"Ai đưa lệnh xuống?" Hơi thở Hàn Dập Hạo đột nhiên lạnh lẽo, kẻ mù cũng nhìn ra được anh rất không vui.
"Cục Trưởng Trần." Tòng Thiện có vẻ tỉnh táo rất nhiều, tuy lúc đầu nghe được tin này, cô cũng kinh ngạc và tức giận, nhưng cô cũng biết cho dù tức mình, cũng chẳng giải quyết được vấn đề.
"Hẳn là mẹ anh." Có thể có sức ảnh hưởng lớn như vậy tới hành động chọn người, Hàn Dập Hạo không chọn được người thứ hai.
"Em cũng cho rằng là bà." Tòng Thiện nhàn nhạt nói.
"Ngày mai anh đi tìm bà." Hàn Dập Hạo lạnh lùng nói, anh muốn nói rõ với mẹ anh, tuyệt không cho phép bà lại đối phó Tòng Thiện lần nữa.
"Đừng." Tòng Thiện nắm lấy cánh tay anh, nói, "Trong khoảng thời gian này, coi như em nghỉ ngơi đi, dù sao em cũng không muốn đối mặt với truyền thông."
"Bà đối với em như vậy, em không giận?" Hàn Dập Hạo hỏi.
"Làm sao có thể không giận." Tòng Thiện lắc đầu, thừa nhận nói, "Thành kiến mà em đối với mẹ anh sẽ không biến mất, chuyện bà tham dự hại chết cậu em em không thể vì bà mà một mực sống trong thù hận và tức giận, tâm trạng em không tốt, sẽ ảnh hưởng đến bào thai trong bụng, em cũng không muốn vì sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình."
Nếu như cô đã quyết định muốn sinh đứa nhỏ ra, đương nhiên mọi chuyện phải lấy đứa bé làm trọng.
Vừa nghe Tòng Thiện nói như vậy, Hàn Dập Hạo cũng bình tĩnh lại, anh xoa lên bụng Tòng Thiện, trong đôi mắt lập tức tràn ngập dịu dàng, ân cần hỏi: "Hôm nay, con trai có ầm ĩ với em không? Lúc anh không có ở nhà, em có cảm thấy khó chịu chỗ nào hay không?"
"Không có." Tòng Thiện thành thật đáp, "Chỉ nôn nghén mấy lần, nhưng cũng không phải quá dữ dội."
Hàn Dập Hạo vừa nghe, rất không vui mà hung dữ nói với cái bụng của Tòng Thiện: "Nhóc con, bây giờ con là một quả táo hơi lớn, cứ nghịch ngợm với mẹ con như vậy, nếu không đàng hoàng một chút, ra đời rồi cứ nhìn xem bố làm thế nào trừng trị con!"
"Nó nào có nghe được." Tòng Thiện dở khóc dở cười, anh chàng này cũng thật là, con trai cũng còn chưa có chào đời đã muốn trừng trị con trai rồi, chờ con trai thật sự sinh ra, không biết anh muốn "ngược đãi" con trai như thế nào nữa.
"Cái này gọi là dạy dỗ trước khi sinh." Lý do của Hàn Dập Hạo rất đầy đủ, "Dạy bảo từ nhỏ, nó lớn lên mới có thể đàng hoàng."
"Anh thế này không gọi là dạy dỗ trước khi sinh, gọi là đe dọa!" Tòng Thiện lên án nói.
"Sao lại là đe dọa?" Hàn Dập Hạo muốn thuyết phục cô, "Con trai không thể quá mềm mỏng với nó, nếu không không dễ dạy dỗ."
"Đó là phương pháp của nhà họ Hàn anh à." Tòng Thiện khinh thường nói.
"Vậy xin hỏi bà xã đại nhân, phương pháp của nhà họ Thẩm là gì?" Hàn Dập Hạo "khiêm tốn xin chỉ bảo" nói.
"Là lấy lý phục nhân!" Tòng Thiện lớn tiếng đáp, lại không quên bổ sung một câu, "Ai là bà xã của anh!"
"Bây giờ không phải, rất nhanh thì sẽ phải." Hàn Dập Hạo tràn đầy tự tin nói.
"Hừ." Tòng Thiện lười phải nói nhiều với anh, có lấy chồng hay không là cô định đoạt, anh đừng mong làm chủ thay cô.
"Được rồi, 'nhiệm vụ' quan trọng nhất của em bây giờ chính là sinh cho anh một bé trai trắng trẻo mập mạp." Hàn Dập Hạo cắt ngang tranh chấp, cưng chiều nói, "Chuyện còn lại anh sẽ xử lý, em không cần quan tâm cái gì cả, chỉ ở nhà dưỡng thai thật tốt."
"Ai muốn sinh cho anh." Trên khuôn mặt thanh tú của Tòng Thiện nhuốm một vệt ửng hồng, không được tự nhiên mà lườm anh một cái.
"Không sinh cho anh, em còn có thể sinh cho ai?" Đôi mắt Hàn Dập Hạo giống như chim ưng lấp lánh phát sáng ở trong bóng tối, thu hết vẻ thẹn thùng của cô vào trong mắt, yếu hầu hơi chuyển động, bụng dưới dâng lên nóng rang quen thuộc.
Cảm nhận được bàn tay thô ráp của anh lại bắt đầu trở nên không an phận, mặt Tòng Thiện càng đỏ hơn, cô đẩy anh, kháng cự nói: "Em muốn đi ngủ."
"Trước khi ngủ, để anh hôn một chút." Hàn Dập Hạo nói xong liền xán mặt tới gần, chụp lên môi của cô, bá đạo cạy mở răng cô, quấn lấy cái lưỡi trơn mềm của cô không ngừng mút mát.
Tòng Thiện phản xạ có điều kiện vặn vẹo mấy cái, mãi cho đến khi bị một vật nóng bỏng nào đó chống lên, cô mới bị dọa sợ tới mức không dám động đậy.
Vừa hôn lại vừa sờ loạng, anh mới lưu luyến buông cô ra, hơi thở vẫn đục phả ra trên đỉnh đầu của cô, ôm lấy cô nói: "Ngủ đi."
"Ừm." Tòng Thiện rúc vào trong thân hình cao lớn của anh, buồn buồn đáp một tiếng.
Bởi vì lửa lòng, Hàn Dập Hạo hồi lâu không thể bình tĩnh, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, nhưng anh lại chỉ có thể làm "Liễu Hạ Huệ", điều này thật sự là quá hành hạ người, song, anh lại không nỡ buông cô ra đi tắm nước lạnh, đành phải cố thử điều chỉnh hô hấp, chờ cơ thể từ từ "nguội" lại.
Nửa tiếng sau
"Hàn Dập Hạo." Trong bóng tối, giọng của Tòng Thiện rất khẽ rất nhẹ, giống như mấy lời thủ thỉ không thể nghe thấy, thế nhưng lập tức thu hút phản ứng của người đàn ông trên đỉnh đầu.
"Sao vậy? Còn chưa ngủ sao?" Giọng nói trầm thấp thuần phát của Hàn Dập Hạo giống như rượu ngon vậy, mang theo sự quyến rũ khiến người ta đắm say.
"Tiếng tim anh đập lớn như vậy, sao em ngủ được." Thật ra thì Tòng Thiện không muốn nói, nhiệt độ của anh quá cao, tim lại đập mạnh như vậy, cô bị anh kéo vào trong ngực, muốn ngủ quả thật có chút khó khăn.
"Xin lỗi." Hàn Dập Hạo lập tức điều chỉnh tư thế, để cô gối lên trên cánh tay của mình, dịu dàng nói, "Ngủ đi."
"Cái đó." Tòng Thiện do dự một lúc, có chút khó mở miệng hỏi, "Anh rất khó chịu sao?"
Hàn Dập Hạo ngẩn người, rất nhanh đã hiểu ý của cô, đáp: "Không sao, sẽ nhanh tốt thôi."
Nghe câu trả lời của anh, mặt Tòng Thiện càng đỏ hơn, nhưng ở trong bóng tối cũng không thấy rõ, cô lẩm bẩm nói: "Vậy được rồi, em ngủ đây."
Hàn Dập Hạo cất tiếng cười trầm thấp, sáp đến gần bên tai cô, hà hơi, trêu chọc nói: "Nghe giọng điệu của em, dường như có chút thất vọng?"
"Em nào có thất vọng." Tòng Thiện trợn mắt nhìn anh, người đàn ông này da mặt vừa dày lại vừa tự cho là đúng, cô chẳng qua là hơi có chút đồng cảm với anh, anh lại trở nên không đứng đắn.
"Em yên tâm, anh sẽ nhẫn nại đến đầy ba tháng." Hàn Dập Hạo thở dài, có trời mới biết nổi thống khổ của anh, vì "nghênh đón" ngày nào đó đến, mỗi ngày anh đều phải tính ngày rất nhiều lần, chính xác đến từng giây từng phút.
"Ý anh là sao?" Tòng Thiện có chút không hiểu ý tứ của anh.
"Chính là sau ba tháng mang thai là có thể--" Anh cố ý kéo dài giọng, âm cuối mập mờ mà còn ngông cuồng, "Làm 'hài hòa' chuyện muốn làm."
"Ầm!" Mặt Tòng Thiện sắp nổ tung, trong đầu tên khốn này cũng chỉ chứa những thứ này!
Cô tức giận hung hăng cấu anh một cái, mắng: "Đồ đầu lợn!"
Hàn Dập Hạo phối hợp mà cất một tiếng kêu đau, biện hộ cho mình: "Đối với người con gái mình yêu, 'nghĩ bậy nghĩ bạ' mới là người đàn ông bình thường, nếu ngay cả việc này cũng không muốn, 'tính phúc' nửa đời sau của em ai chịu trách nhiệm?"
Càng nói càng trắng trợn, Tòng Thiện "chán ghét" lườm anh nói: "Dù sao cũng không muốn anh chịu trách nhiệm!"
"Vậy cũng không được!" Hàn Dập Hạo ôm cô càng chặt hơn, chân dài cũng đặt ở trên đùi thon thả của cô, giống như gấu koala mà quấn chặt ở trên người của cô, "Anh quyết định chịu trách nhiệm rồi!"
"Anh thật nặng!" Tòng Thiện kháng nghị nói, đánh anh.
Hàn Dập Hạo nhấc chân khỏe mạnh lên, cách hai chân cô ra, trái lại áp cô đến trên người của anh, ổn định, nói: "Thế này sẽ không nặng."
Tòng Thiện vốn định đẩy anh ra, nhưng nghĩ đến bây giờ cũng đã trễ thế này rồi, gây nữa không biết phải đến khi nào mới ngủ được, đã mấy ngày rồi anh không có nghỉ ngơi tốt, cô không muốn làm lỡ thời gian, vì vậy cũng không phản kháng nữa.
"Tuân lệnh, thủ trưởng của anh!" Hàn Dập Hạo cười hôn lên trán cô một cái, không ầm ĩ với cô nữa, hai người ôm nhau tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm, Hàn Dập Hạo mua bữa ăn sáng xong mới gọi Tòng Thiện dậy.
Tòng Thiện còn chưa ngủ đã, trở mình, không để ý tới anh.
Vỗ hai cái ở trên mông nhỏ của cô, Hàn Dập Hạo ôm lấy cô, dựa vào trên ngực, đánh thức nói: "Ngoan, ăn bữa sáng trước rồi ngủ tiếp."
"Không ăn!" Tòng Thiện mơ mơ màng màng kháng cự nói, "Em tỉnh ngủ sẽ ăn."
"Em tỉnh ngủ cháo đã nguội lạnh rồi." Hàn Dập Hạo không chiều theo tính khí đùa bỡn của cô, nói, "Anh muốn giám sát em ăn bữa sáng xong mới có thể yên tâm rời đi."
"Ừm--" Tòng Thiện cau mày, ghét anh quấy rầy giấc ngủ ngon của người ta.
Nửa dụ dỗ cho cô ăn xong bữa sáng, Hàn Dập Hạo tỉ mỉ lau sạch khóe miệng của cô, mới đặt cô trở lại giường, mình thì bưng bát đi ra ngoài.
Bị anh giày vò như vậy, Tòng Thiện sao có thể ngủ được nữa.
Cô mặc đồ ngủ, đi tới phòng khách, thấy anh đang định mở cửa.
"Thức dậy làm gì?" Hàn Dập Hạo quay đầu nhìn cô đi ra, lại quay trở lại, ôm lấy cô, hỏi.
"Bị anh làm cho tỉnh ngủ rồi." Tòng Thiện oán giận nói.
Hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái, Hàn Dập Hạo cười nói: "Quay về nằm một lát sẽ ngủ thôi."
Tòng Thiện lắc đầu, "Mấy ngày nay ngủ quá nhiều, em không muốn ngủ nữa."
"Vậy nếu không thì tiễn anh nhé?" Hàn Dập Hạo nói đùa.
"Được." Không nghĩ tới, Tòng Thiện lên tiếng đồng ý.
"Ngoan như vậy? Hay là thôi đi, buổi sáng lạnh như thế này, em đừng đi ra ngoài lạnh." Hàn Dập Hạo sửa sang lại cổ áo của cô, cười nói.
Thấy cổ áo của anh cũng có chút nếp gấp, Tòng Thiện phản xạ có điều kiện liền giơ tay giúp anh sửa sang lại.
"Em sẽ tiễn anh đi tới cửa thang máy." Tòng Thiện rất tự nhiên nói.
Nói xong, cô kéo anh, đi ra ngoài cửa.
Đến cửa thang máng, Tòng Thiện còn chủ động giúp anh nhấn nút, dặn dò: "Trên đường lái chậm một chút."
"Tòng Thiện." Hàn Dập Hạo kéo cô vào trong lòng, ôm cô hỏi, "Chúng ta thế này có giống vợ chồng già hay không?"
Tòng Thiện không trả lời, nhưng lỗ tai hơi nóng.
Thang máy tới, Tòng Thiện đẩy anh vào bên trong, thúc giục nói: "Đi nhanh đi, đừng có mè nheo nữa."
"Tối gặp." Hàn Dập Hạo dịu dàng hôn lên mặt cô một nụ hôn, mỉm cười đi vào thang máy.
Sau khi nhìn anh rời đi, Tòng Thiện mới trở vào nhà, nhìn căn nhà trống rỗng, trong lòng Tòng Thiện có chút mất mát.
Cô lại bắt đầu thấy nhớ anh rồi.
Sợ tivi máy tính có phóng xạ, Tòng Thiện đủ loại buồn chán mà dạo qua một vòng, cầm vài cuốn sách từ phòng sách xem một chút.
Cô rất ít dùng phòng sách, cho nên trong phòng sách chủ yếu đều là của Hàn Dập Hạo, quá nữa đều là những bộ sách quân sự, cô không có chút hứng thú.
May mà xen lẫn mấy quyển tiểu thuyết, Tòng Thiện đoán hẳn là chủ nhân đời trước để lại, là mấy quyển sách ngôn tình.
Không biết xem bao lâu, Tòng Thiện cảm thấy hai mắt có chút mệt mỏi, dụi dụi mắt, vừa định quay về phòng đi ngủ một lát, chuông cửa vang lên.
Cô đoán có thể là Vương Đình hoặc là Tiểu Kha, cho nên liền đi tới mở cửa.
Song, vừa mở cửa ra, đứng ở bên ngoài chính là người bây giờ cô không muốn gặp nhất.