Sắc trời dần tối,
từng ngọn đèn đường giống như những vì sao cũng đã sáng lên, pháo hoa
rực sáng trên bầu trời, bông tuyết giống lông vũ rơi xuống, cả thế giới
bỗng nhiên tuyệt đẹp!
"Đẹp không?" Đôi mắt sâu thẳm ngắm nhìn cô, nhìn nét mặt vui cười động lòng
người của cô, lông mi dài dập dờn giống như cánh bướm nhảy múa, khóe
miệng thấp thoáng lúm đồng tiền như có như không, Hàn Dập Hạo bỗng dâng
lên một ý niệm, nếu như có thể, mỗi ngày đều trông thấy nụ cười của cô,
cho dù muốn anh tán hết gia sản, để đổi lấy khoảnh khắc ấm áp này, anh
cũng cam tâm tình nguyện.
Nghe thấy giọng của anh, đột nhiên phản ứng kịp tay của anh vẫn còn đặt ở ngang hông của cô, Tòng Thiện muốn
đẩy anh ra, lại không ngờ bị ra giường quấn lại, dưới chân mất cân bằng, cả người khó khăn lắm mới ngã về phía sau.
"Cẩn thận." Anh vội vàng giữ cô lại, nhưng cũng bị ra giường kéo căng kéo cả người anh nghiêng lệch.
Cô theo bản năng bắt lấy cánh tay của anh, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở, lông mi dài run run, mắt to hơi thản thốt nhìn anh.
Thân thể anh nghiêng tới trước, môi mỏng khẽ mím, ánh mắt sâu hơi híp, dễ dàng ôm cô vào trong ngực.
Hai người từ phần eo trở xuống hoàn toàn dán vào nhau, nhưng nửa người trên vẫn duy trì góc độ nghiêng.
Lưng của cô hơi nhấc lên, mặt của anh lại hơi cúi xuống.
Tòng Thiện cả kinh, tay nhỏ bé đặt ở trên ngực anh, ngăn lại: "Anh..."
Cô cuống quýt hạ eo, muốn kéo ra khoảng cách với anh.
Thế nhưng anh lại không cho, bàn tay giữ ở vòng eo mảnh khảnh của cô, hơi dùng sức.
Cô thấp giọng hô: "Hàn Dập Hạo..."
Anh làm như không có nghe thấy, tiếp tục cúi thấp.
Khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, gần đền mức có thể nghe thấy hơi
thở, hai mắt nhìn nhau, một thất kinh, một tình ý chân thành. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Cô càng lúc càng hoảng, càng giãy giụa lại càng khiến hai người dán vào nhau chặt hơn.
"Đừng nhúc nhích." Giọng của anh mang theo một tia khàn khàn, bàn tay men
theo phần lưng của cô từ từ đưa lên, nâng lấy đầu của cô.
"Anh chớ làm bậy!" Cô quát khẽ nói, nhưng có chút chưa đủ khí thế.
Ngón tay thon dài của anh lướt qua mái tóc của cô, xoa nhẹ lên gò má của cô.
"Tôi sẽ trở mặt đấy!" Tòng Thiện tránh cũng không thể tránh, vừa định gập gối tấn công sinh mạng của anh.
Thế nhưng anh lại đột nhiên duỗi tay ra, lau trán của cô, phủi bông tuyết kia xuống.
Cái trán cảm nhận được va chạm ấm áp này, Tòng Thiện nhất thời lúng túng không biết phải làm sao, hóa ra là... là bông tuyết.
Hàn Dập Hạo dựng thẳng lưng, cũng kéo cô lên, nhưng mặt mày lạnh lùng, thu
hết động tác, biểu cảm của vào trong mắt, "Em cứ như vậy muốn cho anh
tuyệt hậu sao?"
"Tôi." Nghe thấy câu nói này, Tòng Thiện nhất
thời nhớ tới cũng đã từng làm những điều giống vậy với anh, khuôn mặt đỏ lên, cãi chày cãi cối nói, "Ai bảo mỗi lần anh đều cư xử xấu như vậy."
"Giúp em phủi tuyết trên mặt xuống cũng gọi là cử xử xấu sao?" Anh hơi nhíu mày rậm, vặn hỏi nói.
"Tôi lại không biết." Tòng Thiện tự biết đuối lý, giọng không khỏi nhỏ xuống.
"Em phải đền bù tổn thất cho anh." Hàn Dập Hạo mở miệng nói.
"Nhưng tôi không thật sự đối với anh như vậy, dựa vào cái gì phải đền bù tổn thất cho anh?" Tòng Thiện nén giận hỏi.
"Cái này gọi là bồi thường tinh thần, em không biết đàn ông rất yếu ớt sao,
bị em làm giật mình như vậy, ngộ nhỡ để lại di chứng, làm thế nào? Cho
nên, đương nhiên em phải đền bù tổn thất cho anh." Người nào đó dõng dạc nói một tràn ngụy biện.
"Anh đúng là nói bậy!" Tòng Thiện lớn tiếng phản bác.
"Em là đàn ông sao? Nếu không dựa vào cái gì em nói anh là đang nói bậy?" Hàn Dập Hạo bất mãn liếc nhìn cô, hỏi ngược lại.
"Mặc kệ anh!" Tòng Thiện giận đến mức muốn đấm anh, lại bị anh mượn cơ hội càng ôm chặt hơn.
"Em nói không lại anh, anh xem như em đã ngầm thừa nhận rồi." Hàn Dập Hạo cứ thế mà nói xong, cười đến mức rất là vui.
"Ngầm thừa nhận cái đầu anh!" Tòng Thiện mới không có theo ý anh.
"Mặc kệ, quyết định như vậy." Người đàn ông áp bức không cho phản bác nói.
Trong lúc hai người dây dưa, thì cánh cửa sắt trên ban công đột nhiên được mở ra.
"Tòng Thiện!" Giọng của Thẩm Tòng Nghĩa đột nhiên vang lên, khiến hai người đều cùng nhau quay đầu nhìn lại.
"Cậu!" Tòng Thiện nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Thẩm Tòng Nghĩa, chợt nhớ
tới tư thế bây giờ của hai người làm cho người ta suy nghĩ viễn vông đến cỡ nào.
Cô dồn sức đẩy, vào lúc này Hàn Dập Hạo cũng buông lỏng
ra giường đang nắm chặt ra, hai người vừa tách rời ra, ra giường rơi rớt ở trên mặt đất.
"Sao hai đứa lại ở đây?" Thẩm Tòng Nghĩa đến gần bọn họ, tò mò hỏi.
"Con lên đây lấy ra giường, cửa bị gió thổi đóng lại, cho nên chỉ có thể nán lại ở trên đây."
"Con lên giúp Tòng Thiện thu xếp." Hàn Dập Hạo vừa nói xong, cúi đầu nhìn ra giường trên đất, hai người đều không lên tiếng.
"À." Thẩm Tòng Nghĩa lại không có hỏi nhiều, ông hiểu rõ mà gật gật đầu,
nói, "Mau đi xuống đi, vừa rồi tưởng là hai đứa đi ra ngoài, cậu mợ vẫn ở trong nhà đợi cả buổi."
Ôm lấy ra giường bị bẩn, Tòng Thiện vội
vàng đi xuống, Hàn Dập Hạo theo sau lưng cô, cùng Thẩm Tòng Nghĩa vừa
nói vừa cười cũng trở xuống nhà.
Nhìn thấy Tòng Thiện quay về,
trong nháy mắt vẻ mặt Trương Thục Hiền có chút sa sầm, nhưng sau đó nhìn thấy Hàn Dập Hạo phía sau cô, thì lại lập tức khôi phục lại vẻ mặt tươi cười.
"Hai đứa đi đâu vậy, hại cô và chú Thẩm con vẫn còn đang
thắc mắc." Trương Thục Hiền nở nụ cười mà quay mắt về phía của Hàn Dập
Hạo hỏi.
Thẩm Tòng Nghĩa nói chuyện bọn họ ở trên sân thượng cho
bà nghe, chỉ nghe Trương Thục Hiền nói: "Hóa ra là như vậy. Đúng rồi, mợ đã giúp hai đứa xử lý xong phần thịt cừu, chờ mợ lại xào thêm hai món,
là có thể ăn cơm rồi."
"Cô vất vả rồi ạ." Hàn Dập Hạo cười nói
một câu, làm sao anh không có chú ý tới vẻ mặt vừa rồi của Trương Thục
Hiền khi đối mặt với Tòng Thiện cơ chứ, người phụ nữ này quả nhiên không có vì Tòng Thiện cứu con gái của mình mà thay đổi, nếu không phải bây
giờ vẫn không thể trở mặt, anh vốn không có một chút vẻ mặt vui cười nào với bà ta.
Trương Thục Hiền xào rau ở trong bếp, Thẩm Tòng Nghĩa đang giúp một tay, Tòng Thiện vì không muốn ở cùng một chỗ với Hàn Dập
Hạo, viện cớ đi mua đồ liền đi xuống lầu.
Trái lại Hàn Dập Hạo
cũng không hề quan tâm, anh đi vào trong phòng của Tòng Thiện, vô tình
hay cố ý lật xem đồ của cô, muốn từ trong đó biết được chút ít sở thích
của cô.
Phòng ngủ của Tòng Thiện rất nhỏ, Hàn Dập Hạo đi vào, gần như là không có sải dài chân ra được, đoán chừng là từ phòng chứa đồ
linh tinh gì đó đổi thành.
Dựa vào điều tra của anh, tiền lương
mỗi tháng của Tòng Thiện đều đưa cho Trương Thục Hiền, chính mình chỉ
chừa lại chút ít tiền thưởng, xem ra chính là như vậy, cô mới không có
tiền ra ngoài thuê nhà khác để ở.
Nhưng nhỏ thì có nhỏ, đồ đạc
lại được sắp xếp rất ngăn nắp, dọn dẹp cũng rất sạch sẽ, phối với rèm
cửa hoa nhỏ xinh và trải ra giường cùng màu, có loại ấm áp vô cùng giản
dị.
Tìm được một bản phác thảo ở trong bàn sách, anh tiện tay mở
ra xem, bên trong là những bức vẽ phong cảnh được vẽ bằng bút chì, nét
vẽ tinh tế, hấp dẫn độc đáo, nhìn từ chữ ký, những bức vẽ này đều là của Tòng Thiện.
Nhớ tới cô từng nói qua mẹ của cô là một họa sĩ, Hàn Dập Hạo cũng không cảm thấy kỳ lạ, Tòng Thiện hiển nhiên là di truyền
tế bào nghệ thuật của mẹ cô, chỉ là không có được sân khấu để phát huy.
Trả tập tranh về lại chỗ cũ, màn hình điện thoại di động trên bàn bỗng sáng lên.
Trong lúc vô tình anh liếc thấy trên tin nhắn gửi đến là tên của Lộ Gia Nghi, nhớ tới những lời cô gái này đã nói trước mặt Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo
sinh lòng cảnh giác, anh cầm lấy di động, muốn xem xem tin nhắn giữa hai người, nhưng nghĩ lại, cảm thấy làm như vậy dường như không được hay
cho lắm, ngộ nhỡ để Tòng Thiện biết, nhất định sẽ rất giận anh.
Nhưng, anh cảm giác được trông Lộ Gia Nghi không đơn giản như vẻ bề ngoài, hơn nữa dựa vào sức ảnh hưởng của cô ấy đối với Tòng Thiện, nếu quả thật
muốn giở trò xấu, chỉ sợ Tòng Thiện vẫn sẽ tin tưởng cô ấy.
Do dự chốc lát, anh vẫn xem tin nhắn giữa hai người gửi cho nhau.
Anh mở tin nhắn MMS, phía trên là một cô gái mặc áo cưới, anh nhìn chăm chăm vào, dĩ nhiên là Tòng Thiện.
Phóng to hình ảnh, anh nhìn cô gái khuôn mặt tươi cười, e thẹn động lòng người ở trong hình, ánh mắt trở nên sâu thẳm xa xăm.