Sau khi rời khỏi văn phòng, Tô Chiết ra ngoài quay về vị trí làm việc, khoảng hơn mười phút sau anh mới giật mình hoàn hồn lại.
Ngón tay dài mảnh chống trên trán, nếp nhăn giữa hai đầu lông mày thanh cao nhã nhặn cho thấy sự ảo não trong lòng. Vừa rồi ở trong phòng làm việc, bởi vì không cam lòng nên anh đã không khống chế được thói quen nửa năm qua của mình.
Nhưng việc đã đến nước này, không có khả năng đảo ngược thời gian quay lại, anh tự cảnh tỉnh chính mình một phen, chỉ có thể trông mong mình có thể nhanh chóng uốn nắn lại thói quen dạo trước.
Nhưng vừa rồi rõ ràng Diêm Quan Thương đã thăm dò anh. Anh đi theo hắn nhiều năm như vậy, nét mặt Diêm Quan Thương thay đổi nhỏ thế nào anh cũng có thể quan sát được rõ ràng, chứ đừng nói chi đến cảm xúc suy nghĩ của hắn.
Vừa rồi Diêm Quan Thương thăm dò anh, rõ ràng hắn không tức giận, điều đó nói lên rằng, đối phương chưa hoàn toàn liên hệ anh với cậu hộ lý nhỏ.
Với tính tình của Diêm Quan Thương, nếu hắn biết anh cải trang thành cậu hộ lý, tiến vào cuộc sống riêng tư của hắn, tuyệt đối hắn không bình tĩnh được như bây giờ.
Cuộc sống riêng tư của đối phương là chuyện cấm kỵ, tựa như chiếc khóa vàng to lớn trước cổng nhà, người người đều có chìa khóa, nhưng không ai dám lại mở, bởi vì cái giá phải trả so với sự tò mò cao hơn rất nhiều lần.
Tô Chiết thở dài, một nhân viên đi ngang qua nghe thấy, lại gần hỏi han: "Trợ lý Tô, anh có chuyện gì phiền lòng hả?"
Tô Chiết ngẩng đầu, âu phục khoác ngoài áo sơ mi phác họa ra đường cong cơ thể hoàn mỹ, mỉm cười với người hỏi: "Không có gì đâu, cảm ơn đã quan tâm".
Cơ thể của Tô Chiết không đủ để người người gặp qua đã kinh ngạc như Diêm Quan Thương, nhưng lại vô cùng tôn lên khí chất cả con người. Vai rộng eo hẹp, l0ng nguc không bằng phẳng, vì có luyện tập nên vẫn hiện rõ một đường cong nhất định, cánh tay rắn chắc, sống lưng thẳng tắp, tướng mạo bề ngoài hết sức nổi bật.
Lúc trước Tô Chiết đi rèn luyện cơ thể với mục đích chính là mặc âu phục cho thật đẹp mắt, mặc dù trong giới kinh doanh coi trọng năng lực, nhưng bề ngoài xuất sắc cũng không thể thiếu trong mắt một số người.
Mà ý nghĩ này từ lúc mới vào công ty trông thấy Diêm Quan Thương đã sinh ra trong lòng anh. Người đàn ông đó tỉ lệ cơ thể trời sinh đã xuất sắc, lại cộng thêm chăm chỉ rèn luyện thể dục thể thao, âu phục mặc lên người thu hút sự chú ý. Lúc ấy Tô Chiết cảm thấy trên đời này không có ai mặc âu phục thích hợp hơn hắn. Trên người đàn ông đó luôn biểu hiện rõ ràng khí thế và uy nghiêm, là thứ chỉ có thể ước nhưng không thể đạt được.
Cho nên trong một năm đầu sau khi nhận chức, anh luôn vô thức nhìn chằm chằm người ta.
Có lẽ còn do một điểm quan trọng khác, đó là l0ng nguc của đối phương lớn. Nhắc tới có chút xấu hổ, mặc dù cơ thể Diêm Quan Thương cân đối hài hòa, nhưng trước đó Tô Chiết không quan tâm cho lắm.
Thẳng tới một lần đi công tác, bởi vì hành lý gửi vận chuyển của đối phương có vấn đề không thể đến đúng giờ mà bị muộn tận hai ngày. Sau khi xuống máy bay hắn liền phái người đi mua quần áo mang tới khách sạn.
Người kia do công ty hợp tác cử đến tiếp đãi, không biết số đo của Diêm Quan Thương, vốn định mua size trung bình, nhưng sau khi nhìn thấy cơ thể cao lớn của hắn, anh ta đã mua to thêm một cỡ, cuối cùng đồ vẫn bị nhỏ. Bình thường quần áo của Tô Chiết đều là size trung bình hoặc size lớn hơn trung bình một số, nhưng đối với Diêm Quan Thương, hiển nhiên những bộ quần áo này không đủ để mặc.
Buổi chiều hôm ấy, Tô Chiết từ trong phòng khách sạn đi sang tìm Diêm Quan Thương, liền nhìn thấy đối phương mang sắc mặt khó coi đứng trong phòng khách cài cúc áo.
Đối phương ra hiệu anh cứ đi vào, Tô Chiết không mở miệng nói gì, chỉ đứng một bên chờ đợi.
Ai ngờ cúc cài ở l0ng nguc đối phương vất vả lắm mới cài lại được, không đến mấy giây đã bung ra, rơi rụng ngay trước mắt Tô Chiết...
Từ lần đó về sau, trong một khoảng thời gian, Tô Chiết luôn vô thức nhìn chằm chằm ngực người đàn ông này, trong đầu ngẫm nghĩ đối phương đã làm cách nào luyện được cơ thể cân xứng hài hòa đến vậy. Dù sao bình thường nhìn tổng thể cả con người, cơ ngực của hắn không tính là nổi bật, nhưng khi cởi ra thì lại rất thu hút ánh nhìn.
Nhìn vào gương mặt của anh, cô nhân viên hơi đỏ mặt: "Trợ... trợ lý Tô không sao thì tốt rồi".
Nói xong mang theo gương mặt đỏ hồng rời đi.
Thật ra đoạn đối đáp này rất phổ biến trong công ty, ngay cả khi Tô Chiết đi làm vào sáng sớm cũng gặp, vì có rất nhiều người muốn trùng hợp gặp gỡ cùng đi thang máy với anh.
Dù là trong thang máy đôi lúc có ông chủ lớn công ty bọn họ, nhưng chỉ cần thấy Tô Chiết, sẽ có người cố gắng chen vào trong.
Buổi chiều không phải tăng ca, gần đây Tô Chiết nhiều phiền não, anh mua vài món đồ, tới cửa hàng của Tiểu Điềm Điềm.
Hiện giờ đang là cuối thu, chiều tối đi trên phố, hơi thở thở ra đã có thể trông thấy sương trắng nhàn nhạt. Tô Chiết đeo găng tay da màu đen, áo khoác khoác bên ngoài âu phục, quấn chiếc khăn sẫm màu quanh cổ, một tay cầm cặp tài liệu, một tay xách thuốc bổ cùng cao dán cho Tiểu Điềm Điềm.
Thời tiết ngày càng lạnh, Tiểu Điềm Điềm đi đứng càng lúc càng khó khăn, trong thành thị to lớn ngập vàng son này, không có nhiều người có thể chân chính an ủi cho Tô Chiết, Tiểu Điềm Điềm được tính là một.
Đối phương tựa như người lớn trong nhà, cho anh sự ủng hộ về mặt tinh thần. Hai người họ chênh lệch nhau mười hai tuổi, ròng rã một chi.
Tiểu Điềm Điềm nghe thấy chuông đi ra mở cửa, liền bắt gặp Tô Chiết phong trần mệt mỏi.
Tiểu Điềm Điềm: "Đến rồi hả, vào đi, bên ngoài lạnh lắm".
Tô Chiết đi vào cởi áo khoác ngoài ra.
"Chưa ăn cơm phải không?"
Tô Chiết gật đầu, Tiểu Điềm Điềm: "Được, cậu ngồi một lát, gà hầm trên bếp sắp xong rồi".
Tô Chiết bất ngờ: "Gà?"
Tiểu Điềm Điềm: "Ừ, cậu không thích hả?"
Tô Chiết chỉ hơi bất ngờ khi Tiểu Điềm Điềm không ăn vịt: "Anh thay đổi khẩu vị rồi?"
Thì ra lùi khỏi phương án đầu ta chọn phương án thứ hai.
Tiểu Điềm Điềm xoay người đi vào trong, chân hơi tập tễnh, so với khi đầu tháng anh tới hình như còn nghiêm trọng hơn.
Lông mày Tô Chiết nhíu chặt: "Chân anh sao rồi?"
Tiểu Điềm Điềm không lo lắng, phất phất tay: "Bệnh cũ, năm nào đầu đông cũng như vậy, chỉ là sợ lạnh thôi, đến mùa xuân sẽ khỏi".
Tô Chiết: "Cuối tuần tôi dẫn anh đi kiểm tra".
"Không cần đâu, đã sớm kiểm tra, chỉ là bệnh cũ". Nói xong liền đi vào bếp.
Bữa tối qua đi, Tô Chiết lười biếng nằm trên ghế sofa, Tiểu Điềm Điềm cầm quả táo bổ cho Tô Chiết một nửa, Tô Chiết không thích ăn nhưng vẫn nhận.
Gần đây anh gặp nhiều chuyện phiền lòng, nhưng cũng có chuyện vui lòng. Trước đó mười triệu sau khi nộp xong thuế thu nhập cá nhân đã gửi vào tài khoản, mặc dù không đủ trả hết nợ, nhưng cũng có thể giảm bớt không ít áp lực mấy năm tới.
Sau đó ánh mắt anh dừng trên đùi người ở bên, trước đó Tiểu Điềm Điềm đã kể anh ta từng bị đánh, Tô Chiết mở miệng: "Chân của anh sao lại thành thế này?"
Tiểu Điềm Điềm vẫn dùng lý do thoái thác hồi trước: "Vào xã hội dính trận đòn".
Hiển nhiên không định đưa ra câu trả lời chính xác.
Đối phương không muốn kể, nhưng rõ ràng không hề hối hận. Tô Chiết khó hiểu, bởi vì anh nghĩ thứ đó chỉ đơn giản là tình yêu thôi mà. Tiểu Điềm Điềm nhìn ra, mở miệng: "Chờ cậu lớn rồi, cậu sẽ hiểu".
Tô Chiết: "Tôi năm nay đã hai mươi sáu".
Tiểu Điềm Điềm ồ một tiếng: "Chờ cậu già sẽ hiểu".
Tô Chiết:...
Tiểu Điềm Điềm nhìn tóc của anh: "Chờ cậu trải qua rồi cậu sẽ biết, tình yêu là thứ đẹp đẽ biết bao".
Tô Chiết không lên tiếng, dù anh không đồng tình nhưng anh không phản bác. Tầm mắt anh lướt ngang qua bàn gỗ thấp đặt mấy cuốn tạp chí tài chính, vừa định nhấc lên xem, Tiểu Điềm Điềm lại vội vã thu vào.
"Mấy ngày không thu dọn, lộn xộn quá".
Tô Chiết ngạc nhiên.
Tiểu Điềm Điềm lập tức căng thẳng: "Sao thế?"
Tô Chiết: "Mấy ngày?"
Không phải vẫn luôn bừa bộn như thế hả?
Tiểu Điềm Điềm:...
Thằng đồ đệ hỗn láo!!!
Tô Chiết ở lại đến tối muộn mới chuẩn bị quay trở về nhà, lúc gần đi Tiểu Điềm Điềm lại dặn dò anh cẩn thận cướp bóc, khu vực này gần đây không được yên ổn.
Sáng sớm hôm sau, Diêm Quan Thương xuống tầng dưới, lập tức bắt gặp Golden đang ghé đầu vào bên bậc thang, vừa nhìn thấy hắn, nó vẫy vẫy cái đuôi đi lại gần.
Người đàn ông vươn tay xoa đầu chó, hắn nhớ rõ, lúc Tô Chiết còn ở đây, anh rất thích Golden.
Cơ thể cao lớn đứng im ở đó, nghĩ xem có nên dẫn chó đến công ty cho Tô Chiết gặp một lát không, đã hơn một tháng rồi, với tính cách của đối phương, hẳn là không khỏi nhớ thương tới nó.
Nhưng hôm nay công ty có cuộc họp, còn phải ra ngoài kiểm tra tình hình, cũng chỉ có thể dẫn nó đến sau.
Trên đường đi làm Tô Chiết tình cờ gặp được Diêm Đông Lâm, xe của cậu bị hỏng đậu ở bên đường, đang gọi điện nhờ người đến xử lý tình huống hộ.
Sau khi nhìn thấy Tô Chiết, hai mắt cậu sáng lên, định bụng chờ xe bị kéo đi sẽ cùng Tô Chiết đi đến công ty, dù sao công ty cũng không cách đó bao xa.
Mấy ngày nay, trong lòng Diêm Đông Lâm một mực vấn vương chút dự cảm xấu, nhưng cậu cảm thấy xung quanh mình không có nguy hiểm gì lớn, mà khi không có nguy hiểm gì lớn tức là nguy hiểm đáng sợ nhất chính là anh trai cậu. Mấy ngày nay Diêm Đông Lâm không dám sang nhà anh trai tìm mẹ, cậu cảm thấy mình sang đấy không ổn, bởi vì nếu anh trai muốn đánh cậu, dù là Thiên Vương trên trời xuống cũng chỉ có thể ăn một cái tát hộ cậu rồi rời đi.
Diêm Đông Lâm: "Gần đây em luôn cảm thấy tâm hoảng ý loạn".
Tô Chiết: "Không có việc gì thì đừng suy nghĩ lung tung".
Trong lòng Diêm Đông Lâm vẫn bất an: "Anh nói xem, có khi nào chúng ta bị anh trai em phát hiện rồi không?"
Trong lòng Tô Chiết cũng hơi lo sợ: "Ban ngày ban mặt đừng kể chuyện ma".
Diêm Đông Lâm:...
Anh trai cậu đối xử với cậu tốt như vậy, cậu lớn thế này rồi còn chưa từng nói dối anh trai bao giờ, nhưng không ngờ lần này đã nói dối còn nói dối một chuyện rất to, làm cho cậu muốn rút lui cũng không tìm ra đường mà rút.
Không biết có phải do chột dạ quấy phá hay không, dưới chân Diêm Đông Lâm vấp phải cái gì, trọng tâm cơ thể bị lệch, đột nhiên ngã nhào xuống đất.
Tô Chiết mắt tinh tay chân nhanh nhẹn giữ chặt cánh tay cậu lại, nhưng ai ngờ quán tính người ngã quá lớn, Tô Chiết cũng bị cậu kéo ngã nhào xuống dưới bậc thang.
Hai người song song ngã xuống mặt đất.
Diêm Đông Lâm ngã xuống trước, Tô Chiết ngã đè lên người cậu, cũng may cả hai đều không bị thương, chỉ có cái trán của Tô Chiết đập trúng gáy của Diêm Đông Lâm, hai bên đều hơi đỏ.
Tô Chiết sửa sang lại cho chính mình, kéo người từ dưới đất đứng lên: "Không sao chứ?"
Diêm Đông Lâm lắc đầu, thấy vết đỏ trên trán Tô Chiết có chút chói mắt, cậu tự trách: "Xin lỗi anh, trợ lý Tô".
Tô Chiết nhặt cặp tài liệu, không để ý lắm.
Diêm Đông Lâm ở bên nhỏ giọng nói: "Nếu anh em hỏi, anh đừng nói là em làm nhé?"
Tô Chiết: "Thực ra cậu không nói cũng không có việc gì".
Diêm Đông Lâm: "Tại sao vậy ạ?"
Tô Chiết: "Anh trai cậu sẽ không quan tâm đến người khác".
Diêm Đông Lâm:...
Cậu muốn phản bác, nhưng anh trai cậu đúng thật là người không có tình yêu thương.
Sau khi biết Tô Chiết là cậu hộ lý nhỏ, Diêm Quan Thương mang theo tâm tình vui vẻ tới công ty, mặc dù gương mặt bạo lực của Trương Phi kia căn bản không hề bày tỏ niềm vui ra ngoài.
Lúc Tô Chiết và Diêm Đông Lâm đi vào giao báo cáo, Diêm Quan Thương nhìn thấy vệt đỏ trên trán anh, mi mày sắc bén nhíu lại: "Trán làm sao vậy?"
Tô Chiết sững sờ, Diêm Đông Lâm giật nảy mình.
Tô Chiết nhớ đến lời van nài của Diêm Đông Lâm, tùy ý tìm cớ: "Hôm nay trên đường đi làm cứu người, không cẩn thận nên bị thương".
Diêm Quan Thương: "Cứu người?"
Tô Chiết mặt không đổi sắc, sợ đối phương không tin còn cố ý nói thêm: "Đối phương là người trưởng thành, rất cao, tầm một mét tám".