Sếp Tôi Là Bạn Học

Chương 12: Lời nói dối không gây tổn hại ai



Buổi chiều cuối tuần và một lời nói dối!

Lam Châu ngã mình xuống giường hệt như một thân cây cổ thụ đổ rạp xuống sau khi trãi qua một cơn mưa lớn. Cô mệt mỏi đến mức muốn thiết đi trong vòng vài tiếng để lấy lại sức. Không hẳn là cô bị ép việc nhưng do bản thân chưa thật sự đủ năng lực để đảm đương vị trí, phải cố gắng nhiều hơn là tất cả những gì cô nghĩ được. Chưa kể trọng trách vào đầu tuần tới của cô là không hề đơn giản, gặp gỡ đối tác và lấy được chữ ký của CEO Bảo Nguyên vào bản hợp đồng chính thức là nhiệm vụ được tên bạn học giao cho.

Những lời xỉ vả giễu cợt của Thái Phong hầu như không làm Lam Châu nản chí, cần cù bù thông minh, không giỏi thì chăm chỉ hơn người bình thường một chút, và kết quả là ngày nào cô cũng trở về nhà vào cái giờ mà mọi người sắp ngủ.

Sáng mai là cuối tuần. Không hẹn hò, không tụ tập bạn bè, cuộc sống của một cô gái còn độc thân hầu như chỉ dành khoảng thời gian quý báu ít ỏi này để ngủ, ngủ một giấc thật ngon và thực hiện lời hứa với bé con vào ngày mai.

*

Bên trong một cửa hiệu thời trang nằm ở góc đường lớn của Thành Phố!

Cô gái mím môi lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng lắm với bộ váy dây màu hồng phấn vì quá bánh bèo, chuyển qua jum cúp ngực xanh da trời thì quá cầu kì và hơi sến, kế đến là chiếc váy đen hở lưng thì quá đổi sexy không phù hợp với không khí của buổi tiệc, và cuối cùng là cô dừng lại ở vị trí chiếc váy màu nude hở vai không quá hở hang, lại mang lại một nét quyến rũ đặc biệt và còn tôn lên làn da trắng không tì vết sẵn có của cô.

-“Anh! Bộ này được chưa?”

Chàng trai trẻ ngồi bắt chân chữ ngũ trên sofa, mắt dán chặt vào quyển tạp chí với trang bìa là một cô mẫu cực kỳ sexy trong thiết kế đồ tắm mới nhất của một nhãn hiệu thời trang nổi tiếng, anh không hề liếc mắt đến người con gái trước mặt, hờ hững đáp bằng một thái độ không mấy để tâm.

-“Ừm đẹp!”

- “Anh được lắm, đang khen đểu đấy à?” – Hiểu Phương bặm môi, xách váy tiến thẳng lại phía sofa.

-“Làm gì đấy nhóc?” 

Hiểu Phương dựt phăng lấy quyển tạp chí, nở một nụ cười nguy hiểm không khác gì người anh trai yêu quý của cô.

-“Có muốn em báo cáo với phụ thân là anh lại dẫn gái đi khách sạn không hả? Tôt nhất là nên làm tốt vai trò ngày hôm nay đi, em đi tìm thêm vài bộ nữa”

Thái Phong sững sờ nhìn thái độ hung hăng của Hiểu Phương, giờ thì anh đã thấu hiểu nỗi lòng của Đình Uy, và đây đã là bộ váy thứ 9 trong ngày hôm nay. Thật không thể tin được là anh có thể bỏ ta từng ấy thời gian quý giá cuối tuần của mình chỉ để chôn chân ở nơi quái quỷ này. 

Nghĩ đi nghĩ lại thấy nhà anh đâu nhất thiết phải lắp một hệ thống camera đắt tiền như thế, trong nhà có hẳn hai cái camera mang tên cô em gái quái chiêu này cũng đủ khiến anh khổ sở, chẳng biết lấy thông tin ở đâu mà Hiểu Phương lại chụp được mớ hình hôm trước anh đưa cô bạn Lam Châu đến khách sạn để qua đêm, mặc dù có *trong sáng* đi nữa cũng khó lòng mà giải thích được khi một nam một nữ ở cùng một phòng. Chắc chắn lần sau anh sẽ không chọn khách sạn của Lưu Thuần nếu như có ý định qua đêm với cô chân dài nào nữa.

Phải mất hơn một tiếng đồng hồ tiếp theo Hiểu Phương mới chịu ngừng lục tung cái cửa hiệu này lên chỉ để tìm một bộ váy ứng ý cho buổi tiệc sắp tới của Lưu Gia.

-“Mà anh thấy em nên chuẩn bị thêm gì nữa nhỉ?” 

Hiểu Phương lẩm bẩm nhìn chỗ đồ mà cô đã sắm được trong hôm nay, và tất nhiên là được thoải mái cà thẻ của vị giám đốc giàu có này.

Thái Phong thở dài, anh không hề nói gì, lặng lẽ lùi xe ra và lái thẳng trên con đường lớn hướng về nhà, anh sẽ không cho Hiểu Phương có thêm cơ hội xin tấp vào một cửa hàng nào nữa.

-“Em có mời chị Yến San và cả anh Thiên Duy đến nữa, chắc anh không phản đối gì đâu hả”- Hiểu Phương mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, hiện lên là một đôi khuyên tai mới ra mắt rất đẹp, mà lại là phiên bản giới hạn.

-“Không ý kiến!” 

Thái Phong một tay đặt lên cửa sổ xe, anh hơi nghiêng đầu suy tính, chủ nhật thì nên làm gì nhỉ? Thường thì ngày cuối tuần có phải người ta hay hẹn hò, cô gái kia thì sao? Đã có một mối quan hệ mới nào hay chưa? Mấy ngày nay anh hoàn toàn mất ăn mất ngủ vì trong đầu mãi hiện lên hình nền điện thoại của một người, ấy vậy mà vẫn phải cố tỏ ra lạnh lùng trước mặt cô ấy. Vò đầu bức tai kiểu gì cũng không thể biết được đêm định mệnh đó rốt cuộc anh đã làm gì vượt quá ranh giới hay chưa. Có trời mới biết được chứ kẻ say bí tỉ thì không còn kiểm soát được hành vi phạm tội.

-“Khoan đã!” – Hiểu Phương hét lên.

Tần suất âm thanh quá lớn cắt ngang dòng suy nghĩ, Thái Phong phanh gấp lại vì thực tế anh cũng đang mất tập trung.

-“Làm sao?”

Thái Phong chán chường nhìn đôi mắt đang sáng rực lên của Hiểu Phương ghế bên cạnh, một kiểu uy hiếp bằng số hình ảnh kia khi cô nàng đang muốn anh tấp vào một trung tâm thương mại lớn gần đây.

-“Lại phiền anh trai rồi!”

Hiểu Phương đi thẳng vào bên trong khu mua sắm, chắc chắn cô phải có được đôi khuyên tai đó bằng mọi giá.

Một cái thở dài, phải chăng việc chờ đợi con gái đi shopping là điều ngu xuẩn nhất anh từng làm. Mở cửa xe, anh bước xuống hít thở một chút không khí của buổi chiều cuối tuần.

Không khỏi gây sự chú ý vì vẻ bề ngoài nổi bật, chàng trai trẻ trong chiếc áo sơ mi trắng lịch lãm đang khoanh tay dựa lưng vào một con Audi cũng rất oách. Chị em phụ nữ khỏi phải bàn thêm gần như đổ rạp vì khí chất quá cuốn hút.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, Thái Phong không hề quan tâm đến mọi người xung quanh, anh bắt đầu đảo mắt một vòng để giết thời gian, và điểm dừng của anh là ở một cô gái đang bước ra từ khu trung tâm mua sắm, không phải là Hiểu Phương.

-“Trần Lam Châu” 

Thái Phong tháo vội kính mát để chắc chắn anh không nhìn nhầm. Một cô gái nhỏ đang vui vẻ dắt tay một cậu nhóc bước ra từ hướng cửa chính và chuẩn bị bắt một chiếc taxi.

Bước vội vào trong xe, Thái Phong nhanh chóng rút điện thoại gọi Đình Uy đến đón Hiểu Phương. Lần này anh nhất định sẽ tự tìm cho bản thân một câu trả lời thay vì cứ giữ một dấu chấm hỏi không đầu không đuôi.

Chiếc Audi lao nhanh ra khỏi trung tâm mua sắm, cẩn thận bám theo chiếc taxi vừa rời đi cách đó không lâu.

*

Bánh Bao vui vẻ vừa ngậm kẹo vừa ngồi gọn trong lòng Lam Châu, chân nó vung vung chìa ra trước mặt là một bộ đồ chơi mới.

-“Hai chị em mới đi khu vui chơi về à, chà nhìn nhóc em đáng yêu quá!”

Câu nói của bác tài xế làm Lam Châu bối rối, cô biết thật khó tin nếu như cô trả lời là không phải mối quan hệ đó. Chưa kể với một cậu bé khá thông minh thì chắc chắn nó sẽ phản bác lại.

-“Là mẹ con đó!” – Bánh Bao phụng phịu bằng một cái nhíu mày trong cứ như ông-cụ-non.

- “Mẹ á?” – Bác tài xế ngạc nhiên.

Nhìn qua chiếc gương phía trước Lam Châu cũng nhận biết cơ mặt của bác nhăn đến cỡ nào, khó tin thật mà. Với gương mặt luôn bị nhầm là học sinh của cô thì quá sốc nếu như có con đã 5 tuổi hơn.

-“Vâng, là mẹ!”

Lam Châu xoa đầu bánh bao, cậu bé vòng tay ôm lấy cô như tuyên bố quyền sở hữu, hôm nay chơi nhiều, và có lẽ sẽ rất nhanh để đi vào một giấc ngủ.

Một đoạn ngắn nữa thôi, sẽ về đến nhà.

Lam Châu thanh toán tiền xe, cô bế sốc bé con lên và đi bộ vào trong hẻm, không hẳn là hẻm nhỏ nhưng cấm ô tô vào nên buộc lòng phải thế.

Dịch chuyển đầu Bánh Bao áp mặt vào vai mình, Lam Châu cảm nhận được hơi thở nóng đang phà vào gáy, một sự mềm mại đáng yêu của đôi gò má phúng phính đang di di trên vai, cô quá yêu nó nên tạm thời không nghĩ được nhiều hơn nữa, hiện tại cứ như thế, một lời nói dối không làm tổn hại đến ai cũng như không gây thương tổn cho một tâm hồn còn quá non nớt để nhận biết người mẹ thật sự của mình là ai. Tình yêu đó lớn lao hơn tất cả mọi thứ.

Bước chân Lam Châu đi rất khẽ, cố gắng để không gây tiếng động và giữ thăng bằng để bé con không tỉnh giấc. Thế nhưng cô cảm nhận được rõ ràng tiếng giày đang nện đều đều xuống đường.

-“Trần Lam Châu” 

Tên cô, là tên họ đầy đủ của cô, chỉ một người mới có thói quen gọi cả họ lẫn tên.

-“Cậu làm gì ở đây?”

Lam Châu thì thầm, cố gắng nói rất khẽ khi đôi vai bé nhỏ kia vừa cựa mình rung lên.

Đôi mắt đẹp đang nhìn thẳng vào mắt Lam Châu. Gương mặt lạnh như băng kia hôm nay đã khác, giãn ra, mang một chút hơi ấm, giờ thì anh đã nhìn trực tiếp được hình ảnh bé con này ngoài đời, không hẳn là giống anh hoàn toàn, nhưng đôi mắt kia là không sai được. Anh, Hoàng Phi, Hiểu Phương, và cả Khải Quân đều sở hữu màu mắt này, chưa kể lại có nét rất giống anh em nhà anh lúc nhỏ, phải chăng đây là kết quả của tai nạn sáu năm trước, anh có con ở tuổi 19 ư, một suy nghĩ thoát vụt qua, anh đang vui hay đang rối bời, bản thân chưa sẵn sàng tiếp nhận sự thật này, nhưng chắc chắn anh sẽ không rũ bỏ nếu như đó là điều mà anh đã gây ra. Cô bạn ngốc này, tại sao lại chịu đựng tất cả một mình từng ấy năm mà không tìm anh, nếu như anh không về thì sao?

Khoảng cách anh bước đến gần hơn vẻ mặt đang bối rối của Lam Châu, liệu cô đang che giấu một sự thật khủng khiếp gì mà anh chưa được biết? Ngay lúc này, anh muốn có một câu trả lời cho tất cả.

-“Ai đây?” – Một câu hỏi không đầu không đuôi, trong lòng anh thật sự muốn hỏi đầy đủ *đúa bé này là ai*.

Lam Châu cảm nhận được nhịp tim của mình, đập rất nhanh, không phải vì rung động trước thái độ ân cần và dịu dàng lần đầu tiên được thấy, mà là sợ, sợ một sự hiểu lầm nào đó.

Lùi về phía sau, cô vấp phải một vật nào đó suýt ngã, bé con giật mình, nó dụi mắt quay lại, ngây thở đặt một câu hỏi khiến hai người lớn phải bối rối.

- “Mẹ ơi, chú này là ai vậy?”

Buổi chiều hôm ấy, gió nhẹ nhàng lướt qua, câu hỏi đó đã in sâu vào trong lòng một chàng trai. Cảm xúc thật khó để diễn tả, nếu bé con đó là con cô ấy, thì người cha là ai, có phải là anh không?

*

Ánh đèn tắt, rồi lại bật lập đi lập lại rất nhiều lần.

Thái Phong ngồi bật dậy khỏi giường ngủ, anh xỏ dép, bước ra phía ban công nhìn về một khoảng trời đêm bao la.

11h giờ đêm! Anh vẫn chưa thể ngủ được, anh chưa bao giờ gặp tình cảnh trớ trêu như thế này. Có lý giải bằng kiểu gì cũng không thể hiểu hết được lòng mình.

*Mẹ ơi, chú này là ai vậy?* 

Hết vò đầu bức tai, lại chuyển qua hít đất, rồi đến chạy tại chỗ như thằng điên giữa đêm vắng, làm đủ kiểu để quên đi câu hỏi ngây ngô đó của bé con, nhưng có lẽ lý trí không thẳng được trái tim, anh chưa yêu cô, và chữ *chưa* là một cả một quá trình dài phía trước, nhưng còn bé con thì lại khác, nếu là thật, anh muốn bảo vệ cả hai.

Đặt mình giữa hai luồng giải thiết, liệu anh có muốn đó là sự thật!

Làm cách nào để ngủ được đây?

Thái Phong đi lòng vòng và quyết định bấm điện thoại, cậu muốn gặp một người, người đã từng gắn bó với cả hai nhân vật ở một khoảng thời gian của quá khứ.

-“Thiên Duy hình như tôi làm bố rồi”

Chiếc Audi lại rời khỏi nhà vào một khung giờ rất khuya.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.