Sếp Tôi Là Một Kẻ Cuồng Yêu

Chương 75: Cô có vẻ buồn hơn anh??



Edit&Beta: VyVy

...

Dương Văn lo lắng Phương Viện Viện đột nhiên tới, hắn không kịp chuẩn bị kinh hỉ cầu hôn, cho nên ở sau lưng vội vàng thúc giục, "Mau vào phòng đi, mau mau..."

Dưới sự thúc giục liên tục của Dương Văn, Dư Phiêu Phiêu bị đẩy vào phòng Phương Chu Diêu, cô thiếu chút nữa đứng không vững, may mà Phương Châu ở ngay trước mặt cô, vội vàng đỡ lấy thân thể nhỏ bé của cô, lập tức dẫn cô vào phòng.

Dương Văn đem hai đứa nhỏ đưa vào trong phòng, nắm lấy tay nắm cửa phòng, vội vàng ngữ khí nói: "Tối nay chú có nhân sinh đại sự muốn làm, hai cháu liền tốt ở trong phòng, chờ chú làm xong mới đi ra a. Đừng làm rối loạn chuyện lớn của chú, xong việc mời các cháu đi ăn."

Nói xong, Dương Văn liền đóng cửa phòng lại, đem Dư Phiêu Phiêu cùng Phương Chu Diêu nhốt ở trong phòng.

Trong phòng, Phương Chu Diêu đã buông lỏng bàn tay đỡ Dư Phiêu Phiêu, mí mắt nhẹ nhàng rũ xuống, nhỏ giọng mở môi, "Sao cậu lại tới đây..."

Không bật đèn, hơn nữa sắc trời đã tối, căn phòng tối tăm một mảnh, Dư Phiêu Phiêu nhìn không rõ mặt anh.

Nhưng cô không chủ động bật đèn, chỉ hỏi anh trước, "Có thể bật đèn không?"

Đúng như dự đoán của cô, Phương Chu Diêu trả lời: "Đừng. Tôi... Tôi không muốn bật đèn lên."

Thân thể Dư Phiêu Phiêu nhẹ nhàng run lên, bàn tay nhỏ bé bên cạnh dần dần nhéo thành nắm đấm, dưới ẩn nhẫn, nàng trầm trầm phun chữ, "Được..."

"Ngồi một chút đi." Phương Chu Diêu thấp giọng nói, lập tức ngồi xuống đất, trực tiếp dựa vào cửa phòng nhẹ nhàng trượt xuống.

Theo một chút hư ảnh của anh trong bóng tối, Dư Phiêu Phiêu cũng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh anh.

Bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng chạm vào anh, khi chạm vào anh, cô lại di chuyển về phía anh một chút, bả vai kề vào cánh tay anh, mới bỏ qua.

"Người đàn ông vừa rồi..." Phương Chu Diêu Diêu thấp giọng mở môi, dùng giọng nói không hoạt bát để kể lại, "Ông ta là người theo đuổi mẹ tôi. Đợi lát nữa, sẽ cầu hôn mẹ tôi..."

Dư Phiêu Phiêu kỳ thật đều biết, nhưng cô không thể hỏi, chỉ có thể chờ anh nói.

Cô vốn còn đang suy nghĩ, col muốn làm thế nào để cho anh nói ra chuyện này lại an ủi anh, cũng là không nghĩ tới, anh trực tiếp nói như vậy.

Bàn tay nhỏ bé chạm vào sàn nhà, cô chạm vào tay anh, chợt nắm chặt tay anh.

Trong bóng tối khi đó, Phương Chu Diêu quay đầu, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào cô...

"Không sao, không sao." Dư Phiêu Phiêu nắm lấy tay anh, một đôi tay nhỏ bé nắm chặt, khẽ nói: "Cho dù bà ấy đáp ứng, cậu cũng không phải một mình, cậu còn có tôi, còn có ba. Tôi sẽ luôn ở bên cậu, luôn ở bên cậu. Cậu sẽ không phải một, không bao giờ."

Đoạn nói này của cô nhẹ nhàng phiêu phiêu, nhưng mỗi một câu đều chạm đến phòng tuyến trong lòng Phương Chu Diêu.

Phương Chu Diêu lẳng lặng nhìn về phía cô ngồi, đôi mắt đen chợt lóe lên, ẩn sâu ngàn vạn cảm xúc.

"Cậu..." Cánh môi Phương Chu Diêu khẽ run lên, "Vì sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy?"

Bởi vì cô nợ anh...

Nợ anh rất nhiều...

Nợ anh tình cảm suốt đời, nợ anh ta một mạng.

Trong bóng tối, Dư Phiêu Phiêu nhìn thiếu niên trước mắt này có thể nhìn thấy đường nét, trong lúc hoảng hốt, đối diện với thiếu niên cô đơn, không người thủ hộ trong mộng.

Thiếu niên cô nhìn thấy trong mộng, cũng là một bộ hình ảnh như vậy.

Căn phòng không bật đèn, cuộn tròn trong thế giới tối tăm, nhìn xuống sàn nhà, giống như một món đồ chơi bị bỏ rơi ở góc...

Nội tâm của anh nặng nề đến mức nào, hoang vắng biết bao.

Kiếp trước, cũng là lỗi của cô, là vấn đề của cô.

Ba nhận nuôi cô, hy vọng cô có thể chăm sóc anh.

Nhưng kiếp trước cô, chỉ lo ghét anh, làm phiền anh, thường xuyên xem nhẹ anh, cũng không chủ động tìm anh...

Nếu như kiếp trước cô cẩn thận một chút, cũng có rất nhiều dấu vết có thể phát hiện, cũng có thể nhìn ra, anh sinh bệnh.

Cô nên khoan dung hơn, chăm sóc nhiều hơn, chú ý nhiều hơn.

Nhưng cô không có.

Đó là vấn đề của cô.

Đó là cô.

Lặng lẽ, trong mắt cô nhìn về phía anh nhuận bọt nước, một tầng bao trùm một tầng, đầy đặn óng ánh, trượt xuống gò má...

"Tôi..." Dư Phiêu Phiêu há miệng, một cỗ chua xót từ đáy lòng lặng lẽ tràn ngập, giọng nói mang theo tiếng khóc,

"Cả đời này của tôi, cả đời đều sẽ đối tốt với cậu, sẽ bảo vệ cậu..."

"Này..." Phương Chu Diêu hoảng hốt.

Anh nghe ra cái gì sai sai.

Anh nghe cô khóc.

Anh khẩn trương ngồi thẳng người, giơ cao một tay muốn bật đèn, muốn xem cô có khóc không...

Nhưng cánh tay của anh mới nâng được một nửa, đã bị cô bắt được.

Trong bóng tối, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nức nở của cô, cô mang theo giọng nói nức nở thấp giọng,

"Đừng mở, đừng, cứ như vậy..."

"Tôi..." Phương Chu Diêu hờ hững rút tay, thay đổi tư thế quỳ gối trước mặt cô, rất luống cuống nhìn cô, "Tôi làm sao cậu, sao cậu lại khóc?"

Tất nhiên là anh không biết tại sao cô khóc?

Cũng giống như anh không bao giờ hiểu tại sao cô thường nhìn anh xuất thần, thường nhìn anh đỏ mắt.

Bởi vì cô biết quá nhiều, cô có quá nhiều kỷ niệm và mang quá nhiều nợ nần.

Khi cô nghĩ về nỗi đau và sự ẩn nhẫn của kiếp trước của mình, cô sẽ đau đớn hơn và hối tiếc hơn anh...

Anh càng không biết, cô thật sự rất muốn, ôm Phương Chu Diêu 28 tuổi kiếp trước kia khóc một hồi.

Cô muốn nói lời xin lỗi với Phương Chu Diêu 28 tuổi ở kiếp trước...

Nhưng cô không có cơ hội đó.

Tiếng khóc nức nở của Dư Phiêu Phiêu càng ngày càng vang, nước mắt không ngừng chảy, bàn tay cô nắm lấy anh cũng càng ngày càng chặt, siết chặt đến nỗi anh muốn rụt lại cũng không được.

"Đừng khóc, đừng khóc... Tôi..."

Không biết phải làm gì...

Phương Chu Diêu luống cuống tay chân đứng sang một bên, trong lòng bối rối cùng chú ý đã ở trên người cô.

Anh không còn rảnh bận tâm đến thế giới cầu hôn bên ngoài, không rảnh bận tâm đến tất cả mọi người ngoại trừ cô ra, lực chú ý của anh cũng chỉ ở trên người cô.

Nhưng hết lần này tới lần khác, anh không có cách nào với cô...

"Đừng khóc, đừng khóc..." Phương Chu Diêu vụng về dùng tay áo của tay kia lau nước mắt cho cô, trong bóng tối, ngón tay anh chạm vào gò má mềm mại của cô, sờ đến một ít nước mắt, liền bối rối lau một trận.

"Tôi nói sai có đúng không? Tôi có làm cậu nhớ đến điều gì không? Tôi, tôi xin lỗi... Tôi không muốn cậu khóc, đừng khóc... Đừng..."

Anh dỗ dành.

Cũng không biết nên dỗ như thế nào, chỉ có thể tùy tiện dỗ dành.

Một lúc lâu sau, rốt cục tiếng khóc nức nở của cô nhỏ bé, mang theo khóc lóc mở miệng, "Xin lỗi, tôi thất thố rồi."

Phương Chu Diêu quỳ gối ở một bên, nhìn chằm chằm cô, mặc dù anh căn bản không nhìn rõ mặt cô, "Cậu đừng khóc nữa, cậu khóc tôi, tôi đều sợ..."

"Tôi chỉ..."

Dư Phiêu Phiêu liếm cánh môi khô khốc, "Tôi chỉ là, khóc tâm sự của tôi. Tôi chỉ, rất muốn bảo vệ cậu, tôi không muốn nhìn thấy cậu bị mất, không muốn bạn buồn."

Trái tim Phương Chu Diêu hung hăng đập, lông mày cau sâu, đầu nặng nề, "Tôi không khổ sở, tôi rất tốt, cậu đừng khóc."

Anh vẫn không hiểu, lý do này vì sao cô có thể khóc như vậy?

Cô rõ ràng là nha đầu rất lợi hại, học tập tốt, sự nghiệp tốt, Băng Tuyết thông minh, người lớn đều kém cô...

Anh chưa bao giờ thấy cô thất thố như vậy, chưa bao giờ.

Dư Phiêu Phiêu nắm chặt tay anh, nhẹ nhàng nức nở, vẫn khóc lóc nói: "Cậu đáp ứng tôi, sau này, bất cứ chuyện gì đều nói cho tôi biết. Đừng giấu tâm sự nữa mà không nói cho tôi biết nữa."

Phương Chu Diêu: "Ừ..."

Chúa ơi, ai biết được...

Tại sao cô lại đối xử tốt với anh như vậy?

Cô đối xử với anh, tốt đến mức tận cùng, tốt đến mức anh khó hiểu...

...

VyVy: Được chưa mấy bảo bảo? Hửm?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.