Đến chỗ hẹn, Tòng Thiện có chút lo sợ bất an mà sửa sang lại mép váy một
chút, cô mặc chính là một chiếc váy liền áo đơn giản nhưng lại trông rất khí chất, một hàng trân châu xuyết nơi cổ áo, ống tay áo hơn bồng, cắt
may vừa người, làm cho eo của cô trông rất thon dài và mảnh khảnh, phối
với giày cao gót cùng màu, tóc búi ở sau ót nhẹ nhàng khoan khoái lại
không ra vẻ người lớn, trên mặt hơi trang điểm nhẹ, khí chất cả người vô cùng mát mẻ và đúng mực, nhìn qua cũng không khác những tiểu thư khuê
các xuất thân danh môn là bao.
Mặc đồ này, đối với Tòng Thiện
luôn ăn mặc đơn giản ra ngoài mà nói, đã coi là tương đối "long trọng",
lần đầu tiên gặp mẹ Hàn Dập Hạo, cô mất một phen suy nghĩ cẩn thận cách
ăn mặc, vừa không thể lộ vẻ quá giản dị, mất lễ nghi, lại vừa không thể
trang điểm lộng lẫy, để lại ấn tượng lỗ mãng cho trưởng bối.
Hít
một hơi thật sâu, cô biết chờ cô ở bên trong tuyệt không phải là "bậc
trưởng bối hiền lành" gì gì đó, càng không phải là "mẹ chồng tò mò" chờ
gặp bạn gái của con trai gì gì đó, có chỉ là một lãnh đạo công ty niêm
yết mạnh mẽ vang dội, một đương gia chủ mẫu của một gia đình hào môn thế gia vọng tộc, mà mục đích của chuyến đi tối nay này, cô không cần nghĩ
nhiều, cũng hiểu vì sao.
Nhưng nếu như cô tới đây, vậy thì đã
chuẩn bị tâm lý xong, thật ra thì chuyện cô cần làm rất đơn giản, chính
là nói cho mẹ Hàn Dập Hạo biết, cô chỉ đơn thuần là yêu Hàn Dập Hạo mà
thôi, hy vọng đối phương có thể tán thành bọn họ ở chung.
Tuy
nhiên, cái ý nghĩ đơn thuần này có chút ngu xuẩn, nhưng Tòng Thiện cảm
thấy, cô cũng không phải là muốn gả vào nhà giàu sang quyền thế, cho nên những thứ áp lực này cô cũng không cần gánh chịu.
Cô vừa mới đi vào cửa, đã có người dẫn cô tới tầng trên cùng của quán cafe, ở đó sớm
đã được người bao trọn, một tầng trống không, chỉ có một người ngồi bên
cạnh bàn ở chính giữa, mà người phục vụ sau khi đợi cô ra khỏi cửa thang máy, cũng đi xuống. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Không cần hỏi, người ngồi ở đó chính là mẹ của Hàn Dập Hạo.
Tòng Thiện không có chút chần chừ nào, tiếng giày cao gót phát ra "lộc cộc lộc cộc" nhẹ nhàng, đi tới mục tiêu.
Đến gần, mới nhìn rõ diện mạo của đối phương, trong lòng Tòng Thiện không
khỏi cả kinh, bởi vì trông đối phương thật sự quá trẻ! Theo số tuổi mà
suy đoán, Nhạc Thanh Lăng đã ngoài năm mươi, nhưng trên mặt lại không
nhìn thấy chút dấu vết năm tháng nào để lại, nước da vẫn mịn màng sáng
bóng, thậm chí thần sắc còn tốt hơn nhiều so với mấy cô gái trẻ tuổi, mà ngũ quan lại càng tinh sảo vô cùng, nhìn ra được lúc còn trẻ là xinh
đẹp động lòng người cỡ nào, cũng khó trách Hàn Dập Hạo trưởng thành là
diện mạo như thế.
"Thẩm tiểu thư, mời ngồi." Nhạc Thanh Lăng lên tiếng trước, ý bảo Tòng Thiện ngồi xuống.
Tòng Thiện lập tức từ trong kinh ngạc bừng tỉnh lại, khẽ mỉm cười, gọi: "Bác gái, chào bác."
"Uống ly cà phê trước đã." Nhạc Thanh Lăng mỉm cười nâng tay nói, trong lúc giở tay nhấc chân cũng đều là tác phong cao quý.
"Cảm ơn." Tòng Thiện cố gắng biểu hiện rất bình tĩnh, cô bưng tách cà phê lên, khẽ nhấp một hớp nhỏ.
"Mùi vị thế nào?" Nhạc Thanh Lăng dường như tò mò việc đánh giá của Tòng Thiện, bà mở miệng dò hỏi.
"Mùi thơm nồng đậm, vị trơn đậm đà, dường như còn có chút nhàn nhạt của vị
trái cây." Tòng Thiện cẩn thận thưởng thức nói, thật ra thì trước đây cô cũng chẳng hiểu biết gì về cà phê, nếu không phải ở cùng Hàn Dập Hạo đã lâu, cô cũng là không thể nói được những lời như vậy.
"Đây là cà phê Blue Mountain được ủ hiện nay, đặc biệt chuyển bằng máy bay từ
Jamaica tới đây." Giống như những thành viên hoàng thất trong phim ảnh,
trên mặt Nhạc Thanh Lăng mang theo nụ cười nhẹ như có như không, vừa
không lộ vẻ lạnh lùng cứng nhắc, cũng không lộ vẻ bình dị dễ gần gì. Bà
là quý tộc chân chính, nói chuyện đúng mức, cũng chẳng vì thân phận xa
cách mà bày ra vẻ mặt khó chịu, nhưng vô hình trung lại toát ra áp lực,
"Tôi rất thích hương vị cà phê này, cho nên năm ngoái mua một mảnh vườn
gieo trồng, bây giờ ở ngoài lại không có uống."
"Khó trách mùi vị rất đặc biệt." Tòng Thiện thuận theo lời của bà nói ra.
"Thẩm tiểu thư, cô đã từng nghe nói qua cà phê chồn chưa?" Nhạc Thanh Lăng
nhấp một hớp nhỏ cà phê trong tách, giống như tán gẫu vậy, điềm nhiên
hỏi.
Loại cà phê này đúng là Tòng Thiện đã từng nghe nói qua, bởi vì cà phê chồn còn được gọi là "cà phê phân chồn", là cà phê đắt nhất
trên thế giới, Hàn Dập Hạo cũng rất thích uống nó.
"Đã từng nghe
qua một chút." Tòng Thiện lễ phép cười nói, thật ra thì cô thật không
hiểu trong lòng Nhạc Thanh Lăng muốn làm cái gì, hôm nay tìm cô tới
chính là để đàm luận cà phê?
"Loại cà phê này mới nổi tiếng mấy
năm gần đây, người thích nó khen nó là 'cực phẩm nhân gian', 'không lời
nào có thể hình dung', mà người không thích nó lại gọi nó là 'khó mà
nuốt trôi', 'không đáng một đồng'." Nhạc Thanh Lăng khẽ cười, nói, "Dập
Hạo cũng rất thích hương vị đặc biệt của nó."
Tòng Thiện gật gật
đầu, còn chưa kịp nói gì, lại nghe giọng của Nhạc Thanh Lanh vang lên
lần nữa, ngữ điệu của bà không nhanh không chậm, cầm nắn rất khá, tuy
không có nói mấy lời, lại hoàn toàn thao túng cả tiết tấu cuộc nói
chuyện, vốn không có kẻ hở để cho Tòng Thiện chen vào một lời hay nửa
câu, "Nhưng khẩu vị của tôi và Dập Hạo lại rất khác nhau, tôi không
thích loại cà phê này. Cà phê thật sự ngon cũng giống như quý tộc vậy,
lịch sử lâu dài, chứ không phải giống như nhà giàu mới nổi thành danh
trong một đêm."
Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, thật ra thì cô
cũng không cho là như vậy, vàng cũng có lúc phủ bụi, không thể dùng thời gian ngắn hay dài để đo lường giá trị của nó.
"Cô xem, đây chính là một trong những điểm bất đồng ý kiến của tôi và Dập Hạo." Giọng của
Nhạc Thanh Lăng vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng Tòng Thiện rõ ràng cảm giác
được, mặt dưới của lời nói là đặc biệt nói cho cô nghe, "Nó trẻ tuổi khí thế hừng hực, trải nghiệm cuộc sống còn nông cạn, làm ra một số lựa
chọn thật ra cũng không phù hợp với thân phận của nó. Mà người làm mẹ
tôi đây, có nghĩa vụ ở bên cạnh nhắc nhở, giúp nó làm ra lựa chọn chính
xác."
Tòng Thiện giả bộ nghe không hiểu, cũng có chút giả dối, cô đã sớm đoán được sẽ nghe được mấy lời này, cho nên cho dù Nhạc Thanh
Lăng miêu tả cô là "lựa chọn" sai lầm của Hàn Dập Hạo, cũng không cảm
thấy bị tổn thương gì, cô mỉm cười nói: "Bác gái, thật ra thì cháu và
Dập Hạo lui tới cũng có một thời gian, vẫn muốn tới thăm hỏi bác và bác
trai, nhưng không có tìm được cơ hội thích hợp. Hôm nay, trong lúc cấp
bách để bác bớt chút thời gian đến gặp cháu, cháu cảm thấy rất áy náy.
Cháu biết bác là một người bận rộn, cho nên có mấy lời bác đừng ngại cứ
nói thẳng."
"Thẩm tiểu thư quả nhiên rất thông minh." Nhạc Thanh
Lăng nói lời khách sáo đẹp đẽ, nhưng lại nghe không ra chút ý tứ "khen
ngợi" nào, bà cũng không tiếp tục vòng vo nữa, dùng chất giọng mang theo chút cao ngạo của xã hội thượng lưu nói, "Dập Hạo không phải là người
bình thường, nó không chỉ là con cháu của nhà họ Hàn, cũng là người nối
nghiệp của nhà họ Nhạc, áp lực trên người có thể nghĩ là biết. Nó cần
một người vợ hiền có gia thế địa vị cũng có thể xứng đôi với nó, có thể
giúp nó về sự nghiệp, chứ không phải trở thành người cản trở. Thứ cho
tôi nói thẳng, Thẩm tiểu thư, bối cảnh trưởng thành của cô và Dập Hạo
không hề giống nhau, sau này làm thế nào dung nhập vào cuộc sống của nó? Hơn nữa, theo tôi biết, vừa bắt đầu cô đã từ chối Dập Hạo, tôi nghĩ cô
cũng là kiêng dè rất nhiều nhân tố, mới lần lữa không đồng ý với nó,
đúng không?"
Không cần nghi ngờ, nhất định là Nhạc Thanh Lăng đã
sớm thăm dò lai lịch của cô, còn điều tra xong hết thảy mọi thứ đã từng
xảy ra giữa cô và Hàn Dập Hạo, mới có thể chắc chắn nói ra ý nghĩ của
cô. Tòng Thiện cảm thấy không cần thiết phải nói dối, vì vậy gật đầu
nói: "Đúng vậy, bác nói những chuyện này cháu đều hiểu, cũng đã từng cân nhắc, lúc đầu cháu không đồng ý với anh ấy là bởi vì cháu và anh ấy quả thật có quá nhiều khác biệt, vốn là người đến từ hai thế giới. Nhưng về sau cháu biết mình nghĩ sai rồi, thật ra chỉ cần hai người thật lòng
yêu nhau, những thứ gọi là khác biệt về thân phận có là gì? Tình yêu vốn chính là áp đảo bối cảnh, chủng tộc, số tuổi và tất cả các nhân tố bên
ngoài. Người có thể kết hợp càng có lợi cho sự lựa chọn của anh ấy,
nhưng không cách nào cưỡng ép được lòng của mình đi yêu và không yêu."
"Tôi cũng từng có tuổi trẻ, có thể hiểu được cách nghĩ tình yêu lớn hơn trời của những người trẻ tuổi." Nhạc Thanh Lăng không cáu không giận, giống
như tâm sự vậy, nói: "Nhưng hôn nhân lại không giống với tình yêu, nhất
là người như Dập Hạo vậy. Nó đã được chỉ định sẽ lấy một người danh môn
khuê tú môn đăng hộ đối, vì nó thu xếp tốt hết thảy mọi thứ trong nhà,
để cho nó có thể toàn lực nỗ lực cho sự nghiệp của mình. Mà cô, tôi biết cô là một cô gái tốt, cũng không muốn cô tiếp tục vùi lấp ở trong đoạn
tình cảm không thể nào có kết quả này. Cho nên, chỉ cần cô rời khỏi nó,
tôi có thể thỏa mãn bất kỳ điều kiện gì của cô."
Nhạc Thanh Lăng
tế nhị đàm phán trước, muốn biết trước đối thủ mình muốn chống lại là
như thế nào, trước khi đến tìm Tòng Thiện, bà đã sớm thông qua nhiều
cách nghe ngóng được thân thế cùng với thái độ đối nhân xử thế của Tòng
Thiện, cho nên ngay từ đầu cũng không có triển khai thế tấn công về tiền bạc giống như đối đãi với những cô gái hám của thông thường, cô gái này có thể ở bên cạnh Dập Hạo lâu như vậy, còn có thể khiến anh không có
nảy sinh chán ghét, có thể thấy được cô gái này rất khôn ngoan, cũng sẽ
che dấu nhiều hơn. Cho nên, trước tiên bà mới chịu để cho cô biết rõ
"tương lai" là u ám, chỉ có thu tay đúng lúc mới là cách làm thông minh.
Bàn tay Tòng Thiện sít chặt giấu dưới bàn lại nới lỏng, cô bình tĩnh nói:
"Bác gái, cháu thật sự rất yêu anh ấy, không phải là yêu tiền của anh
ấy, yêu bối cảnh cảnh của anh ấy, mà chỉ đơn thuần là yêu con người của
anh ấy mà thôi. Cho nên cháu sẽ không đưa ra bất kỳ điều kiện gì, cũng
xin bác đừng bảo cháu rời khỏi anh ấy."
"Cô là người thông minh,
hẳn là nghe rõ ý tứ của tôi, giữa hai người là không thể nào có tương
lai, thay vì đến lúc đó rơi vào cảnh bị thương cả người, chi bằng thừa
dịp bây giờ tìm cho mình một lối thoát tốt hơn." Nhạc Thanh Lăng làm rõ, bà lấy ra một tấm séc mỏng từ trong túi, đưa cho Tòng Thiện, nói, "Con
số tùy cô điền."
Tòng Thiện nhịn lại kích động nhíu mày, cô nhìn
cũng không nhìn chỗ trống của tấm séc ấy, đáp nói: "Bác gái, tình cảm là không thể dùng tiền để tính toán."
"Vậy sao?" Nhạc Thanh Lăng
tao nhã khẽ cười, "Tôi là thương nhân, trong mắt tôi, bất kỳ thứ gì trên đời này cũng có giá, chẳng qua là vấn đề con số mà thôi."
"Xin lỗi, tình cảm của cháu đối với anh ấy là vô giá." Tòng Thiện đẩy tấm séc mỏng trở về, kiên định từ chối nói.
"Vậy được rồi, tôi cũng không miễn cưỡng cô nữa." Nhạc Thanh Lăng biết hôm
nay là không thể thuyết phục được Tòng Thiện, cũng càng khẳng định cô
gái này không đơn giản, bà ấn chuông trên bàn một cái, lập tức có người
từ góc tối đi tới, "Cô có thể suy nghĩ thêm về những gì tôi nói, tôi tin rằng cô sẽ lại tới tìm tôi lần nữa."
Nghe Nhạc Thanh Lăng nói
lời ích mà ý nhiều, Tòng Thiện thoáng giật mình, bà là đang ám chỉ cái
gì? Nhưng không cho cô suy nghĩ nhiều, đã có người lễ phép muốn "dẫn
đường" cho cô.
Tòng Thiện đứng dậy, nhìn khóe môi mang nụ cười của Nhạc Thanh Lăng, cũng mỉm cười đáp lại, rồi xoay người rời đi.
Nhưng trong lòng lại dâng lên một tình cảm khó có thể giải thích rõ.