Khóe miệng Vương Đình lộ ra một nụ cười, ở đó, tuy cô mất đi đứa con, nhưng nhận được rất
nhiều tình cảm chân thành chất phác, "Ở trên thế giới này, ngoại trừ bà
ngoại ra, bọn họ chính là người thân của tôi. Cho nên, tôi trở về thành
phố A, vừa làm việc vừa tiếp nhận trị liệu. Bởi vì có bận lòng, cho nên
tôi hồi phục rất nhanh, tuy không có tiếp nhận trị liệu tâm lý có hệ
thống, nhưng đã rất lâu rồi tôi cũng chưa có tái phát. Xét thấy tình
trạng sức khỏe của bà ngoại, tôi quyết định ở lại chăm sóc bà, muốn đợi
bà sau trăm tuổi sẽ trở về Vân Nam, sau đó thì không rời đi nữa."
"Những chuyện này, từ trước tới nay cô không có nhắc qua với người khác sao." Tòng Thiện suy đoán nói.
"Ừm." Vương Đình gật đầu, "Dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì, cho nên
ngay cả bà ngoại, cũng không biết hai năm qua rốt cuộc là tôi đã từng
trải qua những chuyện gì."
"Câu Tử Minh là vết thương trong lòng
cô không thể đụng vào, cho nên, lúc cô gặp lại anh ta, mới có cảm giác
vừa sợ lại vừa hoang mang, đúng không?" Tòng Thiện phân tích nói, bây
giờ hết thảy mọi chuyện đều đã nói thông suốt, năm đó Vương Đình không
từ mà biệt, là hạ quyết tâm rời khỏi Câu Tử Minh, cho nên lúc cô nhìn
thấy anh, phản ứng đầu tiên chính là trốn tránh. Mà Câu Tử Minh không
biết Vương Đình nghĩ như thế nào, với tính tình cao ngạo của anh ta, bị
một người phụ nữ "bỏ rơi" không hề có lý do, đương nhiên không thể cam
tâm, muốn hỏi rõ lý do, cho nên anh mới một mực kẹp chặt Vương Đình
không tha.
"Đúng vậy, tôi cũng không muốn giấu chị, thật ra thì
tôi cũng chưa hoàn toàn bỏ xuống được, cho nên vừa gặp lại anh thì mất
đi tấc lòng. Anh đưa ra điều kiện giao dịch, muốn tôi chăm sóc anh, để
đổi lấy bình an của bà ngoại tôi. Tôi hiểu người đàn ông này, biết rõ
đương nhiên không đơn thuần là 'chăm sóc' như thế, nhưng tôi vẫn đồng ý
với anh. Có lẽ, tôi là muốn xem xem hai năm qua anh sống thế nào. Không
lạ chút nào, anh sống rất tốt, nhưng ở bên cạnh anh, tôi chỉ có thể là
càng ngày càng bị thương. Thậm chí, tôi đã một lần tìm đến cái chết, hơn nữa bệnh trầm uất cũng có dấu hiệu tái phát. Tôi biết nếu tiếp tục
không rời khỏi anh, nói không chừng tôi thật sự sẽ chết, cho nên tôi mới tìm tới chị." Vương Đình bình tĩnh nói, cô quyết không thể tái phạm
cùng một sai lầm.
"Vậy tại sao cô còn muốn lên giường với anh
ta?" Tòng Thiện không hiểu điểm này, nếu Vương Đình cũng đã thông suốt,
hơn nữa rất lý trí thấy được Câu Tử Minh chỉ sẽ mang lại cho cô đủ mọi
tổn thương, tại sao còn phải dây dưa không rõ với anh ta?
"Bởi vì anh ấy đã cứu tôi, tôi nhất thời mềm lòng, cho nên--" Vương Đình kể sơ
lại một lần chuyện đã xảy ra, "Chính là vì tôi biết tôi không dễ dàng
hoàn toàn quên anh, cho nên tôi mới nhất định phải rời khỏi anh, tôi sợ
mình lại làm ra quyết định ngu xuẩn."
"Nếu như chính cô cũng
không hoàn toàn hạ quyết tâm, vậy cho dù lánh trong một lúc, cô có thể
bảo đảm sau này cũng không đi tìm anh ta hay không?" Tòng Thiện muốn xác nhận ý nghĩ của cô, đến tột cùng là có phải nhất thời xúc động hay
không.
"Tòng Thiện, nếu hôm nay tôi đã tới tìm chị, tôi sẽ tuyệt
đối không quay đầu lại. Tôi định mấy ngày nữa đi Mỹ đón bà ngoại của
tôi, sau đó đi Vân Nam, sẽ không quay về thành phố A nữa." Vương Đình
nói.
"Cô nghĩ kỹ chưa?" Tòng Thiện lại xác nhận lần nữa.
"Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi thật sự rất nhớ bọn nhỏ ở Vân Nam, cho nên chờ bán nhà ở thành phố A, tôi sẽ đi cùng bà ngoại." Vương Đình đáp.
"Cô đã
quyết định rồi, tôi cũng không tiện nói thêm gì nữa." Tòng Thiện gật
đầu, cô vẫn luôn cảm thấy Câu Tử Minh không thích hợp với Vương Đình,
bây giờ nghe chuyện cũ của hai người, Câu Tử Minh gây cho Vương Đình
nhiều tổn thương như vậy, rời khỏi anh ta, có lẽ là quyết định sáng suốt nhất. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Tòng Thiện, tôi muốn nhờ chị giúp tôi liên hệ với người mua." Vương Đình nói ra chuyện muốn nhờ.
"Cô là lo lắng Câu Tử Minh tìm cô phải không?" Tòng Thiện khéo hiểu lòng người nói, "Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô sắp xếp."
"Không có gì." Tòng Thiện cười cười, sở dĩ cô đồng ý giúp Vương Đình, một mặt
là vì ân tình của lão viện trưởng, một mặt khác là bởi vì hai người đều
yêu người đàn ông quyền quý không nên yêu, cô đồng tình với cô ấy.
Thu xếp chỗ cho Vương Đình xong, Tòng Thiện đang định nghỉ ngơi, lại nhận
được một cú điện thoại đã mong chờ rất lâu, nhưng bây giờ có chút không
biết nên đối đáp như thế nào.
"Tòng Thiện, anh rất nhớ em." Bên
đầu kia điện thoại, truyền tới giọng nói quen thuộc, nhất thời khiến hốc mắt cô trở nên khô khốc.
Thiên ngôn vạn ngữ xông lên đầu, nhiều lời như vậy, cô muốn nói cho anh biết, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
"Ừm." Cô thốt ra một âm tiết đơn, không có âm thanh.
"Tòng Thiện, có phải em đang giận hay không?" Nhận thấy được bên đầu kia điện thoại có cái gì đó bất thường, Hàn Dập Hạo cho rằng Tòng Thiện là vì
những ngày qua anh không có liên lạc với cô mà tức giận, vội vàng giải
thích nói, "Ngày đó anh đi vội, thời gian lại muộn, sợ em ngủ cho nên
mới không có đích thân nói cho em biết, em đừng giận được không?"
Tòng Thiện đột nhiên bộc phát, chịu đựng mọi thứ nhiều ngày như vậy, anh lại hời hợt nói một câu thì bảo cô đừng giận sao? Nếu như anh thật sự quan
tâm cô, tại sao chẳng chịu nói một lời đã rời đi lâu như vậy, cô lớn
tiếng nói: "Hàn Dập Hạo, em ở trong lòng anh coi là cái gì? Sao mỗi lần
anh nói có chuyện liền không có trở về, lần này ngay cả thông báo một
tiếng anh cũng không có, có phải anh cảm thấy em không có phát cáu,
không có cảm nhận? Nếu như ngay cả tôn trọng tối thiểu nhất mà anh cũng
không hiểu được, vậy anh còn gọi điện cho em làm cái gì!"
"Tòng
Thiện, em làm sao vậy, sao nóng nảy lớn vậy?" Hàn Dập Hạo hơi ngẩn
người, anh xuống máy bay liền nghĩ đến gọi điện cho cô trước tiên, mặc
dù đoán được cô sẽ có lời oán giận, nhưng không nghĩ tới phản ứng của cô lại lớn như vậy.
"Nếu như em vô duyên vô cớ biến mất hơn mười
ngày, sau đó lại gọi điện tùy tiện có lệ mấy câu với anh, anh nghĩ sao?
Hàn Dập Hạo, em không phải tượng gỗ, em là bạn gái của anh, anh không có nghĩ tới em sẽ lo lắng, sẽ sợ sao?" Tòng Thiện không kiềm được có chút
kích động, sao anh có thể nói bỏ mặc liền bỏ mặc cô, ngay cả một câu dặn dò cũng không có.
"Lúc anh đi, đặc biệt bảo Danh Dương nói cho
em biết, chẳng lẽ cậu ấy không có nói?" Hàn Dập Hạo bắt được trọng điểm, Tòng Thiện phản ứng dữ dội như vậy, lẽ nào cô không biết anh đi chấp
hành nhiệm vụ?
Tòng Thiện bình tĩnh lại, Tề Danh Dương vốn không
có thông báo cho cô biết, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là Nhạc
Thanh Lăng động tay động chân trong đó, nếu không thì bà cũng sẽ không
có "lòng tốt" nói cho cô biết, có một thời gian ngắn cô không liên lạc
được với Hàn Dập Hạo. Hoặc giả, ngay cả cái gọi là nhiệm vụ mà Hàn Dập
Hạo đi chấp hành, Nhạc Thanh Lăng cũng đã chen một chân vào trong đó,
nếu không thời gian sẽ không đúng lúc trùng hợp như thế.
Thấy
Tòng Thiện không nói lời nào, Hàn Dập Hạo biết nhất định là chỗ nào đó
xảy ra vấn đề, với tính tình của Danh Dương, không thể nào quên thông
báo cho cô, anh phải tìm Danh Dương hỏi một chút xem rốt cuộc xảy ra
chuyện gì.
Nhưng bây giờ không phải là lúc truy cứu vấn đề này,
anh gọi điện là muốn nghe giọng nói của Tòng Thiện, để an ủi tình cảm
tương tư, cho nên không muốn lãng phí thời gian vào cuộc gây gổ, anh mềm giọng dụ dỗ nói: "Tòng Thiện, coi như anh không đúng, anh suy nghĩ
không chu đáo, anh bảo đảm tuyệt đối sẽ không xảy ra tình trạng như thế
nữa, em đừng giận, có được không? Chờ anh về, em muốn xử phạt anh thế
nào cũng được, chỉ cần em có thể nguôi giận."
Nghe được anh sắp
trở về, trong lòng Tòng Thiện xuất hiện một tia vui vẻ, nhưng rất nhanh
đã bị khổ sở bao phủ, anh trở về thì sẽ biết chân tướng của sự việc, sẽ
biết được bệnh tình của cô, đến lúc đó, anh sẽ lựa chọn thế nào?
"Tòng Thiện, em trả lời anh một câu đi, nếu em không nói, anh lập tức sẽ trở
về." Hàn Dập Hạo lo lắng, sau khi hai người ở bên nhau cô chưa từng tức
giận như vậy, sợ cô "lạnh nhạt", bây giờ anh lại muốn lập tức chạy về.
"Đừng." Tòng Thiện vội lên tiếng ngăn cản nói, bây giờ anh không thể quay về,
đợi cô nghĩ kỹ phải nói thế nào cho anh biết, mới có thể đối mặt với
anh, "Chờ anh xử lý xong công việc rồi về giải thích với em, đừng có nói được một nửa đã bị quân khu gọi về."
"Vậy được rồi, anh sẽ mau
chóng hết bận, chạy về gặp em." Hàn Dập Hạo bảo đảm nói, xem ra lần này
có chút khó giải quyết, lửa giận của Tòng Thiện không nhẹ.
"Anh
vừa trở về, đi nghỉ trước đi." Tòng Thiện đoán nhất định là anh vừa mới
chấp hành xong nhiệm vụ liền gọi điện cho cô, trong lòng cũng có chút
mềm yếu, thông cảm nói.
"Không, anh muốn nói chuyện với em thêm
chút nữa." Hàn Dập Hạo không chịu, tuy anh rất mệt, nhưng vừa nghe được
giọng nói của Tòng Thiện, anh lập tức tràn đầy tinh thần, "Tòng Thiện,
anh thật sự rất nhớ em, em có nhớ anh không?"
"Không có." Tòng Thiện miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo phủ nhận nói, cô mới không có nhanh như vậy đã bị anh dụ dỗ.
"Thật không có? Vậy anh thật đau lòng." Hàn Dập Hạo "buồn bã" nói, tuy biết rõ cô nói dối, vẫn phối hợp diễn.
"Đáng đời." Tòng Thiện một chút cũng không đồng tình với anh, ai bảo lúc cô cần anh an ủi, lại không có ở bên cạnh cô.
"Miệng của bà xã càng ngày càng tàn nhẫn rồi." Hàn Dập Hạo thở dài, "đáng thương" nói.
"Ai là bà xã của anh?" Tòng Thiện phản bác.
"Vậy gọi phu nhân? Vợ yêu? Vợ tôi? Hay là tiện nội (khiêm xưng vợ mình)?" Hàn Dập Hạo không sợ chết tiếp tục nói.
"Anh mới là tiện nội!" Tòng Thiện ngắt lời anh, càng nói càng muốn ăn đòn.
"Cái này cũng không cho gọi, cái kia cũng không cho gọi, thật làm khó mà." Hàn Dập Hạo tiếp tục trêu chọc cô.
"Vậy anh cũng đừng lên tiếng." Tòng Thiện "hung dữ" nói.
"Tòng Thiện, anh yêu em." Trêu chọc đủ rồi, Hàn Dập Hạo thâm tình chân thành
nói ra ba chữ "lực sát thương" lớn nhất, trong nháy mắt làm Tòng Thiện
không còn tức giận.
"Miệng lưỡi trơn tru." Tòng Thiện thầm thì,
khóe miệng lại nhịn không được hơi cong lên, ấm ức và áp lực nhiều hơn
nữa, ở trước mặt ba chữ này, dường như trở thành không nghiêm trọng nữa.
"Nói cho anh nghe một chút những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này đi." Hàn Dập Hạo sao mà thông minh, ngay từ đầu đã suy đoán phản ứng
của Tòng Thiện, mấy ngày qua anh không có ở nhà, nhất định đã xảy ra
chuyện gì đó, mới khiến cô tâm phiền ý loạn như vậy.
"Không có chuyện gì." Tòng Thiện nhẹ nhàng bâng quơ đáp, cô vẫn không biết có nên nói cho anh biết hay không.
"Được rồi." Trong điện thoại cô không muốn nói, vậy anh sẽ về hỏi tiếp.
Hai người lại nói một hồi, chủ yếu là Hàn Dập Hạo bày tỏ tình cảm tương tư
"tràn lan" của anh, còn Tòng Thiện chỉ thỉnh thoảng xen vào vài câu "quỷ mới tin anh", "nói năng ngọt xớt" vân vân.
Hàn Dập Hạo dường như không muốn cúp điện thoại, Tòng Thiện đành phải nói mình cần nghỉ ngơi, anh mới lưu luyến cúp máy.
Một tiếng sau, Tòng Thiện vẫn ngây người ngồi yên ở bên giường, đầu óc rất loạn.
Anh sắp trở về rồi, cô nên làm cái gì bây giờ?"
Vương Đình đi ra mấy lần, từ cửa phòng khép hờ nhìn thấy Tòng Thiện ngồi ở
chỗ đó như một tượng gỗ, không nhúc nhích, cuối cùng nhịn không được đẩy cửa đi vào.
"Tòng Thiện." Vương Đình khẽ gọi cô, Tòng Thiện mới bừng tỉnh lại.
"Làm sao vậy?" Cô hỏi.
"Tôi muốn hỏi chị làm sao vậy? Tại sao ngồi ở đây không nhúc nhích, có phải
cãi nhau với Hàn tiên sinh rồi hay không?" Vương Đình dò hỏi, vừa rồi cô nghe được Tòng Thiện lớn tiếng nói mấy câu, cho rằng cô là đang cãi
nhau, quay về phòng mình, cho nên cũng không rõ rốt cuộc thế nào.
"Không có." Tòng Thiện lắc đầu, có chút tâm thần không yên.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tôi nhìn ra được, chị rất không vui." Vương Đình ngồi ở bên cạnh cô, hỏi dò. Cô không phải không coi trọng Tòng Thiện và Hàn Dập Hạo, nhưng cô hiểu được sự khác biệt gia đình quá lớn mang đến
bao nhiêu áp lực, cô muốn giúp Tòng Thiện chia sẻ.
"Rất nhiều
việc không phải một hai lời là nói rõ được." Tòng Thiện lắc đầu, chuyện
của cô quá phức tạp, không muốn để cho nhiều người vì cô lo lắng không
yên, "Cô yên tâm, tôi sẽ có cách xử lý."
"Tòng Thiện, chị và tôi
không giống nhau." Vương Đình an ủi nói, "Hàn tiên sinh, anh ấy rất yêu
chị, hơn nữa anh ấy là một người tốt, nhất định sẽ không để cho chị bị
tổn thương, chị đừng suy nghĩ nhiều."
Tòng Thiện biết Vương Đình
là cho rằng cô lo âu buồn phiền về chuyện tình cảm, cũng không cải chính ý nghĩ của cô ấy, gật đầu, đáp nói: "Ừm."
"Vậy tôi đi ngủ đây,
chị nghỉ ngơi sớm một chút, có tâm sự gì đừng một mình im lìm để ở trong lòng, nói ra sẽ tốt hơn rất nhiều." Vương Đình khuyên nhủ.
"Được." Tòng Thiện lên tiếng đáp, nhìn Vương Đình rời đi, trong lòng rơi vào
mâu thuẫn sâu hơn, Vương Đình nói đúng, Hàn Dập Hạo là người tốt, sẽ
không làm tổn thương cô, nhưng cô thì không tiếc làm liên lụy đến anh
sao?