"Năm đó là năm cuối
cấp của tôi, cuối tuần về thăm bà ngoại, ở trong một con hẻm nhỏ đã phát hiện Câu Tử Minh bị người ta chém tới trọng thương." Vương Đình hơi thở hắt ra, bắt đầu kể, "Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy người nào chảy nhiều máu như vậy, lúc ấy tôi rất sợ, sợ tới mức ngồi phịch xuống đất.
Nghĩ muốn báo cảnh sát, thì chân của tôi lại bị anh kéo lại, giọng của
anh rất yếu, giống như dùng hết sức lực toàn thân nói câu 'cứu tôi' vậy, đừng báo cảnh sát, sau đó đã bất tỉnh. Bởi vì một câu nói đó, tôi giống như bị ma xui quỷ khiến đưa anh về nhà. Nhà của tôi chỉ có một mình tôi ở, cho nên cũng không có ai biết tôi dẫn theo một người sắp chết quay
về."
Tòng Thiện im lặng lắng nghe, đoạn này cũng xê xích không
nhiều lắm với suy nghĩ của cô, kẻ thù của Câu Tử Minh nhiều như vậy,
người ta chém cũng trong dự liệu.
"Bởi vì tôi quanh năm đều là tự chăm sóc mình, cho nên trong nhà có chuẩn bị hộp thuốc, trước tiên tôi
rửa sạch vết thương của anh, sau đó giúp anh cầm máu. Làm xong những thứ đó, tôi không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể cầu nguyện anh ngàn
vạn lần đừng chết. Qua nửa tiếng, anh lại tỉnh một lần, nói cho tôi biết một số điện thoại, bảo tôi gọi một bác sĩ tới. Tôi dựa theo dãy số gọi
đi, cũng không lâu lắm, thì có một bác sĩ tới, anh ta nói vết thương của Câu Tử Minh vừa nhiều lại vừa sâu, phải đưa đến nhà anh ta để chữa trị, nhưng bên ngoài còn có người đang tìm anh ta, cho nên không thể gọi
điện gọi những người khác tới, để phòng ngừa trong đó có gian tế. Vì
vậy, tôi và bác sĩ kia, hai người đỡ lấy anh, thật giống như những thứ
diễn trong TV, dè dặt cẩn thận tránh kẻ thù lùng bắt, mất rất nhiều sức
mới đưa anh đến nhà bác sĩ an toàn. Sau đó, ở đấy nghỉ ngơi một tuần lễ, nghe bác sĩ kia nói, ban ngày anh ta phải đi làm, nếu không sẽ khiến
người khác hoài nghi, cho nên yêu cầu tôi ở lại chăm sóc cho Câu Tử
Minh. Tôi nghĩ đã cứu người thì cứu đến cùng, cho nên vẫn ở lại đó chăm
sóc anh." Vương Đình không nhanh không chậm nói xong, những chuyện này
phảng phất như mới xảy ra ngày hôm qua, rõ nét như vậy, một chút chi
tiết cũng không quên.
"Sau đó cô đã yêu anh ta?" Lúc này Tòng
Thiện bổ sung một câu suy đoán với cô ấy, thử nghĩ xem, một nữ sinh đại
học đơn thuần thiện lương gặp phải một công tử điển trai cao quý gặp
nạn, hai người sớm chiều ở chung với nhau mấy ngày, khó tránh khỏi thầm
sinh tình.
"Phải." Vương Đình gật đầu thừa nhận, "Tôi nghĩ lần
đầu tiên tôi nhìn thấy anh đã yêu anh rồi, nếu không sẽ không mạo hiểm
nguy hiểm tính mạng đi cứu anh. Lúc ấy tôi cũng cho rằng là anh thích
tôi, vết thương của anh gần như đã tốt hơn, giúp rời khỏi nhà bác sĩ,
đón tôi đến nhà riêng của anh. Sau đó, tôi đã trở thành người phụ nữ của anh."
Nhớ tới mối tình không tình yêu ấy, khóe miệng Vương Đình
cong lên một nụ cười khổ, nếu như đêm đó cô không có về nhà, không có
gặp anh, hết thảy sau đó cũng sẽ không có xảy ra, cô sẽ thuận lợi tốt
nghiệp, thuận lợi tìm được một công việc, cuộc sống yên ổn lại vui vẻ.
Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Đây là lần đầu
tiên tôi nói chuyện yêu đương, nếu như đây có thể được xưng tụng là một
cuộc 'yêu thương' mà nói. Tôi không biết anh cụ thể là làm việc gì, chỉ
mơ hồ đóan sẽ gặp nguy hiểm, cho nên khoảng thời gian đó, anh bảo tôi
xin nghỉ học với nhà trường, sống ở nhà anh, nói là lo lắng có người sẽ
đối phó tôi. Tôi sợ liên lụy đến bà ngoại, cho nên nghe lời của anh, gạt bà ngoại, xin tạm nghỉ học. Thời gian sống chung với anh, là vui vẻ
nhất đời này của tôi. Mặc dù tôi biết anh có rất nhiều phụ nữ, cho dù
lúc ở bên tôi, cũng chưa hoàn toàn cắt đứt liên lạc với những người phụ
nữ kia. Nhưng tôi không quan tâm, bởi vì tôi biết tôi không xứng với
anh, anh đẹp trai lại có tiền, phù hợp với hình ảnh bạch mã hoàng tử
trong lòng của tất cả nữ sinh, cho nên tôi lòng đầy ảo tưởng, chuyện sẽ
phát triển giống như trong truyện cổ tích, chỉ cần tôi không oán không
hối mà ở bên cạnh anh, một ngày nào đó anh sẽ phát hiện mặt tốt của tôi, sẽ phát hiện tôi không giống với những người phụ nữ bên cạnh anh, tôi
yêu không phải tiền của anh, mà là con người của anh. Cho nên tôi lần
lượt khoan nhượng, lần lượt làm như không thấy, cho rằng chờ đến mây tan cuối cùng thấy được trăng sáng." Nói tới đây, trong mắt Vương Đình
thoáng hiện một tia đau xót và tự giễu, khi đó, tại sao cô lại ngốc như
vậy, ngốc đến mức bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy quả thật không thể tha
thứ.
"Cô là bởi vì tự ti, cho nên mới dung túng anh ta phản
bội." Tòng Thiện thốt ra lời có căn cứ, cô và Vương Đình tiếp xúc nhau
lâu như vậy, biết rõ cô là cô gái rất thiện lương nhưng cũng có chút mềm yếu, chuyện mong đợi một lãng tử hồi đầu này theo cô thấy là ngu xuẩn
không chịu nổi, xảy ra ở trên người Vương Đình, không kỳ lạ chút nào.
"Đúng vậy." Vương Đình thừa nhận nói, "Bây giờ nghĩ lại, có lẽ tôi còn có một ít hư vinh, cảm thấy có một người đàn ông hoàn mỹ như vậy ở bên cạnh
mình, đã là may mắn ông trời ban cho tôi, cho nên tôi không thể yêu cầu
xa vời quá nhiều."
"Vậy cái gì khiến cô nhịn không nổi nữa?" Tòng Thiện hỏi, nhất định là đã xảy ra một chuyện, mới khiến Vương Đình hạ
quyết tâm rời khỏi Câu Tử Minh, hơn nữa, đến bây giờ cũng không chịu tha thứ cho anh ta.
"Có lẽ là hèn nhát và dung túng của tôi khiến
anh trở nên càng không có lo ngại gì." Vương Đình dừng một chút, mới
tiếp tục nói, "Tôi mang thai, lúc tôi biết được tin đó, thật sự rất kích động. Tôi lòng đầy vui sướng về nhà, muốn nói cho anh biết cái tin tức
tốt ấy, lại phát hiện anh vừa 'làm xong việc' với một người phụ nữ, trải qua ngay tại trên giường ngủ anh và tôi."
"Anh ta thật sự là một tên khốn." Tòng Thiện không tự chủ nắm chặt lòng bàn tay, cô có thể cảm nhận được loại tâm trạng này, thật giống như cô, vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sắp làm mẹ, thì lại đột nhiên gặp một tia sét đánh giữa trời
quang.
Vương Đình hít một hơi thật sâu, ánh mắt bay về nơi xa,
dường như đang nhớ lại tâm trạng lúc đó, cô nói: "Tôi đã từng nói với
anh, tôi có thể không để ý tới việc anh qua lại với người phụ nữ khác,
nhưng tôi cũng là có tự tôn, cho nên đừng để cho tôi nhìn thấy, đừng đưa về nhà. Thế nhưng anh lại hoàn toàn không có để ý đến cảm nhận của tôi, không chút kiêng kỵ mà phá bỏ ranh giới khoan nhượng cuối cùng của tôi. Lúc đó, tôi thật sự vô cùng tức giận, tôi muốn xông vào, hung hăng tát
cho bọn họ một cái tát, tôi muốn cuồng dại mà mắng to anh là một tên
khốn, một tên khốn kiếp. Nhưng cuối cùng tôi cũng không có làm gì cả.
Thật ra thì chính tôi cũng không đồng tình với mình, sao tôi lại có thể
yếu đuối đến mức độ này? Ở trước mặt của anh, tôi ngay cả một thuộc hạ
của anh cũng không bằng, ít nhất anh sẽ không động một chút là đánh mắng bọn họ, mà anh, lại thường xuyên đều làm tổn thương tôi. Tôi không biết mình đi ra như thế nào, tôi nghĩ anh hẳn là nghe được tiếng bước chân
của tôi, nhưng anh lại không có đuổi theo. Tôi trở về nhà của bà ngoại,
ôm bà ngoại khóc nức nở thương tâm, bà ngoại hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, bà chỉ biết dùng đôi tay run rẩy ôm chặt tôi, ôm tôi khóc.
Cứ như vậy ngây ngô dại dột mà qua một đêm, tôi không ngủ được, bà ngoại cũng không ngủ cùng tôi, bà hỏi tôi làm sao, tôi cũng không chịu nói
cho bà biết sự thật. Cuối cùng, Câu Tử Minh sai người gọi một cú điện
thoại cho tôi, bảo tôi 'về nhà'. Buồn cười không? Ở đó, từ khi nào đã
trở thành 'nhà' của tôi rồi? Nhưng tôi thấy bà ngoại lớn tuổi như vậy
còn phải vì chuyện của tôi mà lao tâm khổ trí, cho nên tôi buộc lòng
phải rời khỏi nhà, lúc tôi đi, bà ngoại nói một câu nói, bà nói cho tôi
biết 'Đình Đình à, cháu phải sống thật vui vẻ, bà ngoại mới vui vẻ'.
Chính câu nói này, thức tỉnh tôi. Tôi mới đột nhiên ý thức được, thời
gian ở bên Câu Tử Minh, là khoảng thời gian vui vẻ nhất nhưng cũng là
đau khổ nhất đời này của tôi, về sau, tôi đã không cảm giác được chút
vui vẻ nào, chỉ có đau khổ giày vò vô cùng vô tận. Cho nên, tôi hạ quyết tâm, vì bà ngoại và đứa bé trong bụng, vì chính mình, tôi phải rời khỏi người đàn ông đó, tôi muốn sống vui vẻ hạnh phúc, không để người tôi
yêu cùng tôi khổ sở. Cho nên, tôi không có để lại một lời nào, đã đi đến Vân Nam dạy học."
"Có lẽ, khi đó, trong lòng vẫn còn ôm lấy một
tia hy vọng, cho rằng tôi rời đi, anh sẽ tỉnh ngộ, sẽ tìm đến tôi. Nhưng anh không có, tôi ở trong sinh mệnh của anh, cũng chỉ là một người phụ
nữ ngu xuẩn có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ xứng để giải
trí lúc anh buồn chán mà thôi. Lúc vừa tới Vân Nam, tôi rất không vui,
mỗi đêm đều mơ thấy cảnh anh và người phụ nữ đó nằm ở trên giường. Thời
gian lâu dài, tâm trạng của tôi càng trở nên tệ hơn, tôi lo lắng tôi sẽ
mắc chứng trầm uất, lại càng lo lắng hơn là không giữ được đứa bé. Quả
nhiên, có một đêm, trong lúc ngủ mơ tôi bị cơn đau làm cho tỉnh ngủ,
phía dưới đã là một vệt máu. Giáo viên dạy chung với tôi đưa tôi đến
bệnh viện, nhưng đứa bé lại không còn." Vương Đình đau xót nhắm nghiền
hai mắt, đó là cơn ác mộng đời này cô không thể thoát khỏi.
Tòng Thiện an ủi nắm chặt lấy tay cô, không đành lòng ngắt lời nói: "Đừng nói nữa."
"Không, chị hãy để cho tôi nói hết." Vương Đình kiên trì nói, những chuyện này, từ trước tới nay cô chưa từng nhắc qua với người khác, nhưng bây giờ cô muốn nói hết ra tất cả mọi chuyện, không muốn lại tiếp tục một mình
lặng lẽ chịu đựng, "Tòng Thiện, lúc vừa mới mất đi đứa bé, tôi cảm thấy
trời như muốn sập xuống, nhật nguyệt vô quang, thiên địa vô sắc. Tôi mắc bệnh trầm uất, khoảng thời gian đó tôi thật sự không biết làm thế nào
chịu đựng được, một mình luôn muốn nhảy từ trên núi xuống. Nhưng là các
giáo viên và học sinh ở đó luôn chu đáo từng li từng tí chăm sóc tôi,
trông chừng tôi một tấc cũng không rời, những đứa nhỏ đó, nhỏ thì chỉ có ba, bốn tuổi, lớn thì cũng không quá mười lăm, mười sáu tuổi, các thầy
cô giáo trông chừng tôi vào ban đêm, ban ngày thì bọn chúng ở cùng tôi,
tìm cách chọc tôi cười. Nói ra thật hổ thẹn, vốn là tôi đi chăm sóc
những đứa trẻ đó, trái lại biến thành bọn chúng chăm sóc tôi. Điều kiện ở đó rất không tốt, nhưng là bọn họ lại gom góp tiền đi vào thành phố mua thuốc cho tôi, muốn tôi nhanh tốt lên. Tôi không biết những tiền thuốc
giá không rẻ kia đối với bọn họ mà nói là làm thế nào tích góp được,
nhưng tôi nhìn thấy bọn họ nhiều lần đan đèn lồng thủ công tinh xảo phức tạp, trong bọn họ có giáo viên, có trẻ nhỏ cũng có cha mẹ bọn nhỏ,
những thẻ trúc nhỏ bé đó đâm vào tay nhỏ bé non nớt của bọn nhỏ chồng
chất vết thương, nhưng không có một đứa trẻ nào khóc. Tôi lại khóc, tôi
cảm thấy nếu như là tôi lại tìm đến cái chết lần nữa, thật sự là có lỗi
với bọn họ. Cho nên tôi theo lời dặn của bác sĩ, tích cực phối hợp điều
trị, đúng giờ uống thuốc, còn cố gắng điều chỉnh tâm trạng. Nhưng là tôi không muốn lại tiếp tục liên lụy đến bọn họ, cho nên bệnh tình có chút
chuyển biến tốt, tôi liền nói cho bọn họ biết, tôi muốn về thành phố lớn tiếp nhận trị liệu, điều kiện điều trị ở đó tốt, tôi sẽ tốt lên rất
nhanh. Tôi còn hứa với bọn họ, chờ tôi khỏi bệnh, nhất định vẫn tới đó
dạy học. Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lúc bọn họ tiễn tôi, còn nhớ rõ từng khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bẩn đó khóc bù lu bù loa."