Sếp Tôi Là Bạn Học

Chương 23: Hết mẹ hờ, tới vợ hờ…



Những chuyện nhục nhã thường là hệ quả của những lúc say!

Hơn ai hết, Lam Châu đã thấy thấm thía câu nói này, và giờ là lúc cô phải gánh chịu trách nhiệm vì hành động mà chưa biết ai lỗi ai phải. Không thể ngờ rằng trên đời này cũng lắm chuyện hài hước, những tưởng *hợp đồng hôn nhân* chỉ có trên phim ảnh, hóa ra cũng có ngoài đời thực, ngay lúc này, và trên chính cuộc đời cô.

Cầm trên tay một bản hợp đồng được đích thân giám đốc soạn thảo, Lam Châu kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe. Tại sao lại có chuyện quái gỡ đến thế, cô phải kết hôn và sống chung với tên bạn học một năm. Chưa kể còn phải gả vào một gia đình giàu có, quyền lực, và cô chắc chắn sẽ chẳng dễ dàng vượt qua được định kiến của xã hội về chuyện môn đăng hộ đối.

Thái Phong vẫn điềm tĩnh trong mọi tình huống, anh rãnh rỗi yên vị trên sofa đối diện, thưởng thức một tách café nóng và quan sát biểu cảm của Lam Châu, cô gái sắp trở thành vợ hờ của anh nếu như mọi thõa thuận diễn ra theo đúng sắp đặt.

-“Nực cười!” – Lam Châu lắc đầu ném lại Thái Phong bản hợp đồng mà cô cho là vô cùng tào lao –“Cậu tưởng mình đang đóng phim chắc, cậu đang cố tình sắp xếp một cuộc hôn nhân giả rồi từ từ nảy sinh tình cảm khi sống chung, tôi đâu có ngu đến mức đó!”

Thái Phong thở dài, anh phải dùng từ ngữ gì để diễn tả về Lam Châu? Thông cảm cho kẻ suốt ngày sống trong những bộ phim phi thực tế và chưa có dấu hiệu thức tỉnh.

-“Hừm! Trong phim thì cô vợ hờ đó cũng phải xinh đáo để nhé!” – Anh hơi ngập ngừng, đánh ánh nhìn dò xét đến cô, một lượt từ trên xuống, tổng thể không quá xuất sắc đến mức có thể đi xa hơn, một chút thất vọng hiện rõ trên gương mặt –“Cô thì có chỗ nào phù hợp để nghĩ mình là nữ chính giống trong phim”

Thật ra Thái Phong cũng chẳng rãnh rỗi xem nhiều phim tình cảm lãng mạn như cô, anh cho rằng chỉ có bọn con gái dở hơi mới phát cuồng bởi những bộ phim nhảm nhí đó, còn anh thì không, anh theo đuổi những gì thực tế và có ích, chẳng hạng thay vì ngồi một xó cày phim như các nàng, anh sẵn sàng chuyển sang kênh khác xem một trận cầu xuyên đêm, hay thậm chí là vào Bar để giải trí, vừa không phí thời gian lại còn thoải mái.

Nghĩ đi nghĩ lại, lời Thái Phong nói cũng có lý, xét theo giả thiết nào thì Lam Châu cũng tự nhận biết mình không thuộc diện mỹ nhân để dần dần chinh phục trái tim anh chồng hờ. Mà nói sao nhỉ! Cô đã mang tiếng có con từ năm 19 tuổi thì việc có thêm một đời chồng nữa cũng chẳng ăn thua, chưa kể cô còn thực hiện được lời hứa với Lam Nguyệt, cho Bánh Bao có một cuộc sống đầy đủ và trở thành đứa trẻ bình thường không mang bạo bệnh.

Cô đang đứng giữa hai dòng suy nghĩ, cho bản thân và cho người khác! Liệu mình có đủ mạnh mẽ chấp nhận thiệt thòi để đòi lại quyền lợi cho bé con.

-“Nếu tôi đồng ý, cậu sẽ thực hiện điều khoản đúng trong hợp đồng này chứ?” – Lam Châu đang lưỡng lự, liệu người nham hiểm và đầy tính toán như Thái Phong có lật lọng để lừa hai mẹ con cô.

-“Ý cô là chuyện sau khi giúp tôi dành vị trí cao nhất trong Lưu Thuần, thì số cổ phần của bà nội sau này sẽ được chuyển sang cho bé như đã hứa!” – Thái Phong thay đổi tư thế ngồi, hơi vươn người về phía trước, khóe miệng vẽ nên một nụ cười đẹp, rất đẹp trong mắt người đối diện, anh vốn dĩ chẳng tham lam đến mức đó -“Điều đó là chắc chắn nếu như mọi chuyện diễn ra suôn sẻ và tuyệt đối bí mật cho đến ngày hợp đồng này hết hiệu lực”

-“Hy vọng cậu có thể giữ lời hứa điều trị bệnh cho bé…cái tôi cần, chỉ có thế!” – Lần này cô sẽ đánh đổi, một chút tự trọng cuối cùng của bản thân trước Thái Phong với hy vọng bé sẽ khỏe mạnh. Dù sao bé cũng là cháu của anh, chắc đâu đến mức bỏ mặc.

Thái Phong không đáp, anh quay đi hướng khác để tránh đôi mắt tự dưng chuyển sang nét buồn của cô, một chút chạnh lòng, là cô đang sắp khóc, còn anh thì ghét nước mắt phụ nữ.

-“Tôi đồng ý, làm vợ cậu một năm!”

Khóe miệng Thái Phong khẽ nhếch lên, suýt chút nữa là đã cười mãn nguyện, nhưng không, anh phải tỏ ra lạnh lùng, vậy mới gây được sức ép cho đối phương, cô thật dễ bị dụ.

-“Thực tế là một năm, nhưng nếu cô muốn làm vợ tôi lâu hơn thì cứ đề nghị, tôi sẽ xem xét gia hạn hợp đồng nếu thấy khả quan!” – Anh phải trêu thì cô mới dẹp cái bộ mặt sầu não.

-“Nghĩ sao? Tôi còn mong nó sớm ngày kết thúc!”

Đúng như dự đoán, cái vẻ mặt ương ngạnh bĩu môi phản ứng của cô làm anh thấy tức cười, sao anh lại thích trêu cô thế nhỉ? Và kể từ nay, anh phải dạy dỗ cô vợ ngốc nghếch này từng chút một, ngày cô chính thức bước chân vào Lưu gia, cuộc sống của cô chắc chắn sẽ không còn an yên dễ dàng, anh không muốn cô phải chịu áp lực, vậy nên anh sẽ bảo vệ cô trong cuộc chiến của chính gia đình mình.

Hai bản hợp đồng giống hệt nhau đã được đôi bên ký kết! 

Kể từ nay cô sẽ là vợ hờ của một thiếu gia giàu có, là vợ của người mà cô từng thề sẽ không có bất cứ tình cảm gì nếu không mãi mãi không lấy được chồng. Đúng là oan trái, giờ đây cô sắp lấy người đó làm chồng, và chính thức bước chân vào cuộc sống của anh, nhưng chỉ là một màn kịch, do chính anh làm đạo diễn, còn cô, sẽ phải diễn thật đạt và làm tròn trọng trách vợ hờ, mẹ hờ trong vòng một năm sắp tới.

Bé con giờ đây đã là Lưu Hoàng Nam, bé sẽ dần bước đến gần hơn với bố ruột, bằng một danh phận thật khác…

*

Tin đồn Thái Phong có ý định dẫn vợ sắp cưới về ra mắt gần như chấn động Lưu gia.

Người bất ngờ nhất vẫn là Đình Uy, cấp dưới của anh sắp trở thành chị dâu, chưa kể phán đoán của anh là hoàn toàn đúng, cô gái năm xưa rời phòng Thái Phong chính là Lam Châu. Sốc đến mức phải hỏi đi hỏi lại sếp mình rất nhiều lần để chắc chắn mọi chuyện là thật.

-“Khó tin! Hôm nay không phải cá tháng tư và sếp cũng không phải nghệ nhân nói dối!” – Đình Uy vẫn tập trung lái xe, nhưng miệng vẫn lảm nhảm như tụng kinh.

-“Tôi sắp lấy vợ, cậu phải vui mừng chứ!” – Thái Phong ngồi ghế phía sau nói vọng lên, anh vẫn không dời mắt khỏi màn hình điện thoại với dòng tin Thiên Duy tiếp tục lập kỷ lục mới cho thể thao nước nhà ở hạng mục bơi lội.

Đình Uy xi nhan rẽ trái, anh và Thái Phong có một cuộc hẹn với vài đối tác quan trọng. Mắt liếc nhìn Thái Phong qua gương chiếu hậu, vẻ mặt nghiêm túc này chắc không phải đang đùa cợt.

-“Chuyện thật như đùa, sếp và cô ấy quen nhau từ khi nào nhỉ?” – Đình Uy vẫn thấy hai người này không có tình cảm với nhau, chẳng hề giống tình nhân sắp cưới.

-“Cậu muốn đi làm tiếp không?” – Thái Phong nhẹ nhàng đặt một câu hỏi cho kẻ mãi luyên thuyên phân tích mức độ đáng tin cậy. Anh cảm nhận được Đình Uy là kẻ nguy hiểm nhất cần phải đề phòng và ngăn chặn từ đầu, bởi vì người tiếp xúc nhiều với cả hai nhân vật trong vỡ kịch hôn nhân này còn ai khác ngoài cậu ta.

-“Hai người thật đẹp đôi, ôi đúng là trời sinh một cặp!” – Đình Uy nhanh chóng tỉnh ngộ, tốt nhất là không nên làm phật lòng sếp Phong, thay đổi biểu cảm, anh thành tâm chúc phúc cho đôi oan gia.

Chưa thấy ai lật mặt nhanh như mình, Đình Uy lại thở dài ngao ngán, một nửa thành phố sắp thất tình, vì Thái Phong đi lấy vợ. Chắc chắn các nàng sẽ thất vọng phải biết vì tin đồn này.

*

Lam Châu dang rộng vòng tay, ôm chặt cục cưng vào lòng!

Cô thật tự hào, đúng là gen tốt từ Lưu gia, Bánh Bao lại được cô giáo khen tấm tắc, lại còn ngoan ngoãn vâng lời. Sao cô yêu bé nhiều thế nhỉ, chỉ muốn giữ riêng cho mình.

-“Mẹ mẹ…thấy con giỏi chưa?”

Bánh Bao dựt dựt vạt áo Lam Châu khi hai mẹ con đang đứng trước một nhà hàng khá nổi tiếng, và chắc chắn cô không dư giả để đến mấy nơi quá xa xỉ này, tất cả là nhờ vào phần thưởng của Bánh Bao ở cuộc thi vẽ. Cầm hai tấm voucher trên tay, cô chỉ thấy tiếc khi mẹ cô không thể đi được, vì bà đi thăm bệnh một người bạn cũ.

-“Đi nào!” 

Nhìn vào chẳng ai biết cô gái bé nhỏ này là mẹ của đứa trẻ đáng yêu kia, hai mẹ con lững thững dắt nhau vào trong và chọn một vị trí khá lý tưởng.

Tiếp đó là đồ ăn được dọn lên, không quá nhiều, chủ yếu đủ để lắp đầy bao tử của cô và bé, biết là rất nhiều món ngon, nhưng nếu gọi lên không ăn hết thì phí, bản thân cô là người rất biết tiết kiệm, nhất là đồ ăn, tuyệt đối không nên phí phạm.

Đang ăn thì Bánh Báo mắt nhìn đau đáu đến hai người đang bước vào và gọi to.

-“Mẹ mẹ, bác sỹ của con kìa mẹ!”

Lam Châu hơi khó hiểu và lập tức nhìn theo hướng chỉ tay của bé, đập vào mắt cô là hình ảnh một chàng trai trẻ, phong độ ngời ngời đang cặp kè một cô chân dài, và tất nhiên là cô biết người này, còn ai khác ngoài anh chồng hờ sắp cưới.

Một chút khó chịu, cô không ghen, nhưng ít ra Thái Phong cũng nên biết kiêng dè, giữ thể diện cho cô, chồng cặp kè phụ nữ khác một cách công khai, mặt mũi cô biết để đâu. Chưa kể lại còn đang tự nhiên ôm ấp yêu thương thân mật ở chỗ đông người, không biết xấu hổ, cô thật hối hận khi chấp nhận ký tên, nhưng giờ muộn rồi, cô phải làm sao, đây chỉ mới là bắt đầu, nếu không có biện pháp, chắc chắn sau này cô sẽ còn gian nan hơn bởi thói trăng hoa của chồng.

-“Bánh Bao! Mẹ nói cái này!” – Lam Châu thì thầm to nhỏ, bé vốn dĩ rất biết nghe lời cô.

Tập trung nghe lời mẹ dặn, Bánh Bao gật đầu lia lịa, tuột xuống khỏi ghế và chạy một mạch đến vị trí cách đó không xa, chính xác là chiếc bàn có hai người, một chàng trai trẻ và cô chân dài.

Đến đúng vị trí quy định, mắt nó rưng rưng, gọi to một câu hùng hồn.

-“Bố ơi! Về nhà đi!”

Đúng là có hiệu quả tức thì, anh chàng kia đã dừng ngay mấy hành động quá trớn trước mặt trẻ con, ánh mắt anh lập tức chú ý, nhưng cái nhíu mày khó hiểu làm bé cũng ngạc nhiên, chẳng lẽ Bác sỹ tốt bụng hôm nào không nhận ra bé.

-“Này nhóc! đi chỗ khác chơi, con nhận nhầm bố rồi nhé!” 

-“Ai vậy anh?” – Cô gái thắc mắc hỏi, ánh mắt có chút nghi ngờ -“Anh có vợ rồi sao, còn có con, anh lừa em à?”

Chàng trai nhún vai, vẻ mặt bất lực, chính anh còn không biết thằng bé này là ai, từ đâu tới, chưa kể lại còn đứng khóc ré lên làm anh khó xử vì mọi người đang bàn tán, đại loại là một sự hiểu lầm, anh ngoại tình, bỏ mặt vợ con, và cô gái bỏ đi vì quá xấu hổ.

-“Huhu bố ơi về nhà đi, con không biết cô này là ai đâu?”

-“Này này, tôi không phải bố nó đâu!” – Chàng trai cố gắng giải thích, nhưng mọi người càng bàn tán nhiều hơn, cái quái quỷ gì đang diễn ra vậy, lục lại ký ức, anh có con từ bao giờ khi vừa xuống sân bay cách đây chưa tròn 12 giờ đồng hồ.

-“Nín đi! Cô ta bỏ đi rồi còn khóc lóc cái gì nữa?”

Giờ thì nó nín hẳn sau câu gắt của anh. Quay lại phía sau, vị trí của một cô gái đang cười đắt thắng, có vẻ như cô ta đã xúi thằng bé đến đây và biến anh thành trò cười cho thiên hạ.

Lam Châu ngồi thẳng lưng, là do Thái Phong sai, cô việc gì phải sợ, có bước đến gần hơn thì cũng không làm cô dè chừng, thế nhưng càng đến gần mới thấy, sao hôm nay anh ta lại trông trẻ hẳn ra vài tuổi, vẻ lịch lãm nam tính thường ngày cũng không có nhiều, mà thay vào đó là vẻ đẹp hệt như thời trung học, hay do cách ăn mặc trẻ trung sẽ làm cho con người trở nên hơi khác.

-“Này cô kia, con cái không trông để nó đi nhận bố lung tung!”

Giọng nói cũng khác, nhưng làm gì có người giống nhau đến vậy, anh ta đang diễn trò với cô sao, đừng có mơ mà qua mặt.

-“Ê! Ai là người sai trước, chẳng phải cậu đã nói sẽ làm bố bé sao, giờ đi với gái trước mặt mẹ con tôi, cậu phải biết chừng mực chứ, đây là nơi đông người”

Chàng trai lắc đầu nhìn cô gái lạ hoắc, chẳng lẽ con gái bây giờ táo bạo đến mức vừa gặp trai lạ đã tuyên bố có con và nhận chồng.

-“Tôi không quen biết chị, chị hai làm ơn giữ con mình đi, không lát nó lại chạy đi nhận bố khác!” – Thêm một cái lắc đầu ngao ngán, chắc chắn anh sẽ phát điên lên nếu như tiếp tục vạch trần bộ mặt cáo già của cô gái này, dám mang con đi tìm chồng -“Coi như hôm nay tôi xui xẻo!”

Lam Châu sững sờ chưa kịp phản ứng gì, anh ta đã bỏ đi, làm sao có thể phũ nhận mối quan hệ mà chính anh ta là người đã yêu cầu thiết lập. 

-“Mẹ chơi ác quá!” – Bánh Bao lắc đầu, hệt như ông cụ non.

*

Chàng trai trẻ trở ra khỏi nhà hàng!

Buông một câu cảm thán trong suy nghĩ, vốn dĩ tối nay chưa muốn về nhà, vừa tìm được một cô ứng ý để giường bớt trống trải, thế quái nào lại gặp ngay hai mẹ con nhà này và bị chơi xỏ một vố đau đớn. Mất mặt, mất luôn người đẹp.

Coi như anh xui, giờ thì cũng mất hứng hoàn toàn.

-“Về nhà thôi!”

Chiếc ô tô hàng hiệu lao đi vun vút trên đường, tiếng động cơ của loại xe phiên bản giới hạn này làm người nhìn phải trầm trồ lác mắt. Vị công tử này lâu rồi mới hít thở bầu không khí quê nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.