Đến nhà cậu, đồ ăn vẫn chưa có làm xong, Thẩm Tòng Nghĩa không cho Tòng
Thiện giúp, một mình bận rộn ở trong bếp, Trương Thục Hiền và Thẩm Tòng
Như vẫn không có ở nhà, Tòng Thiện buồn chán xách túi vào nhà vệ sinh.
Trong thời gian đợi kết quả, Tòng Thiện càng lúc càng trở nên căng thẳng, cô
không khỏi nghĩ đến, nếu như cô thật sự có, bây giờ là thời gian cần có
con sao? Nếu như không có, cô cũng sẽ cảm thấy có chút thất vọng.
Có nên mong đợi hay không đây?
"Cộp cộp cộp." Ngoài cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân, Tòng Thiện mới vừa quay người lại, cửa phòng vệ sinh liền được đẩy ra.
"Sao em vào đây?" Tòng Thiện nhìn Thẩm Tòng Như, khẽ nhíu mày hỏi.
"Tôi cũng muốn hỏi chị đấy? Ở bên trong lại không lên tiếng, làm sao tôi
biết có người?" Thẩm Tòng Như cây ngay không sợ chết đứng nói, cô không
biết hôm nay Tòng Thiện sẽ tới nhà, Thẩm Tòng Nghĩa và Trương Thục Hiền
một người đang ở trong bếp một người ở phòng khách, đúng lúc hai ngày
nay khóa cửa phòng vệ sinh hỏng, cho nên cô mới không hỏi một tiếng liền đẩy cửa ra.
Tòng Thiện không muốn ầm ĩ với cô ấy, cho nên định rời đi.
Thẩm Tòng Như lại tinh mắt phát hiện Tòng Thiện giấu gì đó sau lưng, cô tò mò hỏi: "Sau lưng chị giấu cái gì?"
"Không có gì cả." Tòng Thiện muốn vòng qua cô ấy, lại bị Thẩm Tòng Như nhanh tay đoạt đi thứ trong tay.
"Que thử thai!" Thẩm Tòng Như đối với thứ này cũng rất quen thuộc, vừa thấy
chính là hai vạch, cô hoài nghi mà nhìn Tòng Thiện, nói, "Chị có thai?"
Có thai? Tòng Thiện quýnh lên lại đoạt trở lại, nhìn thấy hai vạch xanh
cực kỳ rõ ràng này, trong phúc chốc đầu óc lại trống rỗng, song, mấy
giây sau đó, vui mừng khôn xiết xông lên đầu, cô thật sự có?! Cô sắp làm mẹ sao! Giọng của Thẩm Tòng Như quá lớn, cũng đã thu hút Trương Thục
tới, người sau đi tới, hỏi các cô đang ầm ĩ cái gì. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Mẹ, chị ta có mang." Thẩm Tòng Như chỉ vào Tòng Thiện nói.
"Cô có thai?" Không có vui mừng, không có giật mình, phản ứng của Trương
Thục Hiền và Thẩm Tòng Như đều giống nhau, đều là hoài nghi mà nhìn Tòng Thiện.
"Mọi người đang nói cái gì vậy?" Lúc này, Thẩm Tòng Nghĩa cũng đi tới, lau lau trên tạp dề hai cái, dò hỏi.
"Chị ta có thai." Cũng cùng một câu nói như vậy, Thẩm Tòng Như nói với Thẩm Tòng Nghĩa.
Hiệu quả lại khác rất lớn, sắc mặt Thẩm Tòng Nghĩa lập tức thay đổi, nhưng
không chỉ là vui mừng, ông bước nhanh tới, chính miệng hỏi Tòng Thiện:
"Là thật sao? Kiểm tra xác định?"
"Con chưa có kiểm tra, tự mình
thử, nhưng kết quả cũng sẽ không sai." Tòng Thiện vẫn còn đắm chìm ở
trong vui mừng, không có suy nghĩ sâu xa về biểu cảm phức tạp của Thẩm
Tòng Nghĩa, phấn chấn đáp, nghĩ thầm, ngày mai cô sẽ đến bệnh viện xác
nhận, sau đó nói cái tin tức tốt này cho Hàn Dập Hạo biết.
"Vậy
chị có thể mẹ vinh nhờ con gả vào nhà giàu có rồi." Thẩm Tòng Như chua
chát nói, không quên nhắc nhở mẹ mình, nói: "Đúng rồi, lúc nhận sính lễ
nhất định phải thu nhiều một chút, nhà họ Hàn có tiền như vậy, đừng để
bị thua thiệt."
"Nhà giàu có nào?" Thẩm Tòng Nghĩa lại bị hai
người họ thu hút sự chú ý, ngay cả Trương Thục Hiền cũng là vẻ mặt thắc
mắc mà nhìn con gái.
"Nhà họ Hàn là đại gia tộc có quyền lại có
tiền, lẽ nào chị ta chưa nói sao?" Thẩm Tòng Như liếc mắt nhìn Tòng
Thiện một cái, vốn tưởng rằng Thẩm Tòng Nghĩa đã biết thân phận của Hàn
Dập Hạo từ lâu, không nghĩ tới cô gái này cái gì cũng không nói cho ông
biết, không biết trong lòng chị ta tính toán điều gì.
"Giàu cỡ nào?" Trương Thục Hiền vừa nghe lập tức tinh thần tỉnh táo, kéo con gái hỏi tới.
"Làm sao con biết?" Thẩm Tòng Như bĩu môi, cô cũng chỉ là lúc làm việc ở
"Cửu Cung" nghe đám người "công chúa" kia tán dóc nhắc tới, "Dù thế nào
đi nữa trong nhà anh ta đều là những quan chức cấp cao, tỉnh trưởng cũng còn phải nịnh bợ anh ta. Hơn nữa, nghe nói ông ngoại anh ta có một công ty hàng không, cũng là để lại cho anh ta."
"Thật sao?" Trương
Thục Hiền vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới nhà bọn họ còn có thể biết
nhân vật như vậy, chẳng trách mỗi lần nhìn thấy Hàn Dập Hạo cũng đều cảm thấy toàn thân anh ta toát ra một sự cao quý, thì ra là thật sự là
thiếu gia nhà có tiền. Cho nên thái độ của bà lập tức thay đổi 180 độ,
vội vàng kéo lấy cô, hỏi han ân cần, "Tòng Thiện, con có con, sau này về nhà ở, hai đứa bọn con tuổi còn trẻ rất nhiều chuyện đều không hiểu, mợ là người từng trải, biết làm thế nào chăm sóc con."
Trương Thục
Hiền đương nhiên không phải thật lòng thật dạ, tuy bà cũng rất ghen tỵ
chuyện tốt như thế sao không rơi xuống trên người của con gái mình,
nhưng may mà Tòng Thiện là một tay bọn họ nuôi lớn, có thể gả vào nhà họ Hàn, sính lễ cho bọn họ nhất định không ít, vì cuộc sống tốt đẹp, bây
giờ bà phải "biểu hiện" thật tốt.
"Mợ, không cần, một mình con
quen rồi, biết chăm sóc mình, hơn nữa tính chất công việc của con không
ổn định như vậy, thường nửa đêm ra vào giống như trước kia, cũng sẽ ảnh
hưởng tới nghỉ ngơi của mọi người." Tòng Thiện khéo léo từ chối nói, bởi vì cô biết, Hàn Dập Hạo nhất định không đồng ý, hơn nữa, cô trở về nhà
họ Thẩm, vẫn ở căn phòng nhỏ trước kia? Bây giờ, trái lại cô không sao,
đợi cái bụng cô lớn, không gian nhỏ như vậy đi lại rất bất tiện. Truyện
được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Con còn phải
đi làm?" Trương Thục Hiền vừa nghe, lập tức sốt ruột, "Có con đương
nhiên là từ chức ở nhà dưỡng thai thật tốt, con cũng không phải là làm
văn chức, công việc nguy hiểm như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm
sao?"
Bây giờ trong bụng của cô chính là "cục vàng", sau này nhà
họ Thẩm có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp hay không thì trông chờ vào
anh ta, làm sao còn có thể để cho cô làm việc liều mạng giống như trước
kia.
"Con sẽ xin điều đến bộ phận nhẹ nhàng một chút." Tòng Thiện nói, muốn cô từ bỏ công việc sao được, sức khỏe của cô cô rõ nhất, đâu
có yếu đuối như vậy, nhiều lắm là sau này làm việc không xông lên phía
trước là được rồi.
"Vậy cũng không được." Trương Thục Hiền vội
vàng thuyết phục cô, "Thai đầu đều không quá ổn định, nếu con không chú ý một chút, nói không chừng đứa nhỏ sẽ không còn. Mợ thấy con cứ chọn từ
chức, dù sao nhà họ Hàn cũng có tiền như vậy, cũng không phải là không
nuôi nổi con."
"Mợ, con." Tòng Thiện còn muốn nói, tiền của Hàn
Dập Hạo không phải là của cô, hơn nữa rất nhiều phụ nữ có thai đều đang
làm việc, thì tại sao cô không được?
"Mọi người nói đủ chưa, đừng chắn ở phòng vệ sinh." Thẩm Tòng Như nhịn không được nói, thật sự không hiểu nổi mẹ mình sao đột nhiên lại trở nên ân cần như vậy, không phải
là nghi có thai thôi sao, cũng không phải là nhất định có thể gả vào nhà giàu có, hơn nữa, coi như gả vào thì sao, cũng không phải con gái ruột
thịt, nói không chừng đến lúc đó người ta lại trở mặt.
"Vậy đi ăn cơm trước đã." Trương Thục Hiền cười rất rạng rỡ, dìu Tòng Thiện, chỉ
sợ cô bị ngã, lại quay đầu dặn dò Thẩm Tòng Nghĩa nói, "Ông già, còn
không mau bưng đồ ăn lên, bây giờ trong nhà ai cũng có thể bị đói, nhưng Tòng Thiện không thể bị đói!"
Tòng Thiện cảm thấy có hơi quá,
tuy cô cũng hiểu rõ Trương Thục Hiền có chủ ý gì, nhưng bây giờ tâm
trạng cô quả thật rất tốt, cho nên cũng mỉm cười cùng đi theo đến phòng
ăn.
Một bữa cơm, Tòng Thiện bị Trương Thục Hiền ép ăn rất nhiều,
vừa ăn vừa dặn dò cô sau này cái gì không thể ăn, cái gì cần phải ăn
nhiều một chút, nghe xong Thẩm Tòng Như cũng chịu không nổi, vội vàng ăn vài miếng rồi trở về phòng của mình.
Ăn cơm xong, Tòng Thiện mới vừa đụng bát đũa, Trương Thục Hiền liền nhảy dựng lên giống như cái
mông lắp lò xo vậy, đoạt lấy bát trong tay Tòng Thiện, bảo cô về phòng
nghỉ ngơi, cái gì cũng không cho làm, cũng không cho lên mạng, xem TV,
để tránh có phóng xạ.
Tòng Thiện cảm thấy buồn cười, đứa nhỏ
nhiều lắm cũng hơn một tháng, có nghiêm trọng như vậy không, nhưng quả
thật cô cũng cảm thấy hơi mệt chút, trở về phòng của mình, có lẽ là có
một thời gian ngắn không có người ở, trên giường còn có chút bụi bặm,
Trương Thục Hiền vội vàng bảo Tòng Thiện đến phòng ngủ chính nằm, để bà
dọn dẹp phòng rồi hãy ra.