Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 57-1: Tắm rửa (1)



Bởi vì là vết thương đạn bắn, cho nên không tiện đưa đến bệnh viện cứu chữa, may mà trong nhà họ Câu còn có một phòng phẫu thuật, cho nên Câu Tử Minh là được phẫu thuật ở nhà.

Vương Đình đứng ở cửa, lo lắng chờ đợi, nỗi sợ giống như thủy triều không ngừng bào mòn thân thể của cô, cô siết chặt hai tay, sít sao nhìn chằm chằm vào cửa phòng, môi trắng bệch như tờ giấy.

Anh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Ông trời phù hộ, anh ngàn vạn lần đừng có chuyện gì! Cô không muốn trở thành người hại chết anh.

Ước chừng một tiếng sau, bác sĩ đi ra, Vương Đình bước tới, vội hỏi: "Bác sĩ, anh ấy thế nào?"

Bác sĩ này đã từng gặp cô, biết cô chính là cô gái tự sát lần trước, ông đáp: "Viên đạn đã được lấy ra, máu cũng đã ngừng chảy, nhưng vết thương rất sâu, tạm thời đã khá hơn, bây giờ thiếu gia cần nghỉ ngơi và chăm sóc."

"Tôi sẽ chăm sóc anh ấy." Vương Đình lập tức tình nguyện làm, nói.

"Vậy cô phải chú ý đừng để cho vết thương đụng vào nước, cẩn thận bị nhiễm trùng. Còn nữa, chỗ vết thương cậu ấy bị đạn bắn gần phổi, cho nên cũng không thể nổi giận. Một khi vết thương của cậu ấy nứt ra lần nữa, sẽ tạo thành xuất huyết, vậy thì phiền." Bác sĩ dặn dò nói.

"Vâng, vâng." Vương Đình dùng sức gật đầu.

"Vậy trước tiên cô đi tắm đi." Bác sĩ đột nhiên lên tiếng nói ra một câu như vậy.

"Gì cơ?" Vương Đình hơi ngẩn ra, tại sao lại bảo mình đi tắm?

"Cậu ấy vừa mới làm xong phẫu thuật, vết thương vẫn còn yếu, rất dễ bị nhiễm khuẩn, cô ăn mặc thế này." Bác sĩ liếc mắt quan sát cô, nhắc nhở nói. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Vương Đình lập tức hiểu rõ, ông là nói quần áo trên người cô vô cùng bẩn mang theo quá nhiều vi khuẩn, sợ lây nhiễm cho người bệnh.

"Được." Vương Đình lập tức chạy vào phòng ngủ, cô đi tắm, rồi sẽ chăm sóc Câu Tử Minh.

Đợi cô đi, khóe miệng bác sĩ khó nén mà cong lên, lúc này, người đàn ông "rất yếu" bên trong phòng đi ra, tà tà dựa vào cửa, lành lạnh nói: "Tôi cũng không có bảo ông thiêu dệt khoa trương như vậy."

Bác sĩ quay người lại, nhìn thấy sự không vui trên mặt Câu Tử Minh, cười nói: "Diễn đương nhiên phải làm trọn vẹn chút mới giống y như thật chứ."

Thật ra thì Câu Tử Minh chỉ bị đạn bắn sượt qua trúng xương sườn, vốn không có đáng ngại, nhưng ngay lúc ấy, trong đầu Câu Tử Minh đột nhiên lóe lên một ý niệm, chính là giả bộ bị tổn thương, xem xem Vương Đình có phản ứng gì.

Kết quả dọc đường cô khóc không ngừng nghỉ, làm hại anh thiếu chút nữa phá hỏng việc lớn. Lúc vào phòng phẫu thuật, anh liền dặn dò bác sĩ, đợi lúc ra ngoài nói nghiêm trọng chút, đừng để anh bị vạch trần nhanh như vậy.

Cho nên bọn họ là ở bên trong uống cà phê kì kéo gần một tiếng, vốn không phải là đang "giành giật từng giây từng phút với tử thần".

"Ông có thể đi rồi." Câu Tử Minh qua cầu rút ván muốn đuổi người.

Bác sĩ hiểu ý cười cười, nhắc nhở nói: "Thiếu gia, đêm nay cần phải nắm chắc cơ hội thật tốt."

"Nắm chắc cơ hội gì?" Câu Tử Minh nheo đôi mắt xinh đẹp lại, nhìn ông chằm chằm, hỏi.

Bác sĩ lại cười mà không nói, ông là bác sĩ dành riêng của Câu Tử Minh, đối với tình trạng sức khỏe của Câu Tử Minh đúng là như lòng bàn tay, thông qua ánh mắt của lần nói chuyện vừa rồi với Câu Tử Minh, còn có mục đích diễn tuồng này, ông có thể khẳng định, người nào đó nhất định đã lâu "chưa thỏa mãn dục vọng".

"Thiếu gia, tôi xin đi trước." Bác sĩ hơi gật đầu rồi vuốt cằm, liền đi ra ngoài.

Lúc này cả căn nhà chỉ còn lại hai người, Câu Tử Minh đi tới cửa phòng, lắng nghe động tĩnh bên trong, mới mở cửa, đi vào.

Vương Đình vẫn còn đang tắm, không nghe thấy tiếng mở cửa.

Câu Tử Minh hai tay gối đầu, dựa vào đầu giường, bắt chéo hai chân, yên lặng chờ Vương Đình tắm xong.

Vương Đình vì lo lắng cho Câu Tử Minh, cho nên động tác rất nhanh đã tắm xong, cô nhanh chóng lau tóc, rồi đi ra.

Nghe thấy tiếng bước chân, Câu Tử Minh lập tức nằm ở trên giường, kéo chăn đắp, giả vờ ngủ mê.

Vương Đình vừa ra tới, nhìn thấy Câu Tử Minh nằm ngủ ở trên giường, vội vàng chạy chậm tới, nhìn anh hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng mím chặt, còn tưởng rằng anh thật sự bị thương rất nghiêm trọng.

"Câu Tử Minh, Câu Tử Minh." Vương Đình nhẹ nhàng ghé vào tai anh gọi, nhưng anh lại không có chút phản ứng.

Đoán hẳn là anh vẫn còn chưa hết thuốc mê, Vương Đình kéo chăn lên người anh, rồi vào phòng tắm sấy khô tóc.

Câu Tử Minh hé một mắt ra, lắng nghe động tĩnh bên trong, khóe miệng cong lên một nụ cười giảo hoạt.

Làm khô tóc, Vương Đình đi tới mép giường của Câu Tử Minh ngồi xuống, thấy anh "hôn mê bất tỉnh", trong lòng rất lo lắng, cô nhẹ nhàng kéo chăn ra, cởi cúc áo trên người anh ra.

Hơi lạnh của bàn tay nhỏ bé chạm vào da anh, hô hấp của Câu Tử Minh trở nên có chút nặng nề, không phải là cô muốn "lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn" chứ?

Vương Đình nhìn băng vải dày quấn trên ngực anh, đau lòng vô cùng, đầu ngón tay thanh mảnh trắng ngần nhẹ nhàng mơn trớn "vị trí trúng đạn" ấy, nước mắt giọt giọt rơi xuống.

Nghe thấy tiếng khóc của cô, người nào đó rốt cuộc không bình tĩnh được nữa, anh từ từ mở mắt, bộ dáng còn cố ý giả vờ không có kịp phản ứng, nhìn Vương Đình, giọng trầm thấp chầm chậm vang lên: "Vương Đình?"

Vương Đình nghe được giọng của anh, vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh tỉnh, lập tức căng thẳng dò hỏi: "Anh sao rồi? Có còn cảm thấy khó chịu chỗ nào hay không? Tôi gọi bác sĩ đến nhé."

"Không cần đâu." Anh "yếu ớt" lắc đầu, nói, "Tôi không sao, chỉ là đầu có chút choáng váng."

"Đầu choáng váng?" Vương Đình suy nghĩ một chút, đứng dậy, nói, "Tôi rót cho anh cốc nước, anh muốn ăn chút gì không?"

"Tôi muốn ăn mì trứng đêm đó em làm." Người nào đó cũng rất không khách sáo đưa ra yêu cầu.

"Được." Vương Đình chạy xuống dưới lầu, lấy tốc độ nhanh nhất làm mì trứng.

Câu Tử Minh phải véo mạnh mình, mới có thể làm mình không phát ra tiếng cười, anh quả thực rất bội phục "sự thông minh" của mình, muốn cô nghe theo như vậy, quả nhiên vẫn là chỉ có khổ nhục kế mới có hiệu quả.

Chờ Vương Đình bưng mì lên, Câu Tử Minh cứ tự nhiên mà yêu cầu cô đút anh.

Vương Đình cũng không dị nghị, vốn tới chăm sóc bệnh nhân chính là như vậy, cô thận trọng thổi nguội mì mới đưa đến bên miệng của anh, giống như dỗ trẻ con, nói: "Nào, mở miệng ra."

Câu Tử Minh rất hài lòng với sự phục vụ như vậy, ngoan ngoãn ăn, lại cố tình ăn rất chậm.

Vương Đình lại cho anh uống chút nước, hỏi: "Mì có mặn không?"

"Cũng được." Câu Tử Minh hưởng thụ được cô "săn sóc", cô vừa mới tắm xong làn da trông trắng ngần, vô cùng mịn màng, lông mi dài rậm, điểm xuyết cho đôi mắt to tròn giống như hắc bồ đào, đôi mắt ấy trông càng linh động, cánh môi đầy đặn vì xông hơi sương mà căng ra, trông đặc biệt trắng mịn ngon miệng, lại phối với tóc dài đen nhánh bóng đẹp xõa ở sau ót, cùng mùi thơm mát nhàn nhạt tỏa ra, giọng Câu Tử Minh lập tức trở nên khàn khàn, có trời mới biết, anh muốn ăn vốn không phải là mì trứng gì đó!

Nghe thấy giọng anh khác thường, Vương Đình lại cho rằng vết thương của anh căng đau, vội vàng hỏi: "Có phải anh đau chỗ nào hay không? Tôi thấy hay là tìm bác sĩ tới xem một chút nhé."

Anh là có chỗ đau, nhưng đoán chừng là nói cho cô biết "vị trí xác thực", cô lập tức sẽ bị dọa sợ bỏ chạy.

Hít một hơi thật sâu, Câu Tử Minh muốn tiếp tục trêu chọc cô, anh đẩy bát ra, nói: "Tôi ăn no rồi, muốn tắm."

Thấy anh chỉ ăn hai miếng không chịu ăn nữa, Vương Đình cho rằng nhai nuốt sẽ liên lụy đến miệng vết thương của anh, cho nên cũng không cố ép, nghe anh nói muốn tắm, khuyên nhủ: "Bác sĩ nói vết thương của anh không thể đụng nước, chờ anh khỏe lại rồi tắm."

"Không được!" Câu Tử Minh kiên trì nói: "Trên người vừa hôi lại vừa ẩm, em bảo tôi làm sao nghỉ ngơi đây?"

"Nhưng bác sĩ nói." Vương Đình còn muốn khuyên.

Lại bị Câu Tử Minh ngắt lời: "Không phải vết thương không thể đụng vào nước sao, không để cho vết thương đụng vào nước là được rồi."

Vương Đình suy nghĩ một chút, biết rõ tính tình của anh, nếu như không nghe theo anh, anh nhất định không vui, lại không dám làm anh không vui, cho nên Vương Đình thỏa hiệp, cô nói: "Được rồi, tôi đi gọi thuộc hạ của anh tới giúp anh tắm."

Nói xong, liền đi tới cửa.

"Đứng lại!" Câu Tử Minh gọi cô lại, anh mới không cần để cho đám đàn ông thối tha kia tới giúp anh tắm, "Em tắm cho tôi."

"Tôi?" Vương Đình xoay người lại, nhìn anh, vẻ mặt kinh ngạc, nhanh chóng lắc đầu giống như cái trống lắc, từ chối nói, "Tôi cũng không phải là y tá, không giúp anh tắm được."

"Thuộc hạ của tôi cũng không phải là thân thuộc, em đi tìm họ làm gì?" Câu Tử mình không vui nhìn cô chằm chằm.

Nhưng bọn họ là đàn ông! Vương Đình mấp máy môi, muốn nói, lại nghe thấy Câu Tử Minh ung dung bỏ lại một câu: "Đừng quên là tôi đỡ đạn giúp ai."

Nghe câu nói này, Vương Đình lập tức nhụt chí, nhớ tới trên chân núi, anh vì cô bị đánh thành như vậy cũng không đánh trả, còn dũng cảm quên mình đỡ đạn cho cô, trong lòng nảy lên áy náy khôn cùng, cắn môi, Vương Đình do dự.

"Còn không mau tới đây, muốn tôi tức giận sao?" Câu Tử Minh hơi trừng cô, Vương Đình lập tức chạy tới, cô không muốn làm anh tức giận.

Thấy cô "nghe lời" như vậy, Câu Tử Minh tiêu tan "tức giận", anh vén chăn lên, đem sức nặng toàn thân đè ở trên bả vai yếu đuối của cô, ra lệnh: "Đỡ tôi đi vào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.