Rất nhanh, một tuần làm việc bận rộn lại qua đi, cậu vẫn không nhận được điện thoại hay tin tức gì từ Tiểu Lâm, cậu cũng không biết như vậy là tốt, hay là không tốt nữa.
Trong thời gian này, cậu vẫn đưa Mạc Hải Văn theo trợ giúp, tuy rằng cậu ta đã hoàn toàn quen với tác phong làm việc trong công ty, nhưng tiền bối cậu đây vẫn muốn trong thời gian ngắn này ‘bồi dưỡng’ hậu bối, bởi vì, nhìn người ta dưới trướng mình dần dần dung nhập với công ty, cậu cảm thấy có một loại cảm giác thành công rất thích.
Nhưng mà, điều duy nhất khiến cậu bất mãn chính là Mạc Hải Văn cậu ta rõ ràng đã bị Lâm Húc dạy hư, đối với tiền bối cậu đây chẳng những từ trước đã không có cái gọi là ‘tôn kính’, bây giờ còn thêm mở miệng liền kêu cậu Tiểu Bạch a Tiểu Bạch, còn cùng Lâm Húc đứng chung chiến tuyến, thường xuyên cãi nhau chí chóe với cậu.
Kiểm tra lại văn kiện vừa đánh xong, sau khi phát hiện không có vấn đề gì, cậu mới đem lưu lại, truyền qua mạng nội bộ công ty tới các phòng ban đồng nghiệp.
Vừa mới bấm chuyển tài liệu, điện thoại liền vang lên, thấy tên người gọi hiện trên màn hình, cậu bất đắc dĩ thở dài: Cái gì đến sẽ đến, muốn tránh cũng chả được.
“Tiểu Lâm?”
“Hạo Lãng, hôm đó thực có lỗi. Nếu chiều nay anh rảnh, không bằng cùng nhau ăn cơm trưa, được không?” Nghe tiếng của Tiểu Lâm, cậu đột nhiên cảm thấy thật xa lạ.
Ngừng công việc trên tay lại, cậu săn sóc hỏi “Được, có cần anh đến đón em không?”
“Không cần, em sẽ đợi ở tiệm cafe gần công ty anh.”
A, lại bị cự tuyệt?
Vò tóc, cậu ủ rũ sụp vai, một hồi lâu sau mới vực lại tinh thần “Ừ, vậy đến lúc đó gặp.”
Sau khi cúp điện thoại, cả người cậu vô lực như bóng cao su xịt hơi, nằm bẹp trên bàn làm việc không nhúc nhích.
Cậu rất muốn nhắc nhở chính mình không thèm để ý, nhưng là cậu thật sự rất để ý.
Lâm Húc vừa vặn đi ngang qua, thấy Bạch Hạo Lãng ủ dột như cún con bị vứt bỏ, tuy rằng cảm thấy người ta có chút đáng thương, nhưng là quen thói gây sự liền tới cạnh gào lớn vào tai cậu “Chết rồi hả?”
Ngoáy ngoáy cái lỗ tai đáng thương, Bạch Hạo Lãng tức giận liếc nhìn hắn, lạ thường không thèm cãi nhau với hắn, mà chỉ quay đầu sang bên kia, áp dụng chính sách không thèm nhìn, không thèm nghe, không thèm quan tâm cái kẻ đang đi tìm phiền toái kia.
Lâm Húc bị lờ lớ lơ, trợn mắt nhìn.
Một lúc sau, hắn quyết định không ngừng cố gắng đi quấy rối người ta, lần này hắn dựa dựa vào người Bạch Hạo Lãng, nắm lấy vai cậu, sắm vai một người anh trai tốt hỏi “Xảy ra chuyện gì rồi? Nhiệt tình của Tiểu Bạch nhà chúng ta đi đâu mất rồi? Có chuyện gì xảy ra a? Đừng sợ, mách ca ca.”
Đợi mãi cũng không thấy đáp lại, Lâm Húc lại xán đến “Được rồi, để ca ca đoán nha. Ừm, sẽ không phải là thật sự thất tình đi?”
Thấy đối phương lập tức quay sang trừng hắn, hắn phối hợp mà giơ tay lên đầu xin hàng, nghĩ thầm rằng sẽ không phải đoán trúng thật rồi đi? Nếu là như vậy, thế một hồi hăng hái làm việc trước đó là chuyện gì? Kỳ quái nha… Mặc kệ, nói chung là, chia tay là tốt rồi.
Nhưng mà, nghi vấn trong lòng một chút cũng không ảnh hưởng đến năng lực lảm nhảm của hắn, chỉ thấy cái miệng tía lia lại tiếp tục bắn “Thật sự thất tình? Ui cha, đừng đau lòng, này chỉ là chuyện rất nhỏ thôi nha, chẳng qua là chuyện ai cũng phải trải qua, giống như trên con đường đời dài dằng dặc đi kiểu gì cũng chắc chắn đạp phải phân chó một lần, bị chim bậy trúng một lần…”
Đồng sự giáp đang uống cafe “Phốc” một tiếng, đem phun hết cafe trong miệng phun đầy văn kiện trên mặt bàn làm việc, một bên ho khan dữ dội, một bên chộp lấy giấy lau lau.
“Lâm Húc, anh thật ghê tởm nha.” Đồng sự ất khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Có người đi an ủi như anh sao?” Đồng sự bính cũng một bên quở trách.
Đẩy kính mắt, Tiểu Lí đi qua vỗ vỗ vai Bạch Hạo Lãng, còn chân thành nói “Thất tình không có gì, cùng lắm thì chỉ cần vượt qua quá khứ liền không sao nữa rồi.”
“Cái gì? Tiền bối anh thất tình?” Mạc Hải Văn mới đi photo về nghe thấy liền lập tức oa oa kêu to.
“Mẹ nó, ai nói ông đây thất tình.” Bạch Hạo Lãng không thể nhịn được nữa, gân xanh trên trán giật đùng đùng, cậu vỗ mạnh bàn một cái, nhảy dựng lên, chỉ Lâm Húc mắng “Ông đây còn chưa có thất tình, đừng có nói hươu nói vượn!!!”
Trong nháy mắt, cả văn phòng lâm vào im lặng, không ai mở miệng, chỉ thấy mọi người nhìn nhau ngơ ngác, mãi sau Lâm Húc mới mở lời, vẻ mặt ủy khuất “Người ta chẳng qua là lo lắng cho cậu thôi mà. Hơn nữa, vừa rồi lúc tôi hỏi, cậu cũng không phủ nhận a.”
“Xì, hóa ra lại là lỗi của Lâm Húc.” Đồng sự ất vất cho hắn một cái xem thường.
“Ê ê, không thể nói như vậy.” Lâm Húc bất mãn đi đến trước đồng sự ất, cường điệu “Là Tiểu Bạch không có nói rõ ràng nha! Hơn nữa, như thế nào là ‘Lại’? Rõ ràng chính là lần đầu tiên…”
Lâm Húc còn chưa có nói xong, đồng sự giáp đã đem văn kiện đáng thương vừa rồi nhét vào tay hắn, ngữ khí cường ngạnh “Tôi mặc kệ, anh phụ trách xử lí tốt văn kiện này, rồi đem giao cho sếp.”
Bất quá, ngay sau đó, Lâm Húc liền đem củ khoai lang nóng phỏng tay kia vứt cho Bạch Hạo Lãng, lặp lại y đúc lời đồng sự giáp vừa nói với cậu rồi liền bỏ trốn mất dạng, chạy về phòng nghỉ, mà những người khác cũng quay trở lại vị trí, tiếp tục làm việc.
Bởi vậy, cầm tập văn kiện bị dính một mảng cafe kia, Bạch Hạo Lạng thở dài một hơi, chỉ có thể nhận mệnh tiếp lấy dọn dẹp hậu quả.
Thấy thời gian cách giờ hẹn với Tiểu Lâm còn có mười lăm phút, cậu liền từ chối đi ăn cơm cùng đồng nghiệp, rời văn phòng trước.
Tuy rằng không có muộn, nhưng khi cậu tới tiệm cafe, Tiểu Lâm đã tìm được chỗ ngồi, cậu liền bước nhanh tới.
“Em gọi cơm chưa?”
“Không cần, em gọi anh đến chính là muốn hảo hảo nói chuyện mà thôi.” Tiểu Lâm vẻ mặt buồn buồn nhìn cậu, thấy cậu không có nói gì, liền tiếp lời “Hạo Lãng, em biết anh rất tốt, nhưng là… Em tin rằng anh có thể gặp được một người tốt, em với anh không hợp.”
Tôi rất tốt, nhưng lại chia tay với tôi? Mấy lời nhai đi nhai lại kia thật chả có gì mới mẻ, thực sự rất chán ghét.
“Cho nên?”
Cậu lẳng lặng nhìn Tiểu Lâm, cậu không hiểu có chuyện gì sai, không hiểu vì sao bọn họ phải chia tay, không rõ tại sao bởi vì để cậu có thể gặp người tốt hơn mà phải chia tay, không rõ vì sao hai người không hợp… Bất quá, cậu biết rằng cho dù cậu có hiểu rõ nguyên nhân, kết quả cũng sẽ không đổi.
Cho dù Tiểu Lâm cô ấy vẻ mặt đau thương, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, cho nên, cậu hiểu rằng bọn họ đã không còn khả năng, chỉ có thể chia tay.
“Thực xin lỗi, chúng ta chia tay đi.”
Ha ha, quả nhiên.
Dời tầm mắt, cậu vẫn là giữ lại lời định nói, cô ấy cũng không giải thích thêm gì, cậu chỉ là gật đầu tỏ vẻ biết rồi, sẽ buông tay để cô đi, cậu không có cách nào làm cô hạnh phúc như cô mong muốn.
Chính là, hạnh phúc của cậu ở đâu?
Từng, cậu nghĩ mình đã nắm được tay người vừa rời đi kia. Chính là, cậu sai lầm rồi.
Cậu cứ ngồi như vậy, không có gọi cơm, không để ý bồi bàn hỏi, chỉ lẳng lặng ngồi ngây người, nhìn cái ghế trống rỗng trước mặt. Tận đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, gọi cậu trở về làm việc, cậu mới phục hồi tinh thần, rời đi.
Cả buổi chiều, cậu cứ như rối gỗ không có linh hồn, không biết mình đang làm cái gì, xử lí hết tài liệu này đến tài liệu khác.
“Tiểu Hạo?” Phát hiện đối phương vẫn như cũ không có phản ứng, Ôn Nhã Nho đành phải gọi lại.
Trừng mắt, cậu vừa rồi dường như nghe thấy có người gọi tên mình? Hướng nơi phát ra tiếng gọi nhìn lại, chỉ thấy gương mặt sếp gần ngay trước mắt, cách mặt mình có mấy cm, lập tức sợ tới mức giật bắn mình lui về phía sau, khó hiểu hỏi “Sếp? Ách, tìm tôi có việc gì không?”
Nhìn phản ứng của cậu, Ôn Nhã Nho cảm thấy thập phần bất đắc dĩ “Những người khác đều đã tan tầm, cậu còn ở lại làm gì?”
“Đã hết giờ làm việc rồi sao?” Nhìn chung quanh văn phòng, quả thật ngoài cậu và sếp, không còn bóng người nào.
“Ừ, nhưng tiện đây, có thể giúp tôi đem văn kiện này gửi đến công ty L&M không?” Sếp đem tập hồ sơ màu xanh đưa cho cậu, rồi lại đưa tập màu đỏ lên, tiếp tục giao việc “Rồi, lại làm phiền cậu đem văn kiện này photo một bản, đặt trên mặt bàn tôi. Hiểu chưa?”
Sau khi nhận đống hồ sơ, cậu gật đầu lặp lại “Hồ sơ màu xanh phải gửi tới công ty L&M, màu đỏ photo, đúng không?””Đúng rồi, nhớ đừng làm nhầm.” Nhìn Bạch Hạo Lãng tinh thần có chút không tốt, Ôn Nhã Nho lo lắng nhắc nhở, âm thầm nghĩ hay là tự mình làm có khi tốt hơn.
Nhưng mà nhìn Bạch Hạo Lãng đã đi xa, Ôn Nhã Nho quyết định tín nhiệm nhân viên nhỏ nhà mình.