậu đi về trước đi, con đi tìm nó, bảo nó đi với con đến gặp hiệu trưởng Đỗ." Tòng Thiện không muốn để cho Thẩm Tòng Nghĩa đi theo, ông cũng đã từng tuổi này, vì chuyện của con gái lại đi cầu xin người khác, trong lòng cô cũng là không đành lòng. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Vậy cậu ở đây chờ các con." Thẩm Tòng Nghĩa nói.

"Được rồi." Tòng Thiện gật gật đầu, gọi điện thoại cho Thẩm Tòng Như, hỏi cô ấy ở đâu, cô ấy nói tên một quán cafe, để cho Tòng Thiện đi tới tìm cô.

Tòng Thiện có chút nén giận, bây giờ là lúc nào rồi, nó còn có tâm tư uống cafe, để một mình Thẩm Tòng Nghĩa cuống cuồng.

Vào quán, Tòng Thiện nhìn thấy Thẩm Tòng Như đang vừa nói vừa cười cùng với mấy nam sinh, mấy nam sinh kia ăn mặc cũng rất đẹp đẽ. Thẩm Tòng Như chỉ thích ở cùng với kiểu người hỗn tạp này.

Tòng Thiện đi tới, mặt không thay đổi nói: "Có đi hay không?"

Mấy người họ đều nhìn về phía của cô, có một nam sinh đang nói chuyện cười, bị Tòng Thiện cắt ngang, có chút mất hứng nói: "Cô tìm ai?"

"Chị ấy tìm mình." Thẩm Tòng Như vội vàng đứng lên, trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo chứa đầy nụ cười.

"Cậu còn có loại bạn bè level (trình độ) này?" Một nam sinh mặc áo kẻ sọc ngước lên nhìn lướt qua Tòng Thiện, khinh miệt nói.

"Vậy xin hỏi cậu là loại level gì?" Tòng Thiện không khách sáo mắng trả lại, quả thật là vật họp theo loài, những người được gọi là "bạn bè" này của Thẩm Tòng Như, mỗi một người đều là tấm đức hạnh, "Học phụ nữ xỏ lỗ tai vẽ lông mày thì gọi là level cao?"

Đối phương vừa nghe, quả nhiên tức giận, Thẩm Tòng Như vội vàng kéo lấy Tòng Thiện, nói câu: "Thật xin lỗi, chúng tôi đi trước."

Rồi nhanh chóng cùng Tòng Thiện rời đi.

"Rốt cuộc chị có tố chất hay không? Nói chuyện không lịch sự như vậy." Tòng Thiện còn chưa có mở miệng, Thẩm Tòng Như cũng đã mở miệng trước dạy dỗ cô rồi.

"Chị không có tố chất ư? Rốt cuộc là ai mở miệng trước?" Tòng Thiện lạnh lùng nhìn cô ấy một cái, không muốn nói nhảm nhiều với cô ấy.

Thẩm Tòng Như bị ánh mắt Tòng Thiện hù sợ, lập tức không nói, không biết tại sao, bây giờ trong xương cô có chút sợ Tòng Thiện, có lẽ là bởi vì nguyên nhân người đàn ông sau lưng của cô, nghĩ tới ánh mắt Hàn Dập Hạo, cô đã cảm thấy cả người rét run.

Lúc này, một cô gái tiến vào, còn chưa đến gần, mùi nước hoa nồng nặc đã xộc vào mũi.

"An Bối Bối?" Tòng Thiện nhìn người tới, phát hiện cô ấy dĩ nhiên là An Bối Bối, tại sao lại gặp phải cô ấy ở chỗ này, không phải cô ấy học ở nước ngoài sao?

"Đồ hèn hạ!" An Bối Bối xông thẳng tới, thấy Thẩm Tòng Như, không nói hai lời, trước tiên đã giáng tới một cái tát.

"Bốp!" Tiếng vang thanh thúy làm cho cả quán cafe đều yên lặng.

An Bối Bối còn chưa hết giận, nắm lấy đồ trang trí trên quầy định đánh tới Thẩm Tòng Như.

Tòng Thiện duỗi tay ra, ngăn lại, lạnh lùng hỏi: "Cô muốn làm gì?"

"Là cô?" Lúc này An Bối Bối mới chú ý tới Tòng Thiện, hất tay của cô ra, còn chưa kịp nói một câu, Thẩm Tòng Như lại giáng một cái tát trả lại.

"Bốp!"

"An Bối Bối, đừng tưởng rằng tôi sợ cô." Bộ dáng Thẩm Tòng Như cũng là trừng mắt lạnh lẽo, khí thế không thua kém An Bối Bối chút nào.

"Đồ hèn hạ như cô, lại dám đánh tôi sao!" An Bối Bối không dám tin mà nhìn Thẩm Tòng Như chằm chằm, đột nhiên nổi điên nhào về phía Thẩm Tòng Như, hét lên rồi quào loạn trên mặt Thẩm Tòng Như.

"Cái con nhỏ đanh đá này!" Thẩm Tòng Như cũng lớn tiếng mắng và nhào vào đánh nhau với An Bối Bối.

Nhân viên phục vụ trong quán cafe vội vàng tới khuyên can, nhưng không nghĩ tới sức lực của hai cô gái điên cuồng này quá lớn, người khác tách không ra, trái lại còn bị ngộ thương.

"Dừng tay!" Tòng Thiện lên tiếng ngăn lại, nhìn trò hề trước mắt này, nhất thời cảm thấy đau đầu, hay người này là làm thế nào biết nhau, còn ẩu đả?

Nhưng hai người họ vốn không nghe theo lời của cô, vẫn đánh không ngừng, còn đập vỡ không ít đồ trong quán cafe.

Tòng Thiện cũng không có đi lên trước ngăn lại, trái lại thờ ơ đứng ở một bên giống như khán giả vậy, hai người này, cô đều không muốn giúp, nhất là người nhà họ An.

Đợi một hồi, hai người họ đều dính phải màu, Tòng Thiện không muốn cùng bọn họ ở đây phí thời gian, cho nên bước lên trước, giữ lấy An Bối Bối, dùng sức hất lên, người sau thiếu chút nữa ngã xuống đất.

"Thẩm Tòng Thiện!" An Bối Bối tức giận nhìn Tòng Thiện chằm chằm, mắng to, "Cô và con tiện nhân Thẩm Tòng Như này là một phe, cô nhớ kỹ cho tôi, tôi nhất định làm cho các cô đẹp mặt!"

"Cô có biết uy hiếp nhân viên cảnh vụ là phạm tội rất lớn hay không?" Tòng Thiện nhẹ nhàng nói, lời của cô đủ lực uy hiếp hơn so với lời của An Bối Bối, "Hay là muốn tôi bắt hai người đến cục cảnh sát, để cho bố cô lại đến bảo vệ?"

"Một cảnh sát nhỏ như cô chảnh gì mà chảnh, bất cứ lúc nào bố tôi cũng có thể khiến cô bị cách chức!" An Bối Bối uy hiếp nói.

"Tùy ý." Tòng Thiện thờ ơ nói.

"Được, cô chờ xem!" An Bôi Bối biết bây giờ mình không chiếm được bất kỳ tiện lợi gì, cho nên trừng mắt liếc nhìn Tòng Thiện một cái, rồi định rời đi.

"Đứng lại!" Tòng Thiện đưa tay ngăn cô ấy lại, chỉ vào bã vụn đầy đất nói, "Phá hư đồ trong quán của người ta, phủi mông một cái thì muốn chạy lấy người à?"

An Bối Bối vốn định trực tiếp ném một xấp tiền ở trên bàn, nhưng nghĩ lại, chỉ vào Thẩm Tòng Như nói: "Tôi bồi thường cô ta cũng phải bồi thường, mỗi người một nửa."

"Bồi thường thì bồi thường!" Thẩm Tòng Như là một người rất sĩ diện, thấy An Bối Bối bồi thường, mình cũng sảng khoái mà lấy ví ra, ném ra một xấp tiền.

Chờ An Bối Bối rời đi, Tòng Thiện quay đầu hỏi Thẩm Tòng Như: "Mày cùng cô ấy là xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Tòng Như bĩu môi, dửng dưng nói: "Giành đàn ông thôi."

"Thẩm Tòng Như!" Tòng Thiện vừa nghe, căm tức nhìn cô ấy, dạy dỗ, "Chị cho rằng mày sẽ bớt phóng túng một chút, kết quả vẫn còn tấm đức hạnh này, có phải mày còn muốn vào bệnh viện lần nữa hay không?"

Khó trách trong ví tiền của nó có nhiều tiền như vậy, nhưng cũng không biết là người đàn ông nào.

"Chị biết cái gì? Người đàn ông của cô ta thích tôi cũng không phải lỗi của tôi." Thẩm Tòng Như hơi có chút đắc ý nói, khách quan mà nói, thật sự cô đẹp hơn An Bối Bối nhiều, hơn nữa người vừa cao vừa gầy, lại học khoa trang điểm, trang điểm một chút, quả thật bắt mắt hơn rất nhiều so với An Bối Bối sống ở nước ngoài thời gian dài ăn bữa ăn nhanh quá nhiều mà dẫn đến hơi mập.

"Tốt nhất mày đừng có trêu chọc cô ấy." Tòng Thiện biết độ lệch "đạo đức quan" của Thẩm Tòng Như quá lớn, cũng lười tranh luận với cô ấy, chẳng qua là bảo cô ấy chú ý một chút, dù sao nhà họ An và nhà họ Thẩm ngọn nguồn quá sâu, vỡ lở ra đối với mọi người đều không có lợi. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Tôi biết bố cô ta có tiền, vậy thì đã sao?" Thẩm Tòng Như hừ nhẹ nói, "Còn không phải là bị trường học nước ngoài đuổi sao, chỉ có ảo não quay về học trường đại học này."

Bị đuổi? Tòng Thiện suy nghĩ một chút, quả thật An Bối Bối cũng không phải là học sinh tốt gì, bị đuổi cũng không phải là chuyện hiếm lạ, thảo nào lại thấy cô ấy ở chỗ này, còn cùng Thẩm Tòng Như tranh giành người yêu.

"Chị cảnh cáo mày, nếu mày lại gây ra chuyện rắc rối gì ở trường nữa, sau này chị sẽ không giúp mày đi cầu xin." Tòng Thiện lạnh lùng liếc cô ấy một cái, uy hiếp nói.

Trong lòng Thẩm Tòng Như phát bực, nghĩ đến trước đây đều là cô bắt nạt Tòng Thiện, làm sao đổi lại bị uy hiếp, muốn tức giận, nhưng lại nghĩ tới Hàn Dập Hạo, vẻ kiêu ngạo lập tức tắt hơn phân nửa, lại mạnh miệng nói thầm: "Chị không giống vậy sao, cũng không phải là dựa vào đàn ông à."

"Mày nói gì?" Tòng Thiện dừng bước lại, xoay người chắn ở trước mặt của cô ấy, để cô ấy nói lại lần nữa.

"Không có gì." Thẩm Tòng Như không dám lỗ mãng, lại thúc giục nói, "Nhanh tới phòng làm việc của hiệu trưởng đi, tôi đi tìm bố."

Thấy cô ấy mượn cớ muốn chạy, Tòng Thiện gọi cô ấy lại, không có đe dọa, không có dọa dẫm, rất bình tĩnh nói: "Chị biết ngày đó tại sao mày lại bị Hàn Dập Hạo đuổi đi, không phải chị cảnh cáo mày, mà là khuyên mày một câu. Hàn Dập Hạo không giống với chị mày, có lẽ chị mày sẽ nhìn ở mặt thể diện của cậu, lần lượt bỏ qua cho mày, khoan dung cho mày, nhưng Hàn Dập Hạo sẽ đối với mày thế nào, chị cũng không ngăn cản được, cho nên, nếu như mày lại tiếp tục làm cái gì nói cái nấy khiến mọi người chúng ta đều không vui mà nói, chị không dám đảm bảo anh ấy có thể thật sự tức giận hay không. Mày tự lo cho tốt đi."

Những lời này, Tòng Thiện đã muốn nói cho Thẩm Tòng Như nghe từ lâu rồi, nhưng cô vẫn chưa có trở về nhà họ Thẩm, cho nên không có cơ hội, bây giờ được dịp nói rõ ràng, tránh cho có người còn giữ ý nghĩ không an phận.

Sắc mặt Thẩm Tòng Như lúc đỏ lúc trắng, cô đương nhiên sợ Hàn Dập Hạo, ngày đó, bộ dạng anh ta quát to dọa cô sợ như vậy, làm sao còn dám đi tìm anh ta, cho nên một câu cũng không có đáp lại, rồi chạy chậm rời đi.

Tòng Thiện nhìn bóng lưng của cô ấy, không hiểu vì sao cậu lại có loại con gái này, hơn nữa cô tin, đây cũng không phải là lần cuối Thẩm Tòng Như gây ra phiền phức, cục diện rối rắm này cô thật muốn phủi tay không làm.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, cô vẫn xoay người đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.