Sếp Tôi Là Một Kẻ Cuồng Yêu

Chương 27: Nhóc con, cô ấy đang yêu?



Edit&Beta: VyVy

— —

Dư Hàng vẫn phi thường chân thành đối với Dư Phiêu Phiêu.

Đêm hôm trước, dưới yêu cầu mãnh liệt của Dư Phiêu Phiêu, hai ba con đánh giấy vay nợ.

Ngày hôm sau, Dư Hàng đưa tiền cho Dư Sinh.

Dư Sinh tay không bạch lang nhận được một trăm vạn tiền, ngày hôm nay thu dọn hành lý, đặt vé máy bay để buổi tối trở lại thành phố S, xoa xoa tay chuẩn bị làm một trận lớn!

Buổi chiều sau giờ học, Dư Phiêu Phiêu từ trong trường đi ra, nhìn thấy Dư Sinh đứng ở cổng trường chờ cô.

Dắt xe đạp đi lên trước, Dư Phiêu Phiêu cùng hắn cười nói: "Chú nhỏ, là đang chờ cháu sao?"

"Không phải sao? Thôi nào, lấy quà đi." Dư Sinh trong tay cầm hộp socola Dove, còn đặc biệt nhìn theo đối tác nhỏ nhắn của hắn một cái.

Dư Phiêu Phiêu không khách khí tiếp nhận sô cô la Dove hắn đưa tới, đem nó đặt ở trong giỏ trước xe đạp.

Lúc này, đúng vào giờ tan học, cổng trường tới lui đều là học sinh.

Nữ sinh cùng lớp Dư Phiêu Phiêu đi ngang qua, vừa vặn nhìn thấy một màn này, không khỏi che miệng, ánh mắt như xem kịch nhìn về phía này.

Dư Phiêu Phiêu không để ý, chỉ lo nói chuyện với Dư Sinh: "Mang quà cho cháu, là bởi vì nhận được tiền?"

Dư Sinh nhếch môi cười nói: "Cháu gái nhỏ của tôi thật thông minh. Ngoại trừ muốn nói cho cháu biết đã nhận được tiền ra, còn muốn hỏi một chút, cháu làm sao để cho anh họ lấy nhiều tiền như vậy ra? Không phải là bán nhà sao? Bây giờ anh không bán nữa à?"

Dư Phiêu Phiêu lắc đầu lại gật đầu, đôi mắt cơ trí, "Giống như chú nói, một mình cháu bán nhà thủ tục rất nhiều phiền toái, vốn dĩ không thực tế. Cháu chỉ cần chuyển hướng và sử dụng ngôi nhà để có được tiền trong một hình thức khác."

Dư Sinh nhíu mày, suy nghĩ một lát, mới hỏi: "Cháu bán nhà cho anh họ?"

Dư Phiêu Phiêu nói: "Tám chín phần mười*. Không nói chuyện này nữa, hiện tại tiền đã lấy được, kế tiếp chú nên trở về thành phố S đi?"

*Hầu như/ gần đúng.

Dư Sinh gật đầu, "Đúng rồi. Chú đã mua vé máy bay buổi tối, sau khi đến xem cháu xong sẽ ra sân bay. Sau này có gì liên hệ qua QQ, hoặc liên hệ qua điện thoại. Cháu gái nhỏ muốn biết gì thì tìm chú."

Dư Phiêu Phiêu đáp tiếp: "Vạn sự khởi đầu nan. Mỗi một bước lúc đầu đều rất quan trọng, chú họ, buổi tối cháu cho chú một danh sách, diễn viên nhỏ trong danh sách, chú phải tìm cách ký  hợp đồng Chú nhớ kỹ, là chắc chắc phải ký."

Đó đều là những ngôi sao hạng nhất và hạng hai trong giới giải trí tương lai mà cô biết đến, trong giới giải trí tương lai, lưu lượng truy cập* chính là giá cả.

*Nói chung, lưu lượng truy cập trang web (traffic) đề cập đến số lượt truy cập trang web , được sử dụng để mô tả các chỉ số như số lượng người dùng truy cập một trang web và số lượng trang được người dùng xem. 

Dư Phiêu Phiêu nghĩ, thừa dịp những nữ vương rating tương lai kia, ảnh đế hiện tại còn chưa ra mặt, giá trị còn tiện nghi, trước tiên ký hợp đồng vào công ty truyền thông giải trí của mình.

Họ đều là những người có năng lực, sẵn sàng chịu đựng gian khổ, và Dư Phiêu Phiêu tin rằng chữ ký trong tay cô ấy cũng có thể tỏa sáng..

Cô ấy là những người đến từ tương lai, vì vậy những nguồn lực tương lai được biết đến này phải được sử dụng.

"Ai, quái lạ, cháu lấy đâu ra danh sách diễn viên này?" Dư Sinh hai tay ôm ngực, sờ sờ cằm, "Chú cảm thấy a, ký nhiều người không có tên tuổi như vậy, không bằng tốn thêm chút tiền ký với một người nổi tiếng."

Dư Phiêu Phiêu liền nói: "Cháu mặc kệ chú đi ký với người nào nổi tiếng, nhưng cháu yêu cầu những diễn viên kia đều phải ký! Đây là yêu cầu của cháu với tư cách là cổ đông lớn nhất, chú phải lắng nghe! Không nghe cháu sẽ rút cổ phiếu a."

"Được được được, nghe một chút..." Dư Sinh vội vàng đáp ứng, "Không có yêu cầu gì khác chứ?"

Dư Phiêu Phiêu suy nghĩ một chút, lại tiếp tục bổ sung, "Danh sách biên kịch cháu cũng sẽ cho chú. Phàm là kịch bản trong tay biên kịch cháu đưa cho chú đều có chất lượng, nếu có thể ký được với người tốt nhất, không ký được thì mua kịch bản. Công ty chỉ mới bắt đầu và cần một tác phẩm có thể đốt cháy để thúc đẩy lợi nhuận."

"Cháu tìm tài nguyên biên kịch ở đâu vậy?" Dư Sinh không tránh khỏi lại hoài nghi với cô, "Cháu là một đứa trẻ 14 tuổi sao? Làm thế nào chú cảm thấy như cháu đến từ giới giải trí?"

Dư Phiêu Phiêu biết hắn sẽ nghi ngờ cô, cho nên tất cả vấn đề đều đổ cho cư dân mạng 'giả giám đốc điều hành' làm việc ở thành phố B sau lưng cô!

Cô nói: "Những gì cháu nói, tất cả đều có cao nhân chỉ cho cháu. Tóm lại, yêu cầu của cháu, nếu chú có thể làm được, công ty chúng ta sẽ bắt đầu tốt hơn. Cháu dùng thân phận cổ đông để nói chuyện với chú về quyết định, phiền toái chú, đừng đối xử với cháu như một đứa trẻ nữa, được chứ?"

Dư Sinh chậm rãi gật đầu, "À... Vậy cháu muốn nói chuyện bao lâu nữa? Có muốn tìm một quán nước ngồi không?"

Dư Phiêu Phiêu nói: "Có thể a, chú nhỏ mời khách."

Dư sinh: "Chuyện nhỏ! Đi đi đi, cho cháu một giờ để nói chuyện với chú, một giờ nữa chú sẽ đến sân bay."

Dư Phiêu Phiêu đạp xe đạp, Dư Sinh rất tự nhiên ngồi lên ghế sau xe đạp của cô, để cho một cô bé 14 tuổi đạp xe chở hắn.

Dư Phiêu Phiêu cũng không biết mặt hắn ở đâu...

"Chú không biết ở đây có quán trà nào, cháu biết chứ? Cháu dẫn đường ~" Dư Sinh nói sau lưng cô.

Xe đạp loạng choạng xuất phát, Dư Phiêu Phiêu đặc biệt đi đến một quán trà giá cả tương đối đắt tiền gần đó, nhân cơ hội lừa hắn một trận.

Bất quá, vừa lúc cô đạp xe chở Dư Sinh rời đi, Phương Chu Diêu vừa từ trong trường đi ra cũng nhìn thấy bóng lưng hai người bọn họ.

"Nhóc con..." Chính xác mà nói, Phương Chu Diêu nhận ra chiếc xe đạp của cô, sau đó mới xác định đó là cô.

Nhưng Phương Chu Diêu không nghĩ tới, trên yên sau xe đạp của cô còn có một người đàn ông!

Phương Chu Diêu vốn định đạp xe đuổi theo, nhưng phía sau truyền đến giọng nói của Mập ca, gọi anh lại.

Phương Chu Diêu bởi vậy cũng không đuổi kịp cô, nhưng trong lòng cũng tồn tại nghi hoặc.

Anh đang nghĩ...

Cô ấy có yêu sớm không?

......

Giải quyết bữa tối ở quán trà, Dư Phiêu Phiêu còn đóng gói một phần cơm tối, chuẩn bị mang về nhà cho Dư Hàng.

Nói như vậy, buổi tối cô sẽ không cần nấu cơm cho Dư Hàng.

Đến gần 6 giờ, cô trở về nhà.

Chiếc xe đạp dừng lại ở tầng dưới, cô lên tầng 3, nhưng Dư Phiêu Phiêu dừng bước bên cầu thang.

Bởi vì, cô ấy thấy một người phụ nữ đứng trước cửa nhà...

Người phụ nữ kia không còn nhỏ tuổi, khoảng 27, 28.

Quần áo trên cơ thể rất đắt. Áo hở vai màu vàng, quần jean bó sát màu xanh đậm, cộng thêm mái tóc vàng không chính thống, rất lưu khí.

Dư Phiêu Phiêu có ấn tượng với người phụ nữ trước cửa nhà.

Không phải vợ cũ của ba nuôi, mà là người phụ nữ tình một đêm của ba nuôi...

Kiếp trước của hôm nay, cô cùng nữ nhân này gặp nhau, để cho nữ nhân vào nhà chờ ba nuôi.

Sau đó trốn trong phòng, cô nghe lén được người phụ nữ dây dưa không ngớt với ba, ngoài miệng nói thẳng một ít lời nói buồn nôn như 'Em yêu anh'.

Nghe nói nữ nhân này, tương lai mười mấy năm sau, vẫn không ngừng quấn lấy ba nuôi, làm ba giống như máy ATM, lừa gạt rất nhiều tiền.

Mãi cho đến sau này, ba nuôi bị ung thư, muốn có tiền chữa bệnh, cô không thể lừa tiền, mới lặng lẽ biến mất trong cuộc sống của ông ấy.

Là một tiện nhân.

Dư Phiêu Phiêu lần này không đi về phía tiểu tình nhân kia, cũng không mở cửa cho cô ta.

Thay vào đó, cô quay lại và đi xuống cầu thang và đạp xe rời đi.

Dư Phiêu Phiêu chuẩn bị đi tìm Phương Chu Diêu, bảo hắn đến trị nữ nhân kia.

Sau tất cả, khi cô lần đầu tiên nhận được cuộc gọi của anh, anh ấy đã hùng hổ muốn đối phó với người phụ nữ đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.