Ngày hôm sau, ở sự đồng hành của Vương Đình, Tòng Thiện tìm đến viện phúc
lợi nhận nuôi bọn nhỏ, nhưng sau khi nghe ngóng, lại phát hiện đứa nhỏ
trí lực có chút vấn đề kia quả nhiên không thấy.
Tòng Thiện truy
hỏi viện trưởng, viện trưởng lại nói đứa nhỏ đi lạc, hơn nữa đã báo án,
cô lại đến cục cảnh sát quản lý khu vực này hỏi thăm, biết được viện
trưởng không có nói dối, nhưng cẩn thận tỉ mỉ một chút cô lại phát hiện, đây cũng không phải là lần đầu tiên viện phúc lợi thất lạc đứa nhỏ, hơn nữa bởi vì đều là cô nhi, cho nên cục cảnh sát cũng không có xem trọng, vì vậy đến bây giờ bọn nhỏ đi lạc cũng không có được tìm được.
"Tòng Thiện, vậy phải là sao bây giờ?" Vương Đình sốt ruột đến độ hoang mang lo sợ, chỉ có thể nhờ Tòng Thiện giúp đỡ.
"Cô đừng nóng vội, chỉ cần đứa nhỏ vẫn còn ở thành phố A, thì nhất định sẽ
được tìm được." Trong đầu Tòng Thiện hiện ra đứa nhỏ nhìn thấy tối qua,
khẳng định suy đoán trong lòng, cô dự định đêm nay lại đi dạo quanh vùng lân cận, nói không chừng sẽ có manh mối.
"Được rồi, xin chị có
tin tức thì lập tức cho tôi biết." Vương Đình thành khẩn nói, tuy năm
nay cô mới bỏ việc để đến cô nhị viện chăm sóc bọn nhỏ, nhưng ngày
trước, cô vừa có thời gian rảnh rỗi đều là tới cô nhi viện giúp một tay, cho nên cũng coi như là trông thấy mấy đứa nhỏ lớn lên, tình cảm không
thể gọi là không sâu đậm.
"Được." Tòng Thiện gật đầu, lại không
quên dặn dò, "Chuyện tìm đứa nhỏ tôi phụ trách, trước tiên cô đừng nói
cho lão viện trưởng biết, tránh cho bà lo lắng."
"Tôi biết." Vương Đình nhận lời nói.
Bởi vì đi chỗ xa, sau khi chia tay với Vương Đình, Tòng Thiện về đến nhà
cũng đã gần rạng sáng, hôm nay vốn là ngày Hàn Dập Hạo trở về, nhưng hôm qua anh đã nói cho cô biết, sắp tới đại thọ của ông ngoại anh, cho nên
anh phải bay đi Mỹ mấy ngày, bảo cô lúc nhớ anh thì gọi video cho anh.
Tòng Thiện suy nghĩ một chút, cũng không xác định anh xuống máy bay chưa,
cho nên đã gửi một tin nhắn hỏi anh, kết quả rất nhanh anh đã nhắn trở
lại, nói anh mới vừa về đến nhà, bảo cô mở video.
"Sao còn chưa
nghỉ ngơi?" Hai người dùng video di động, khuôn mặt điển trai của Hàn
Dập Hạo vừa mới xuất hiện, thì không thể chờ đợi mà dò hỏi. Truyện chỉ
được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Em vừa mới về đến nhà." Tòng Thiện buột miệng nói ra, nhưng ngay lập tức hối hận vì đã nói lời nói thật.
Quả nhiên, sắc mặt của Hàn Dập Hạo ở đầu bên kia lập tức sa sầm, giống như
súng bắn liên hồi mà trách cứ: "Đã làm gì? Có biết bây giờ là mấy giờ
rồi hay không? Đã nói cho em biết bao nhiêu lần làm thêm giờ không được
quá muộn, em lại coi lời của anh như gió thoảng bên tai rồi hả? Anh
không có ở nhà, em liền không kiêng nể gì phải không? Xem anh trở về
trừng trị em thế nào."
"Không phải em làm thêm giờ." Tòng Thiện có chút ấm ức mà dẩu môi lên, đem chuyện xảy ra hôm nay nói cho anh nghe.
"Em muốn tìm người lại không biết tìm anh sao?" Hàn Dập Hạo nghe xong, cơn
tức cũng không có giảm, trái lại không vui trừng mắt nhìn cô nói,
"Chuyện gì cũng muốn tự mình giải quyết, coi bạn trai toàn năng này
không tồn tại sao?"
"Toàn năng gì chứ." Tòng Thiện lầu bầu nói, cũng không dám nói quá lớn tiếng.
"Không có gì." Tòng Thiện lắc đầu phủ nhận, vội vàng "quan tâm" mà dò hỏi, "Em là hỏi anh có mệt hay không, có thể sẽ có chênh lệch thời gian."
"Vốn là rất mệt, nhưng nhìn thấy em mệt mỏi gì cũng quét sạch." Trong mắt
Hàn Dập Hạo đột nhiên hiện lên một tia lửa quen thuộc, Tòng Thiện thật
sự quá quen với ánh mắt này, cô theo bản năng cúi đầu xuống nhìn, liền
phát giác chẳng biết dây áo ngủ bị rớt xuống bờ vai lúc nào, mà góc độ
cô giơ điện thoại lên vừa khéo để cho anh thấy được khe "rãnh" như ẩn
như hiện kia.
"Vậy anh nên nghỉ sớm một chút." Tòng Thiện sửa sang lại đồ ngủ trên người, có chút mất tự nhiên đề nghị.
Ánh mắt mất "phúc lợi", Hàn Dập Hạo khoa trương thở dài, nằm ngửa mặt ở
trên giường lớn, hỏi: "Tòng Thiện, em có nhớ anh hay không?"
"Mới có mấy ngày, có gì có thể nhớ." Tòng Thiện nghĩ một đằng nói một nẻo đáp.
"Em không có lương tâm chút nào." Hàn Dập Hạo hơi nhíu mày, "trách" nói,
"Thua thiệt anh nhớ em như vậy, em lại chẳng nhớ anh chút nào!"
"Cứ không nhớ đấy." Tòng Thiện bị vẻ mặt trẻ con của anh chọc cười, lại "cố chấp" mà không chịu nói ra lời anh muốn nghe.
"Được lắm, em." Hàn Dập Hạo vừa định nói một số lời mang "tính uy hiếp", đột nhiên bị một tiếng gõ cửa cắt ngang.
"Dập Hạo, mở cửa." Một giọng nữ từ ngoài cánh cửa truyền tới, Hàn Dập Hạo
vừa nghe, nói với Tòng Thiện, "Em cũng nên nghĩ ngơi đi, anh cũng không
nói nhiều với em nữa, trở về gọi điện thoại cho em."
"Được." Tòng Thiện gật đầu, nhìn thấy màn hình di động bị một cái "miệng rộng" chiếm cứ, sau đó thì ngắt máy.
Sau khi Hàn Dập Hạo "hôn tạm biệt" Tòng Thiện, anh đứng dậy mở cửa, Nhạc
Thanh Lăng mặc một bộ đồ nghề nghiệp cao cấp, tóc búi chặt ở sau ót bước vào, vẻ mặt mang theo một tia sắc bén, mắt phượng xinh đẹp nhìn lướt
qua điện thoại di động của anh vẫn còn đang ở đầu giường, mở miệng liền
đặt câu hỏi: "Vừa rồi đang gọi điện thoại với ai?"
"Đây là chuyện của con." Hàn Dập Hạo không quá cung kính đáp lại, cho đến bây giờ anh
vẫn rất không thích Nhạc Thanh Lăng can dự tới mọi thứ của anh.
Nhạc Thanh Lăng không có tiếp tục truy hỏi, nhưng lại đi thẳng tới bên tấm
thảm ngồi xuống trên ghế, dặn dò nói với Hàn Dập Hạo: "Đóng cửa lại."
Hàn Dập Hạo vẫn không nhúc nhích, trái lại mở miệng hỏi: "Mẹ muốn nói cái gì?"
"Tôi bảo anh đóng cửa lại." Nhạc Thanh Lăng hơi ngẩng cao đỉnh đầu xinh đẹp
lên, giọng cũng không đề cao, bầu không khí ẩn chứa áp bách đột nhiên
tăng lên, khiến nhiệt độ trong căn phòng dường như cũng giảm xuống mấy
phần.
Hàn Dập Hạo không muốn tranh cãi với bà, với tay khép cửa lại, chờ bà vào thẳng chủ đề, sớm nói xong.
"Có phải gần đây anh có chuyện giấu tôi hay không?" Nhạc Thanh Lăng cũng
không có quanh co lòng vòng, ánh mắt giống như tia X bình tĩnh dừng ở
trên người của Hàn Dập Hạo, giống như muốn nhìn xuyên thấu tâm tư của
anh. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Không có." Ánh mắt Hàn Dập Hạo chớp cũng không chớp, không mang theo bất kỳ cảm xúc gì mà trả lời.
"Oh?" Nghe vậy, chân mày xinh đẹp dài hẹp của Nhạc Thanh Lăng hơi nhướn lên,
bỗng chốc đứng bật dậy khỏi ghế, giọng nói biến đổi, trở nên càng lạnh
hơn, chất vấn, "Vậy cô gái ở cùng anh thì sao?"
"Mẹ còn điều tra con?" Sắc mặt Hàn Dập Hạo cũng hoàn toàn biến đổi, giọng nói cũng không tốt hơn chút nào.
"Tôi là mẹ của anh, đương nhiên có quyền biết hành vi của anh." Nhạc Thanh
Lăng chuyện đương nhiên đáp, không coi sự tức giận của con trai vào
trong mắt.
"Mẹ cũng biết con là con trai của mẹ, không phải là
phạm nhân." Hàn Dập Hạo dằn lại ngọn lửa giận trong lòng, nói, "Chuyện
của con không cần nhúng tay vào."
"Chuyện khác tôi có thể mặc kệ, nhưng chuyện này tốt nhất anh có chừng mực một chút." Nhạc Thanh Lăng
một bước cũng không nhường nói, "Loại con gái như vậy là tuyệt đối không thể trèo cao vào nhà của chúng ta, tôi muốn anh sau khi trở về thì lập
tức cắt đứt qua lại với cô ta."
"Dựa vào cái gì?" Hàn Dập Hạo
giận quá hóa cười, bà còn cho anh là đứa trẻ ba tuổi sao, còn có thể tùy ý sắp đặt cuộc sống của anh ư.
"Dựa vào anh là hậu nhân của nhà
họ Hàn, cũng dựa vào anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Nhạc!"
Nhạc Thanh Lăng cao ngạo nói, "Cô gái đó tên là Thẩm Tòng Thiện phải
không? Tôi đã điều tra qua, cũng chỉ là nữ cảnh sát nhỏ, gia thế học
thức bối cảnh năng lực đều rất bình thường, vốn không xứng với anh.
Trước đây tôi không hỏi qua là cho rằng anh chỉ là ham thứ mới mẻ, lại
không nghĩ rằng anh lại ngày một thậm tệ hơn mà ở chung với cô ta. Lần
này là lần cuối tôi cảnh cáo anh, nếu như anh lại tiếp tục khư khư cố
chấp muốn đi con đường cũ của anh trai anh, cũng đừng trách tôi nhúng
tay vào."
"Mẹ còn đề cập đến anh trai ư?" Hàn Dập Hạo thu hồi nụ
cười, mỗi lần nghĩ tới anh trai, tâm tình của anh đều sẽ trở nên không
tốt, nhất là nói ra từ trong miệng của Nhạc Thanh Lăng, anh lại càng tức giận hơn, "Thế nào, mẹ bức chết một đứa con trai chưa đủ, còn muốn dùng thủ đoạn tương tự đối phó với con sao?"
Nghe thấy lời Hàn Dập
Hạo nói, vẻ mặt núi băng ngàn năm không đổi của Nhạc Thanh Lăng lập tức
nhuốm một nét mặt giận dữ, bà giơ tay muốn tát Hàn Dập Hạo, nhưng cố
nhịn lại, bà ngẩng chiếc cổ thon dài trắng bóc như thiên nga lên, giọng
lạnh băng như dòng sông sâu thẳm, truyền tới gió lạnh mang theo lạnh lẽo xâm nhập tim gan: "Cái chết của anh trai anh là khư khư cố chấp của nó
mà ra, trách chỉ có trách nó biết rõ không thể được, lại nhất định muốn
đi tới ngõ cụt tới cùng. Anh cũng giống như vậy, tôi cho anh biết, vì
danh dự gia tộc, khi cần thiết tôi vẫn có thể dùng thủ đoạn phi thường."
"Vậy con cũng có thể nói rõ ràng tường tận, cho dù vứt bỏ 'hào quang' của
nhà họ Hàn và nhà họ Nhạc, con cũng muốn lựa chọn trải qua cuộc sống
mình muốn, mẹ không thể thao túng được con." Khí thế của Hàn Dập Hạo
cũng không thua kém của Nhạc Thanh Lăng, cho tới bây giờ, anh cũng không phải là con cháu vô dụng chỉ có thể dựa vào che chở của gia tộc để tồn
tại, cho dù không làm đại thiếu của nhà họ Hàn, anh cũng sẽ không mất đi thứ hiện tại vốn có.
"Bây giờ anh đang nói chuyện với tôi bằng
giọng điệu gì thế hả!" Nhạc Thanh Lăng híp mắt phượng lại, chuyện của
Thẩm Tòng Thiện vốn không phải là bà tìm người điều tra, mà là có người
gửi rất nhiều ảnh chụp của hai người họ tới hòm thư của bà, cho nên bà
mới biết được sự tồn tại của Thẩm Tòng Thiện này. Chỉ có điều lúc đầu bà cũng không có để ở trong lòng, cho rằng với tốc độ thay phụ nữ của Hàn
Dập Hạo, cũng sẽ nhanh chóng chán ghét cô gái này, không nghĩ tới hai
người họ lại đến ở trong căn hộ của anh trai Hàn Dập Hạo, hơn nữa nhìn
phản ứng bây giờ của Hàn Dập Hạo, dường như rất coi trọng cô gái này, bà tuyệt đối sẽ không cho phép!
"So với chuyện mẹ đã làm, bây giờ
con phải 'tôn kính' mẹ sao." Hàn Dập Hạo bình tĩnh nói, cho tới nay,
tình cảm giữa anh và bố mẹ đều rất lạnh nhạt, nhưng vẫn duy trì sự tôn
trọng nên có, nhưng xảy ra quá nhiều chuyện, khiến quan hệ giữa bọn họ
càng lúc càng xa cách, biết rõ là huyết thống thân nhất, không thể oán
hận, nhưng thật sự anh không cách nào tha thứ cho bọn họ, nhất là Nhạc
Thanh Lăng.
"Có phải vì anh oán hận tôi, cho nên cố tình học anh
trai anh, tùy tiện tìm một người phụ nữ chọc tức tôi hay không?" Lồng
ngực Nhạc Thanh Lăng hơi phập phồng, nhưng vì giáo dục tốt lại không thể khiến bà tuỳ tiện nổi giận, coi như Hàn Dập Hạo lại tiếp tục xa lánh
bà, cũng không phải không biết anh luôn vì chuyện năm đó mà oán hận bà,
hôm nay lại tái diễn quỹ tích của anh trai anh, phản bội bà và kỳ vọng
của bố anh.
Hàn Dập Hạo lại không có trả lời bà, có lẽ để cho bà
cho rằng như vậy trái lại tốt hơn, như vậy tạm thời bà cũng sẽ không có ý nghĩ tìm cách động đến Tòng Thiện.
Liếc nhìn mẹ mình một cái, Hàn Dập Hạo xoay người mở cửa phòng ra, lạnh nhạt nói câu: "Con đi gặp ông ngoại."
Nhạc Thanh Lăng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của anh dần dần mất hẳn, suy
nghĩ phức tạp, có lẽ Hàn Dập Hạo thật sự muốn chọc tức bà nên mới làm
như vậy, nếu như là như vậy, vậy thì dễ xử lý hơn nhiều, chỉ cần tiếp
tục tìm người để của anh chuyển sự hứng thú hoặc làm cho anh biết làm
như vậy cũng vô dụng, hẳn là anh sẽ tự động vứt bỏ những ý nghĩ ấu trĩ
kia, mà bà cũng không cần lại lập lại chiêu cũ lần nữa.