*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày nay anh Dylan giận cậu. Làm gì cũng hờ hững, nói gì cũng hết sức ngắn gọn và tiết kiệm chữ.
Mấy hôm trước là sinh nhật Chu Thụy, cậu trai mới vào làm tên Louis tặng quà cho cậu, đó là một quyển sách về ẩm thực, chỉ là bên trong sách kẹp theo một phong thư.
Khi ấy tặng quà xong Louis xấu hổ bỏ chạy mất, để lại Chu Thụy một mình lúng túng đứng trước cửa nhà hàng. Thú thật cậu chưa từng trải qua chuyện này, được người khác tỏ tình theo kiểu gởi thư mùi mẫn như nữ sinh trong mấy chục năm cuộc đời nó giống như chuyện xa xôi ở đâu đó vậy. Bây giờ đùng một cái, không một chút báo trước liền nhận được, còn là ngay ngày sinh nhật của mình, Chu Thụy cảm thấy khó xử ghê.
Cậu cất lá thư vào túi, nghĩ ngày mai phải gặp cậu ta để từ chối rõ ràng mới được.
Hôm đó, như mọi năm, Dylan đến nhà hàng đón cậu đi ăn một bữa tối lãng mạn và thịnh soạn.
Anh thấy cậu cầm một quyển sách trên tay thì hỏi, Chu Thụy liền nói là quà của nhân viên mình. Dylan cầm lấy lật mở vài tờ, sau đó để qua một bên, rồi đưa cho cậu cái túi đỏ để bên cạnh, nói:
“Quà cho em.”
Nói rồi nghiêng người hôn cậu một cái.
Anh tặng cho cậu bộ sách ẩm thực của một đầu bếp nổi tiếng thế giới, bộ sách này là phiên bản giới hạn, có thể nói bên trong chứa rất nhiều tinh túy mà người trong nghề đều muốn có, tất nhiên bìa sách là bìa cứng và được đóng gáy một cách kỳ công, dù là người ngoài nghề nhìn qua cũng cảm thấy nó rất có giá trị mỹ cảm. Hơn hết, vị đầu bếp đó chính là thần tượng của cậu.
Anh còn nói đã sắp xếp lịch hẹn cho cậu gặp thần tượng vào tuần tới.
Chu Thụy thích đến mức mở sách ra đọc thử ngay.
Đọc vào mới biết, bộ sách có bốn quyển, hai quyển là những bí kỹ khi chế biến thức ăn dành cho nhân loại, mà hai quyển còn lại kia, chính là dành cho phi nhân loại.
Thế mới biết, hóa ra thần tượng của mình không phải người thường, ông ấy là một phù thủy tiếng tăm không nhỏ trong giới.
Còn nhớ lúc đó cậu đã trố mắt nhìn anh, lắp bắp không nói trọn câu được.
Dylan thấy cậu cưng muốn chết, đưa tay nhéo nhéo mũi cậu mà giải thích, thật ra anh có quen biết với vị đầu bếp kia, nên đặc biệt ra giá yêu cầu người nọ viết sách cho mình. Vậy nên bộ sách này, không chỉ là phiên bản giới hạn bình thường, mà còn là độc nhất vô nhị.
Cả buổi, Chu Thụy ôm khư khư mấy quyển sách đó, ngồi trên xe cũng ôm, vào nhà hàng cũng ôm, thức ăn dọn lên rồi vẫn còn ôm, chọc cho Dylan tức giận mà giật lại, bắt cậu tập trung vào anh. Chỉ là một bộ sách mà thôi, có gì tốt hơn anh sao?
Niềm vui mà bạn đời mang lại khiến Chu Thụy quên khuấy cũng có người tặng mình một cuốn sách, cũng quên luôn lá thư tỏ tình còn nằm trong túi. Chuyên tâm tận hưởng đêm sinh nhật ngọt ngào cùng anh Dylan của mình.
Cũng ngay trong đêm đó, anh dẫn cậu đến hòn đảo tư nhân mà lúc trước cả hai từng hưởng tuần trăng mật để nghỉ phép, cho cậu đi chơi giải khuây một chút, rồi ân ái với nhau một đêm thật kịch liệt.
Tưởng chừng mấy ngày nghỉ phép này sẽ không có sóng gió gì, ngờ đâu, lá thư kia đã theo Chu Thụy lên hòn đảo, hôm sau lúc người hầu giặt quần áo nhặt được, theo lệ, những thứ rơi ra từ quần áo chủ nhân như giấy tờ gì gì đó đều phải đưa lại nguyên vẹn. Vậy nên sáng hôm tiếp theo, Dylan đứng ngoài hành lang, thân khoác áo choàng tắm, nhận lấy lá thư từ tay người hầu, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo.
Đọc xong nội dung trong thư, Dylan đã tức giận đến mức hai mắt đỏ lòe lòe, im lặng bước vào phòng, im lặng đi đến bên giường, im lặng nhìn bé cưng đang ngủ ngon trong chăn. Không nói một tiếng mà giật phắt chăn ra, hai ba giây sau đã lột sạch đồ ngủ của cậu.
Chu Thụy bị tấn công bất ngờ mà không hiểu ra sao, mơ mơ màng màng nhìn anh, còn ngọt ngào gọi anh một tiếng.
Kết quả miệng bị chặn, nụ hôn mạnh bạo tới mức làm cậu nghẹt thở, sau đó toàn thân bị lột trần trụi, phơi ra cơ thể trắng hồng ngon miệng, bị người nào đó giận dữ mà gặm cắn khắp nơi, động tác điên cuồng tới mức làm Chu Thụy tưởng rằng mình sắp bị anh ăn thịt.
Chu Thụy luống cuống: “Sao, sao vậy anh?”
“Hừ!” Dylan hừ lạnh một tiếng, kéo cái tay nhỏ đang che đầu ngực bị giày vò tới sưng đỏ kia, tiếp tục chà đạp nó.
Tiếp tới là vật thể nhỏ hồng giữa hai chân, cũng bị anh làm cho sưng đỏ, muốn bắn nhưng không thể bắn.
Rốt cuộc, Chu Thụy nhịn không được khóc nấc lên, xin anh cho mình được bắn, nhưng mà mãi đến khi cầu xin khàn cả giọng Dylan mới buông tha, cho cậu được như ý nguyện.
Sự tình là thế, nhưng có một việc không ngờ đó là từ đầu đến cuối Dylan không hề tiến vào trong cậu. Xong việc thì đè cậu ra hôn một trận rồi lại hừ lạnh, bước vào phòng tắm đóng cửa cái rầm, bỏ mặc Chu Thụy ngơ ngác trên giường không hiểu ra sao.
Trưa hôm đó, dùng bữa xong Chu Thụy ôm eo anh, bộ dáng như cún con cụp tai vì sợ chọc giận chủ, nhỏ giọng hỏi: “Anh Dylan… em, em làm gì khiến anh giận sao?”
Dylan nhìn nhìn bé cưng trong lòng, lấy lá thư kia cho cậu coi, thong thả nói: “Em giấu tôi cái này!”
“A?!” Chu Thụy vừa nhìn thấy lá thư kia liền hốt hoảng. Chết rồi! Cậu quên mất!
Thấy cậu hoảng như vậy, Dylan nheo mắt, nhìn cậu đầy nguy hiểm, anh nắm lấy cằm cậu, bắt cậu nhìn vào mắt mình.
Chu Thụy sợ tới quíu lại, lắp bắp: “Cái này, là Louis, cái cậu mới vào làm đưa, đưa cho em, em chỉ là, chỉ là quên mất. Anh Dylan, không phải em cố ý giấu đâu mà!”
Dylan tất nhiên là tin cậu, nhưng hiếm khi thấy cái dáng vẻ sợ sệt này của bé cưng, cộng thêm tâm trạng khó chịu, anh lại nổi tính xấu, quyết định sẽ ăn hiếp cậu một phen.
Dylan siết nhẹ cằm cậu, trầm giọng hỏi: “Vậy sao?”
Chu Thụy gật đầu lia lịa: “Thật mà!”
“Hừm.” Dylan buông tay, thong thả đứng dậy, lên lầu, cố tình lạnh lùng với bé cưng của mình.
Bóng lưng kia rõ ràng đang nói: Tôi vẫn rất giận đấy, em mau nghĩ cách làm tôi nguôi giận đi!
Nhưng Chu Thụy thì khác, cậu quýnh cả lên, lo lắng nhìn theo bóng lưng anh, trong đầu chỉ toàn câu hỏi: Làm sao bây giờ? Anh ấy giận mình rồi? Anh ấy có ghét mình không?…
Đáng thương thay cho bé cưng hoàn toàn không có kinh nghiệm gì trong mấy chuyện này, đau khổ vò đầu bứt tóc nghĩ cách giải thích với anh.
Gõ cửa phòng, Chu Thụy dè dặt thò đầu vào, gọi: “Anh Dylan…”
Dylan đang ngồi trên giường, cầm máy tính bảng xử lý mail, không ngó ngàng gì đến bé cưng nào đó đang mon men bò lên giường.
Chu Thụy bặm môi: “Em thật sự không cố ý mà.” Vươn tay kéo lấy vạt áo của anh, nhích nhích mông ngồi sát vào: “Em không có suy nghĩ gì khác với cậu ta đâu, hoàn toàn không có. Em, em cũng không biết sao cậu ta lại thích em, nhưng mà…”
Dylan thầm nghiến răng, được rồi, anh biết bé cưng của mình đáng yêu như thế nào, tính tình lại ngọt ngào mềm mại, lúc nào cũng dịu dàng ôn hòa, thử hỏi có ai mà không mê?
Dù chuyện vợ mình được nhiều người yêu thích khá là tự hào nhưng ghen thì vẫn cứ ghen.
Dylan mặt không cảm xúc tiếp tục gõ chữ trả lời email, không đáp tiếng nào.
Chu Thụy bị anh bơ đến hai mắt ngập nước rồi, tủi thân dụi đầu vào ngực anh, thì thào: “Em xin lỗi mà. Lần sau sẽ không như vậy đâu, sẽ nói cho anh biết, tuy là em thật sự không cố ý giấu anh.”
Cậu chỉ là nhất thời quên mất thôi mà, anh đừng giận cậu như vậy, cảm giác bị anh lạnh lùng rất là khó chịu.
Mà với Dylan, cảm giác được bé cưng lấy lòng thật sự là sung sướng không thể tả, nghe bé cưng dùng giọng điệu tủi thân mà xin lỗi làm anh chỉ muốn bắt nạt thêm thôi, sao đây ta?
Cái đầu xù trong lòng lại cọ cọ, có tiếng hít mũi, Chu Thụy lại nhỏ giọng gọi một tiếng: “Anh Dylan…”
Vẫn không được để ý.
Biến thành bạch tuộc quấn lấy anh, mềm mại nói: “Em xin lỗi mà…”
Nhưng một lúc lâu vẫn không được để ý. Cậu nén nước mắt, mím môi buông anh ra, leo xuống giường, ủ rũ đi ra khỏi phòng.
Dylan thầm nhướng mày nhìn theo bóng lưng nhỏ. Gì đây? Bỏ cuộc sớm như vậy? Nếu em làm thêm vài hành động đáng yêu nữa thì chắc tôi sẽ không nhịn được mà ‘nguôi giận’ đó!
Đợi cả buổi không thấy Chu Thụy quay lại, anh bèn xuống lầu xem thử cậu đang làm cái gì.
Nghe tiếng lục đục trong phòng bếp, thấy bóng lưng bé cưng đang mặc tạp dề ôm cái thau quấy bột, Dylan nghĩ có lẽ bé cưng của mình định làm bánh để ‘hối lộ’ mình đây mà, anh cười cười, quay trở lại phòng, yên lặng chờ người nào đó làm bánh xong thì tiếp tục lấy lòng mình.
Chu Thụy không biết Dylan xuống bếp ngó mình một cái, lúc này vẫn còn bận rộn khuấy bột làm bánh, ỉu xìu hít hít mũi, hai mắt còn hơi đỏ, vai co lại, dáng vẻ tủi thân đến mức nếu Dylan thấy rõ thì tim chắc chắn sẽ mềm nhũn rồi lập tức ôm cậu vào lòng yêu thương, không nỡ ‘vờ giận’ để bắt nạt cậu nữa.
Cả một buổi chiều, Chu Thụy làm bánh trong bếp, chờ khi làm xong thì chui vào một phòng ngủ khác trong biệt thự, không biết làm gì bên trong mà mãi tận đến gần giờ cơm cũng không thấy cậu ra khỏi phòng.
Dylan mặc quần áo ở nhà, trầm mặc đứng trước cửa phòng ngủ mà Chu Thụy đang trốn trong đó, suy nghĩ xem có nên bước vào lôi cậu ra hay không. Dù sao, cả buổi không được ôm cục cưng, anh ngứa tay rồi đấy.
Mà Chu Thụy lúc này đang làm gì? Cậu đang bày đủ loại bánh trái lên cái bàn to trong phòng, thấp thỏm cầm điện thoại, gọi cho Dylan, tâm tình có chút lo lắng vì sợ anh không nghe, hoàn toàn làm lơ mình luôn.
Điện thoại trong túi rung lên, Dylan lấy ra nhìn, trên màn hình là một chữ Thụy nhấp nháy. Anh có chút khó hiểu, cách một vách tường, em ấy muốn nói gì có thể tìm anh nói, thuận tiện làm nũng một chút là anh ‘hết giận’ ngay, việc gì phải gọi điện?
Hay là, em ấy không cẩn thận té ngã gì bên trong rồi bị thương, đi không được mới gọi cho mình?
Nghĩ vậy anh lo lắng không thôi, không thèm nghe điện đã vặn nắm cửa mở ra, lao vào trong.
“Thụy! Em không sao chứ?…”
“…”
Chu Thụy sợ đến giật nảy mình, cái điện thoại trong tay cũng bị cậu theo quáng tính mà hất lên, văng ra ngoài đập xuống sàn nhà đến nứt cả màn hình.
Trong một giây phút ngắn ngủi, Dylan chỉ cảm thấy choáng váng đến sững sờ, máu muốn dồn hết lên não, em ấy đang làm cái gì trong phòng vậy?!
Chu Thụy trợn to đôi mắt đen, lắp bắp: “Sao, sao anh vào nhanh vậy?” Nói rồi bùm một cái đỉnh đầu muốn bốc khói, xấu hổ tới mức chỉ thiếu điều tìm một cái lỗ chui xuống.
Cậu bây giờ toàn thân trần trụi nằm trên bàn, cả người đỏ ửng. Mà cái quan trọng là thứ được đặt trên thân thể cậu kia.
Những chiếc bánh kem nho nhỏ chỉ cỡ hai đốt ngón tay đủ màu sắc được trải đều trên cơ thể cậu, xung quanh còn có trái cây tươi, và một lớp mật ong vàng óng kéo dài từ ngực xuống vùng bụng dưới, một ít mật ong chảy thành dòng qua hai bên sườn mà nhỏ xuống bàn. Nơi đầu ngực được che bởi hai búp hoa hồng làm bằng kem tươi, trên hoa hồng cũng có một lớp mật ong.
Chu Thụy tự trang trí mình thành một bàn tiệc ngon ngọt, cậu đã xấu hổ tới mức mấy đầu ngón chân cuộn lại, toàn thân đỏ như con tôm luộc, khiến da dẻ vốn đã trắng hồng của cậu dưới lớp mật ong lại càng thêm bắt mắt. Chu Thụy bụm mặt, không dám nhìn người đàn ông của mình.
Dylan vừa xông vào lập tức đóng cửa lại, không chút dấu vết mà nuốt nước miếng, hai mắt lóe lên ánh đỏ, vừa đi tới cạnh bàn vừa nhìn chằm chằm cơ thể trước mặt.
Anh đặt điện thoại qua một bên, đưa tay vuốt nhẹ cánh tay Chu Thụy, làm cậu run lên một cái:
“Em làm cái gì đấy?” Biết rõ còn cố hỏi.
Chu Thụy hơi hé ngón tay ra, nhìn anh qua kẽ tay, đứt quãng nói: “Em, em, xin lỗi anh, chuyện kia, anh đừng lạnh nhạt với em nha…”
Dylan cười cười, lướt tay dọc bên sườn cậu, khiến cậu nhột nhưng vẫn cố giữ yên cơ thể để bánh không rơi xuống, xấu xa hỏi: “Dùng cách này để xin lỗi tôi sao?”
Xấu hổ gật đầu.
“Em thật là thành tâm. Lời xin lỗi này, tôi nhận vậy.”
***
Cảnh H đọc ở
ĐÂY nhé mọi người
Vì ngày hôm trước là sinh nhật Chu Thụy, cả hai cũng đã lăn lộn một trận, lúc này không thích hợp làm tình quá nhiều, Dylan chỉ đè cậu ra ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài hai lần thì dừng lại. Có điều, vì chỉ làm hai lần nên mỗi lần Dylan đều phải nhấm nháp từng tấc trên người cậu cho đến khi thỏa mãn mới thôi, thành ra thời gian ‘thân thiết’ cũng không phải ngắn.
Chu Thụy thì thảm rồi, nhiều lần động tình tới mức chỉ có thể cầu xin anh mau cho mình nhưng đều bị anh trêu ghẹo hồi lâu mới thật sự chiều theo ý cậu.
Sau khi xong chuyện, căn phòng đã bừa bộn hết sức, mà Chu Thụy cũng mệt lả người trong lòng Dylan, mơ mơ màng màng bị anh hôn môi, vuốt ve cơ thể vẫn còn run nhẹ sau cao trào.
Cả hai ăn một bụng bánh và trái cây, hoàn toàn không muốn ăn cơm, Dylan ôm cậu một lúc rồi mới tắm rửa cho cậu. Chuyện dọn phòng, tất nhiên là giao cho người hầu.
Chu Thụy quằn quại một đêm nên ngủ thẳng tới sáng hôm sau, lúc tỉnh lại phát hiện mình được ôm trong lồng ngực cường tráng của ai đó, cái ôm mát lạnh, mới đầu hơi ngơ ngác nhưng sau đó là xấu hổ, lại sau đó nhớ đến chuyện anh giận mình thì có chút thấp thỏm.
Dylan đã sớm tỉnh, chỉ là không muốn rời giường nên vẫn nằm ôm bé cưng của mình ngủ nướng trên giường.
Thấy bé cưng vừa tỉnh liền bày ra một loạt phản ứng dễ thương đó, kiềm không được mà cúi đầu hôn má cậu một cái, làm cậu giật cả mình, cất giọng nói trầm trầm của mình: “Tỉnh chưa? Có thấy khó chịu trong người không?”
Dù sao mật ong cũng không phải vật dùng để thay thế gel bôi trơn, hôm qua Dylan đã rửa sạch cho cậu nhưng vẫn còn hơi lo lắng.
Vừa thấy anh nói chuyện với mình, không còn lạnh lùng với mình nữa thì Chu Thụy vui tới nổi cười khúc khích, hai mắt cong cong, vì một đêm ngủ ngon mà má đỏ hây hây, trông tràn đầy sức sống. Cậu dụi mặt vào lòng anh, thì thào: “Anh hết giận em rồi.”
Dylan cười, vuốt mái tóc xù của cậu: “Vốn dĩ cũng không phải giận em đâu.”
“A?!”
Chu Thụy không hiểu ra sao mà ngẩng đầu.
Dylan cắn chóp mũi cậu: “Là cố tình để bắt nạt em đó.”
“!” Trợn tròn mắt.
“Không ngờ bé cưng của tôi lại bạo như vậy, ‘chơi’ với đồ ăn. Không tồi đâu, lần sau chúng ta tiếp tục với sushi đi.”
Chu Thụy há hốc mồm, không nói năng được gì.
Dylan cười cười, nhưng ngay sau đó bỗng nhiên đanh mặt: “Có điều, chuyện của cái tên Louis kia, tôi không mong sẽ xảy ra lần nữa, em phải thành thật khai báo mọi chuyện cho tôi. Biết chưa?”
“Dạ biết.” Chu Thụy gật đầu lia lịa, thầm nghĩ: Anh không giận rồi lạnh lùng với cậu nữa là tốt rồi.
Thế nhưng cậu vẫn có chút oan ức: “Nhưng mà chuyện đó, em thật sự không cố ý giấu anh, chỉ là em quên…”
“Quên thì chịu phạt!”
Nói rồi anh nhổm người lên đè Chu Thụy xuống giường, gặm cắn cậu một trận, thêm một đám dấu hôn mới toanh được tạo nên.
Chu Thụy bỗng dưng lại bị phạt mà ngơ ngác, không có chút sức chống trả, mới sáng sớm đã bị ai đó gặm toàn thân rồi.
Là gặm đúng nghĩa, bởi vì ngoại trừ dấu hôn ra thì còn có dấu răng, chỉ thiếu mỗi dấu răng nanh nữa thôi, mà thảm nhất là cái mông tròn của cậu, gần như bị che kín.
Chu Thụy đứng trước gương lớn trong phòng tắm, toàn thân trần trụi, xoay qua xoay lại đếm dấu vết trên người mình, sau đó thầm nghĩ: Hôm nay lập kỷ lục rồi, nhiều quá trời!
***
Sau khi trở về từ chuyến đi, Chu Thụy đến nhà hàng như thường lệ, bắt gặp Louis mỗi khi thấy mình nhìn sang đều đỏ mặt quay đầu đi. Cậu thở dài, chờ đến giờ nghỉ trưa bèn gọi Louis ra ngoài gặp riêng một chút.
Mà Louis cũng rất hồi hộp, cả buổi sáng Chu Thụy vẫn luôn không nóng không lạnh, vẫn ôn hòa như cũ làm cậu ta không đoán được suy nghĩ của Chu Thụy, lại thêm một tuần trước đó Chu Thụy không hề đến nhà hàng lần nào khiến cậu ta cho rằng Chu Thụy cố ý né tránh mình. Có lẽ, Chu Thụy gọi cậu ta ra đây là để từ chối. Mà cậu cũng không thể trốn tránh mãi, đã đưa thư tình rồi, dù đáp án là gì thì cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần. Dù sao, cậu biết cậu không thể trèo cao, người ta là ông chủ của cậu mà, thật ra khi ấy cậu thừa biết có lẽ sẽ không được đáp lại đâu, cậu cũng chỉ muốn nói ra lòng mình thôi.
Quả nhiên, Chu Thụy đưa lại bức thư, nhẹ nhàng từ chối.
Louis hơi run tay mà cầm lại, thấp giọng hỏi: “Cậu… cậu có người yêu rồi sao?”
“Không có.” Chu Thụy kéo sợi dây chuyền được nhét trong cổ áo ra: “Thật ra thì tôi đã lập gia đình, chỉ là thường xuyên xuống bếp nên không tiện đeo nhẫn mà thôi.”
Trên sợi dây chuyền kia là một chiếc nhẫn được xỏ vào, kiểu dáng đơn giản nhưng rất tinh tế.
Louis ngẩn tò te, hoàn toàn không ngờ tới Chu Thụy đã kết hôn. Ngu ngốc tỏ tình với người đã có gia đình, cậu chỉ muốn đâm đầu vào tường cho rồi. Louis lúng túng không thôi.
Dylan canh giờ cũng thật chuẩn, vừa lúc đó liền lù lù xuất hiện sau lưng Chu Thụy, ôm lấy eo cậu mà tỏ rõ quyền chiếm hữu: Người này là của tôi, nhóc con mau phắn!
Chu Thụy cũng giật mình, xoay người nhìn anh: “Anh Dylan!”
Dylan cười cười, cúi đầu hôn má cậu một cái: “Đến đón bé cưng của tôi đi ăn trưa.”
Chu Thụy xấu hổ đẩy đẩy anh, liếc mắt nhìn về phía Louis, còn đang định nói gì đó thì khựng lại…
Ủa, Louis đâu?
Cậu ta đã cắm đầu chạy đi rồi.
Kết quả, tối hôm đó Louis buồn rười rượi ra quán bar uống rượu giải sầu.
Bên cạnh cậu là một người đàn ông cao lớn cũng ngồi uống rượu một mình, Louis đã say tới không phân biệt được đông tây nam bắc, cậu ta vừa nốc rượu vừa níu tay người đàn ông: “Người ta từ chối tôi rồi, phải làm sao đây, tôi đau lòng quá.”
“…” Người đàn ông bị kéo tay tới đổ cả rượu lên quần.
“Tôi biết là tôi trèo cao quá mà, nhưng bị từ chối cũng buồn lắm chứ. Anh có thể an ủi tôi không?”
“…”
Louis say mèm, dựa hết lên thân người đàn ông: “An ủi tôi một đêm đi mà ~”
Người đàn ông bị làm phiền nãy giờ rốt cuộc cũng có phản ứng, anh ta buông ly rượu trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn nhìn thanh niên tươi non mơn mởn bên cạnh, tóc vàng mắt xanh da trắng, môi hồng hé mở không ngừng lải nhải, trên người toàn là mùi rượu, thế nhưng phảng phất bên trong còn có mùi máu thơm ngọt, cực kỳ quyến rũ.
Người đàn ông nhếch môi, vươn tay vòng lấy eo cậu ta, ôm chặt: “Muốn tôi an ủi kiểu gì đây?”
Louis mơ màng ngước đầu nhìn, người đàn ông này có mái tóc màu đồng, đôi mắt cũng màu đồng… nhưng là màu đồng đỏ, đẹp lắm, cậu chưa thấy ai có đôi mắt nào đẹp như vậy, trên người cũng rất thơm nữa.
Louis khen một tiếng: “Anh đẹp ghê! Chắc cũng cỡ chồng của ông chủ!” Sau đó dụi bên cổ người đàn ông mà hít hà hít hà.
Người đàn ông nhếch môi, cười cười nhìn cậu ta cứ hít ngửi bên cổ mình như con cún.
Louis hỏi: “Có muốn vui vẻ với tôi một đêm không?”
Mà ý cậu ‘vui vẻ’ ở đây là chơi sảng khoái một đêm, chứ không phải cái ý kia kia, nhưng hiển nhiên rơi vào tai người nọ liền biến thành chuyện khác. Chỉ thấy anh ta híp mắt nhìn cậu, sau đó…
Cuộc vui này hơi sai một chút so với suy nghĩ của Louis. Khiến cậu sáng ra lưng đau, eo mỏi, mông nhức, ngờ nghệch nhìn người đàn ông đang để trần nửa thân trên mà ngồi bên giường hút thuốc, một tay người nọ còn như có như không vuốt ve eo cậu, thấy cậu tỉnh thì nghiêng đầu nhìn: “Sao rồi?”
“Sao gì?” Cậu còn chẳng hiểu ra sao.
Người đàn ông cười cười, hỏi: “Không nhớ gì hết?”
Bây giờ đầu cậu đau muốn chết, nhớ gì mà nhớ?
Hình như…
Bấy giờ Louis mới phát hiện, cậu đang trần như nhộng trong chăn. Chuyện này là sao?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ??????
Người đàn ông nheo mắt, nguy hiểm nhìn cậu: “Chính em là người quyến rũ tôi trước, đêm qua là ai hăng say cưỡi trên người tôi? Hửm? Bây giờ nói không nhớ là không nhớ à?”
Được rồi, thật ra là do anh ép cậu ta cưỡi trên eo mình. Nhưng Louis không nhớ rõ lắm, đành phải chịu thiệt thôi.
Cậu lắp bắp: “Sao… sao, có thể?”
“Làm cũng đã làm? Em tính không chịu trách nhiệm?” Anh ta gằn giọng.
Louis sợ hãi nuốt nước miếng, trợn mắt nhìn người đàn ông đang giận dữ trước mặt, sau đó cuống quít muốn nhận lỗi.
“Hừ, tôi không nhận lời xin lỗi đó, tôi chỉ nhận người!”
Louis hoàn toàn không biết, mình vừa trêu ghẹo phải ai, cũng không phát hiện bên cổ lúc này đã nhiều thêm hai cái lỗ máu trông như bị rắn cắn.
Về phần cậu có muốn chịu trách nhiệm hay không, không phải chuyện cậu có thể quyết định. Chỉ biết sau ngày hôm đó, đã có một người đàn ông kỳ lạ bước vào cuộc đời cậu.
~ HOÀN ~