Sếp Tôi Là Bạn Học

Chương 17: Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm



Bình thản ngoài mặt, nhưng giông tố trong lòng!

Cả ngày nay Thái Phong không đến công ty, anh tránh mặt cô, cũng chẳng hiểu sao lại không muốn gặp, trong lòng có chút bồn chồn khó chịu. Bây giờ chỉ còn mình anh đơn độc, địa điểm là vũ trường quen thuộc của Yên Ny.

-“Phong thiếu gia! Ngọn gió nào đưa anh đến đây?” – Yên Ny lả lướt, tự tiện vòng tay qua cổ anh khi vừa yên vị ở ghế bên cạnh.

Một nụ cười khẩy được vẽ lên trên gương mặt hoàn hảo, nhẹ nhàng buông vài từ chậm rãi.

-“Cô tìm chỗ khác ngồi đi, hôm nay tôi không có hứng thú!”

Yên Ny rót thêm ít rượu vào ly Thái Phong. Vẫn chưa muốn buông tha một con mồi quá béo bở, vị thiếu gia lắm tiền này thật khiến người ta muốn chiếm hữu.

-“Có chuyện gì không vui sao, tôi có thể giải quyết được hết”

-“Có muốn hôm nay vũ trường đóng cửa sớm hay không?” – Câu nói của anh như *thánh chỉ*, lập tức vẻ mặt Yên Ny biến sắc, có vẽ như hôm nay cô chọn sai ngày.

-“Vậy tôi không phiền anh nữa” – Yên Ny nhún vai rời đi, nhưng vẫn không quên thì thầm to nhỏ vào tai Thái Phong mời gọi –“Nếu anh đổi ý thì cứ gọi em!”

Thái Phong không mấy quan tâm, anh lặng lẽ tự chuốc say một mình, không hẳn vì chuyện Thiên Duy đã nói, anh đến đây còn với một tâm trạng khác, anh gần như đang đứng trước vạch thua cuộc, chị dâu Lâm Nghiên Hy đã mang thai một bé trai, ở tháng thứ ba tuy chưa hoàn toàn chính xác nhưng có lẽ như việc này cũng làm anh bị ảnh hưởng tâm lý khá nhiều. Liệu có một cú lội ngược dòng để dành lại vị trí CEO, hy vọng quá mong manh khi số cổ phần trong tương lai Hoàng Phi nhận được có thể sánh ngang chiếc ghế chủ tịch.

Tham vọng! Anh từng ngạo nghễ xem thường tất cả, tự tin nắm chắc vị trí đó, nhưng không ngờ vì chút chủ quan anh đã tự làm mình rơi vào thế bế tắt. Lưu Thuần nhất định không thể rơi vào tay những kẻ ngoài đang có ý định thâu tóm, nhất định bằng mọi giá anh sẽ phải tìm cách để cân bằng thế cuộc.

-“Chào anh! Em ngồi ở đây được chứ?”

Thái Phong nhướng mày nhìn cô gái vừa đặt ra câu hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Một cô nàng xinh đẹp chẳng thua kém Yến San, nhưng tiếc thay, có lẽ cô gái này đã chọn sai thời điểm xuất hiện trước mặt anh. Khẽ nhếch môi, anh kiệm lời buông vài chữ.

-“Tùy cô…”

Chu Diệp Nhi khéo léo ngồi ghế bên cạnh, không hề có bất kỳ hành động nào quá đà trước vị khách quý này, cô khác với các cô gái ở đây, không tùy tiện tiếp khách theo yêu cầu. Nhưng với người này, cô cho phép bản thân mình một lần chủ động.

-“Tôi là Diệp Nhi, hình như anh đang có tâm trạng?” – Diệp Nhi ngoắc tay, tức thì một chiếc cốc được mang ra.

Thái Phong không đáp, hiện tại anh không muốn tiếp chuyện với ai, muốn tìm một chỗ riêng tư, một mình uống rượu cũng không yên.

Để lại vài tờ tiền, anh khoan thai đứng dậy mặc kệ vẻ mặt đang nghệt ra của cô gái cạnh bên.

-“Này anh! Phép lịch sự tối thiểu, anh nên biết chứ, tôi đã chào anh” – Diệp Nhi đã chủ động, nhưng không ngờ cô lại bị lơ đẹp, hành động này là lần đầu tiên, ngay cả người như Hoàng Vĩnh Nguyên, cô còn lấy lòng được, huống hồ gì người con trai mới về nước chưa lâu này.

Thái Phong chưa vội đi, anh xoay người trở lại, khéo léo kéo Diệp Nhi về phía mình, vòng tay qua eo cô nàng, nhẹ nhàng nhắc nhở.

-“Tôi không có thói quen tiếp chuyện người lạ, em cũng nên biết chứ?”

Anh khẽ vuốt tóc mái tóc cô, khóe miệng vẽ lên một đường cong quyến rũ, dần dần thả cô ra, quay bước đi trước bao cặp mắt đang hiếu kỳ, bỏ lại sau lưng một cô gái còn đang bất động, chưa tìm được lối thoát khỏi ánh mắt tuyệt đẹp đó.

Diệp Nhi khoanh tay, vẻ mặt xinh đẹp kiêu kỳ ngẫng cao hơn, cô chưa bao giờ muốn chinh phục ai, cho đến thời điểm bây giờ thì lại khác.

-“Rồi em sẽ không còn là người lạ!”

*

Thái Phong đỗ xe trước bệnh viện!

Như một thói quen kỳ lạ, anh vô thức đến một cách không có chủ đích. Rõ ràng đang muốn tránh mặt Lam Châu, rồi tự dưng mò đến, anh hành động mâu thuẫn với lý trí nhiều hơn kể từ khi biết được sự hiện diện của một bé con trên đời.

Trong người đã có mùi cồn, anh không muốn tiếp xúc nhiều với trẻ con, chỉ muốn ngắm nhìn từ khe cửa hở.

Anh nhẹ nhàng vặn nắm cửa, quan sát thật kỹ bên trong căn phòng vẫn còn sáng đèn. Một căn phòng trống rỗng, hoàn toàn không có người, trong đầu đặt ra một câu hỏi, liệu bé đã xuất viện rồi hay sao?

-“Cậu đang làm gì vậy?”

Lần này thì anh đã bị phát hiện.

Lam Châu ngạc nhiên nhìn Thái Phong, cũng đang giương mắt nhìn lại cô, một cách không hề tự nhiên. Cô đã phát hiện một chàng trai lén lút đứng trước cửa, nhưng đến gần hơn mới nhận ra gương mặt quen thuộc này. Đừng nói đến đây với lý do muốn xác thực thêm điều gì đó, ngoài giờ hành chánh thì xem ra kỳ này anh không thể biện minh.

Tất nhiên là anh im lặng, không còn gì để nói, bị bắt tại trận!

Lam Châu cõng Bánh Bao đang đứng ngay trước mặt, có lẽ là vừa đi đến khu vui chơi dành cho trẻ con, ngay trong khuôn viên bệnh viện.

-“Bác sỹ của con đó mẹ!” – Bánh Bao ngây ngô cười tít mắt khi nhận ra vị bác sỹ đã cho kẹo hôm qua.

Rất nhanh! Thái Phong đã ra ám hiệu để bé đừng nói thêm gì, và thật sự nó rất thông minh, đã im bật và không phát ngôn thêm câu nào tương tự. Thế nhưng còn mẹ nó thì không.

-“Bác sỹ gì???” – Lam Châu bặm môi, nhìn hành động quái lại của Thái Phong khi anh vừa giơ một ngón tay che miệng, một kiểu bảo người ta nên giữ bí mật.

Bánh Bao cười khúc khích, càng làm cô thêm khó hiểu. Quay về vấn đề cũ, rốt cuộc anh ta đến đây để làm gì, vào cái giờ đã khuya.

-“Đừng nhìn tôi kiểu thế, chẳng qua là tôi đến thăm Thiên Duy!” – Thái Phong đút tay vô túi quần, ánh mắt anh lơ đi, nhìn về một nơi khác, cố trốn tránh cái nhìn dò xét của cô.

-“Thiên Duy đã xuất viện sáng nay!”

Kỳ này thì anh hoàn toàn nói xạo, cái nhíu mày của Lam Châu làm anh bối rối, tên kia xuất viện lúc nào làm sao anh biết được, giờ thì bế tắt, chuyển sang chế độ quê, anh làm liều trách cứ.

-“Hừ…mà cô làm gì giờ này còn bế bé ra ngoài khuya thế, bé đang bệnh, cô làm mẹ kiểu gì đấy?”

Lam Châu sững sờ, nhìn anh chàng đang lên lớp cô trước mặt, vô lý đùng đùng, anh lấy quyền gì mà lớn tiếng với cô, ngoại trừ công việc.

-“Liên quan gì đến anh, lo thừa quá!” – Lam Châu bĩu môi, liếc xéo anh một cái thấy rõ.

-“Ừ thì tôi…tôi lo cho con tôi thôi, chứ ai thèm để ý đến cô”

Anh làm sao vậy? Phát ngôn bừa bãi, đúng là không thể kiểm soát được lời nói khi trong người anh đang dần nóng lên vì chất cồn.

-“Bác sỹ này là ba con hở mẹ?”- Bánh Bao vốn dĩ thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi, nó lập tức nhận ra điều bất thường trong lời nói vừa rồi.

Lại thêm một câu hỏi, làm hai người lớn phải lúng túng!

-“Có trẻ con ở đây, anh ăn nói bậy bạ cái gì đấy?”

Lần này Lam Châu thật sự nổi sung với cái tên mắc hội chứng cuồng-làm-bố, cô không hề muốn sự hiểu lầm này ngày càng lớn hơn, nhưng hiện tại có bé con ở đây, cô không tiện giải thích chuyện mình không phải là mẹ ruột của bé, cũng như không muốn bé biết đến bí mật kia, bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp để nói lên sự thật.

Về phần Thái Phong, chính bản thân anh cũng trở nên ngập ngừng, chẳng biết phải nói thêm gì dễ nghe ngay lúc này.

-“Anh hai! Anh làm gì ở đây giờ này vậy?”

Sau câu hỏi ấy, cả Thái Phong lẫn Lam Châu cùng nhìn về một hướng, cách đó không xa là một cô gái trẻ, rất xinh đẹp, đang đi cùng một người phụ nữ trung niên. Ở hai người toát ra một sự sang trọng và quyền quý.

Không ai xa lạ, Lưu Hiểu Phương đang đi cùng Lưu phu nhân, tức mẹ cô và cũng là người đã sinh ra chàng trai trước mặt. Bà đến thăm cháu của một người bạn, và đã vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, cũng như một đoạn ngắn của cuộc hội thoại vừa rồi. Chính xác là từ cái câu Thái Phong đang tự nhận mình là cha đứa trẻ kia.

Mọi chuyện không dừng lại ở đó, hiểu lầm chồng chất hiểu lầm, một nút thắt chưa biết phải tháo gỡ từ đâu. Cục diện lại bắt đầu đi vào một quỹ đạo mà không ai lường trước được.

*

Ngày Bánh Bao xuất viện, cũng là ngày diễn ra lễ cưới của Thư Oanh.

Sau khi đưa bé con về nhà, cô lập tức đến hôn lễ trong mơ kia để hoàn thành nhiệm vụ *thiên sứ tình yêu* cho hai nhân vật chính.

Đập vào mắt Lam Châu là con số đã cận kệ thời khắc quan trọng. Điện thoại hiển thị hơn 10 cuộc gọi nhỡ và rất nhiều tin nhắn với nội dung tương tự từ số cô dâu gửi đến. Chắc chắn cô sẽ không yên nếu như bỏ trốn trách nhiệm của mình ngày hôm nay.

“Dinh”

Cách cửa thang máy bật ra, Lam Châu nhanh chóng vào trong, tay cô ấn nút đóng cửa, miệng lẩm bẩm số tầng diễn ra hôn lễ, khách sạn Lưu Thuần quá lớn, tầm cỡ thế này thì quá khó để nhớ chính xác con số. Hình như là tầng số 7!

Trước khi cánh cửa đóng lại, Lam Châu đã kịp nhận ra bóng dáng một chàng trai đang hấp tấp bước đến, tất nhiên là cô sẽ giữ nút mở cửa để đợi, thế nhưng khổ nỗi vì quá vội nên đã ấn nhầm sang nút đóng cửa…

Tiếng đánh rầm khi bả vai anh chàng đập vào cửa đang dần khép lại, rất nhanh để cô chuộc lại lỗi lầm bằng cách kịp thời chuyển sang nút khác. Giờ thì gương mặt đẹp kia đang nhìn cô bằng cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống.

Lam Châu nuốt khan, trái đất này quả thật quá tròn trịa.

Hoàng Vĩnh Nguyên đưa tay xoa chỗ vừa tiếp xúc với cánh cửa, một phát đau điếng, nhưng cái anh quan tâm lúc này không phải chỗ vết thương mà là kẻ tội đồ đang thảo mai giả ngu cho hành đồng cố tình chơi anh vừa rồi. Rõ ràng đã nhìn thấy, còn cố tình không đợi cửa. Cô gái này to gan hơn anh nghĩ nhiều.

-“Em lịch sự quá nhỉ?” – Khóe miệng Vĩnh Nguyên nhếch lên, nếu không vì anh đang có việc quan trọng cần làm, nhất định cô gái này, anh sẽ tính tội đầy đủ.

-“Anh đi tầng mấy?” – Miệng Lam Châu cứng ngắt, khó khăn lắm mới dám hó hé vì Vĩnh Nguyên không hề bấm số tầng.

-“Khỏi cần!”

Cảm thấy tội lỗi đầy mình, Lam Châu đã lên tiếng nhắc nhở, mà nếu không cần thì thôi, mắc gì hằn học cô. Thế nhưng khoan, nếu anh ta không bấm số tầng, tức là mặc định đi cùng tầng với cô, một cảm giác ớn lạnh, chẳng lẽ anh ta là khách mời của tiệc cưới vợ chồng Thư Oanh, vì theo như cô biết, nhà chồng Thư Oanh đã bao hết tầng 7 tối hôm nay.

Oan gia không chọn này! Nếu như gương mặt điển trai kia bớt đi vẻ khó chịu thì Hoàng Vĩnh Nguyên hôm nay xứng đáng nhận điểm 10 trong mắt Lam Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.