Shangri-La - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 10



Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

Chương 10:

Có khi mặt dày mày dạn dán tới, có khi lại sợ hãi làm phiền người khác...

***

Lúc Viên Việt tỉnh lại lần nữa, tay vắt sang bên cạnh, phát hiện nửa giường bên kia trống trơn, còn lưu lại chút nhiệt độ, chăn bông được đắp cẩn thận trên người mình.

Kéo rèm cửa dày nặng màu xám ra, dưới lầu có tiếng hát truyền tới.

Dép lê bị đá đi tận đâu không tìm thấy, Viên Việt đi chân đất xuống cầu thang.

Tưởng Dung đang nấu cho mình một nồi cháo hoa ở dưới nhà, tai nghe đang nhét trong tai phát một ca khúc, cậu hứng lên hát thành tiếng, càng hát càng lớn, nhưng hơi hơi lạc giọng, hát tiếng Quảng Đông cũng không chuẩn, Viên Việt đứng ở chiếu nghỉ cầu thang nghe mấy hồi cũng không nghe ra là bài gì.

Khi hát đến hăng hái, một tay quơ lấy chai xì dầu đưa lên miệng làm micro, một tay khác vẫn kẹp nhiệt kế trong nách.

Viên Việt đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ngang qua chỗ Tưởng Dung, anh tiện tay kéo tai nghe bên trái của cậu xuống. Tưởng Dung bị lôi tuột ra khỏi thế giới riêng với giọng ca oanh vàng của mình, ngượng ngùng bỏ chai xì dầu xuống, vì cậu biết Viên Việt biết hát, còn hát rất hay, còn cậu thì ngũ âm không được đầy đủ cho lắm.

Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, bởi dù sao thì tâm tình cậu vẫn nhảy nhót cực kỳ, có gì khiến người ta phấn khởi hơn việc được tỉnh lại trên giường của Viên Việt vào buổi sáng chứ.

Cậu giảm lửa nồi cháo, theo đuôi Viên Việt tới phòng tắm, nhìn anh vừa ngái ngủ vừa đánh răng, cậu rút nhiệt kế trong nách ra, cho anh nhìn.

"Anh Viên, giờ em 37 độ 5, còn sốt nhẹ."

Viên Việt ngậm một miệng kem đánh răng, "ừm" một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Tưởng Dung: "Ngủ dậy xong em đi chợ, mua nhiều đồ ăn lắm, chất đầy tủ lạnh rồi, nhưng em không biết làm đồ ăn cho lắm đâu."

Viên Việt nhổ một ngụm nước ra, cầm khăn mặt phủ lên mặt, giọng nói ấm ách dưới lớp khăn: "Tôi biết nấu."

Tưởng Dung: "Em chỉ biết nấu cháo trắng, với lại nấu mì."

Viên Việt vắt khô khăn mặt treo lên, đứng trước bồn cậu, để tay trên lưng quần, nghiêng đầu nhìn Tưởng Dung vẫn đứng ở cửa nãy giờ, hắng giọng một cái, hơi nhíu mày.

Tưởng Dung sực tỉnh, chạy ù té đi như bị lửa sém mông.

Khi Viên Việt rửa mặt xong đi ra, Tưởng Dung đang ngồi trước bàn ăn, ăn luôn cháo trong chiếc nồi nhỏ, vừa ăn vừa bấm điện thoại. Bàn ăn khá nhỏ, chỉ để vừa hai cái ghế, Viên Việt thường chỉ dùng một chiếc, chiếc còn lại lâu lắm rồi không lôi ra.


Trên vị trí trống đặt một bát mì sợi, Viên Việt ngồi xuống, cầm đũa quấy quấy, có một cái trứng ốp nằm dưới đáy.

Viên Việt ngẩng lên nhìn Tưởng Dung, phát hiện Tưởng Dung cũng đang nhìn mình.

Tưởng Dung cười mà đôi mắt cong cong: "Em còn biết ốp trứng nữa."

"Cảm ơn." Viên Việt gắp trứng gà lên cắn một miếng, trứng còn lòng đào.

Viên Việt ăn vài miếng là hết bát mì, Tưởng Dung cũng ăn hết cháo, lấy thuốc lúc nãy cậu tiện đường mua về ra, nhìn cũng không thèm nhìn, rót cốc nước nóng, nuốt thuốc xong thì uống nước để dằn xuống, đắng đến nỗi cả khuôn mặt nhăn nhó, uống ừng ực thêm nửa cốc nữa mới xuôi.

Viên Việt mang nồi mang bát đi rửa, vừa rửa vừa xuất thần.

Nhìn qua rõ ràng Tưởng Dung là một tiểu thiếu gia rất biết làm nũng, trên thực tế đúng là rất giỏi nũng nịu, nhưng ở một vài phương diện lại quật cường đến lạ. Tình nguyện ngồi dưới mái hiên sốt cao ngủ gật cũng không chịu gọi điện thoại cho anh, rõ ràng một thân một mình sống nhờ nhà anh lại còn bị bệnh, nhưng vẫn có thể tự chăm sóc bản thân, uống thuốc nấu cháo hết thảy đều rành rọt, như thể cậu đã tập thành thói quen từ lâu.

Có khi mặt dày mày dạn dán tới, có khi lại sợ hãi làm phiền người khác.

Hai bức ảnh trên điện thoại của cậu, rốt cuộc là từ đâu ra?

Viên Việt nghĩ miên man, bỗng không nghe thấy động tĩnh gì của Tưởng Dung, anh quay đầu lại nhìn. Đúng lúc tóm được ánh mắt yên lặng chăm chú nhìn lưng mình của Tưởng Dung, sau khi bị bắt quả tang cậu nhóc vội né tránh.

Điện thoại vang lên, là của Tưởng Dung, hiện lên là dãy số nước ngoài. Tưởng Dung sửng sốt một lúc mới cầm lên, ấn nghe.


"A lô, Dung Dung à con, là mẹ đây." Đầu dây bên kia quả nhiên là Cố Thanh.

"Dạ," Tưởng Dung ngoan ngoãn đáp, "Mẹ."

"Dạo này mẹ hơi bận, sau khi đến Mỹ điện thoại có vấn đề, số điện thoại đã đăng ký không thể dùng được. Chuyện nhập viện của em bé rất gấp, bệnh viện này phải liên hệ trước từ lâu, tìm nhiều mối quan hệ mới được xếp phòng. Chờ kiểm tra toàn diện xong mới có thể quyết định xem có phẫu thuật hay không..."

Tưởng Dung có thể nghe ra giọng nói hơi khàn vì mệt mỏi của Cố Thanh, mẹ cậu giải thích dài dòng một hồi, không mạnh mẽ quyết đoán như lúc xử lý công việc, mà trái lại có chút cẩn trọng dè dặt, sợ Tưởng Dung giận dỗi.

"Dạ," Tưởng Dung lại cất tiếng, "Không sao ạ."

"Mẹ nghe Tần Anh, cũng chính là chú họ của con nói là bây giờ con đang ở nhà bạn của chú, người ta không có ý kiến gì chứ? Con đừng gây thêm phiền phức cho người khác, còn đủ tiền không, nếu cần thì để mẹ chuyển cho con."

Tưởng Dung: "Không phiền, vẫn đủ tiền, không cần gửi."

Cố Thanh lập tức trầm mặc, không biết nên nói gì nữa, mãi sau mới lên tiếng: "Em bé vẫn chưa ngủ, bảo là muốn nói chuyện với anh trai, mẹ đưa điện thoại cho em, con đợi một lát nhé."

Tưởng Dung nói vội: "Không cần đâu ạ, bên này con có chút việc, con cúp máy trước. Con chào mẹ, mẹ giữ gìn sức khỏe."

"Hả, ừ, cúp máy đi, có việc gì nhớ phải gọi điện thoại."

Viên Việt muốn tránh đi, nhưng không ngờ cuộc điện thoại này kết thúc nhanh như thế, anh mới đi đến đầu cầu thang.

Tưởng Dung tắt điện thoại, dụi dụi mắt: "Anh Viên, em buồn ngủ, em có thể... có thể ngủ ở giường anh không ạ?"

Viên Việt do dự một lát, nhìn gương mặt ửng hồng vì bị ốm của Tưởng Dung, đôi mắt buồn ngủ mỏi mệt, và ánh nhìn dè dặt thăm dò, cuối cùng anh nói: "Ừ, nhớ phải thay đồ ngủ."

Mắt Tưởng Dung sáng lên ngay lập tức, lại moi ra bộ đồ ngủ mới, ba chân bốn cẳng leo lên tầng.

Thôi đợi cậu khỏe hẳn rồi đưa cậu về nhà vậy. Viên Việt nghĩ như thế.

Cuối cùng thì Tưởng Dung cũng có thời gian đánh giá phòng ngủ của Viên Việt.

Cả phòng ngủ và cả dưới lầu đều có thể gọi là trống trải, rèm cửa rủ từ trần nhà xuống đất và ba mặt tường tạo thành một không gian khép kín, bên trong trừ một cái giường, một cái tủ đầu giường, một tủ quần áo to ra, gần như không có cái gì khác, trên giường cũng không có đồ vật linh tinh, chỉ có một chiếc gối đầu, sáng nay lúc cậu ngủ dậy là cậu thấy mình có gối, còn Viên Việt thì không.

Cậu nhanh chóng thay đồ ngủ, vén chăn lên chui vào trong chăn, trùm kín đầu hít sâu một hơi, lăn từ trái qua phải, lại lăn từ phải qua trái, cuối cùng thỏa mãn gác lên gối đầu từ từ nhắm mắt lại.

Tưởng Dung không thích một mình ở trong không gian bị bịt kín cho lắm, nên để rèm cửa hé ra một cái khe nhỏ, loáng tháng nhìn thấy Viên Việt đi qua, giẫm cầu thang đi lên gác xép.

Tiếng bước chân cố gắng nhẹ nhàng tới tới lui lui trên đỉnh đầu, khiến người ta cảm thấy yên lòng.

Tưởng Dung ngủ thiếp đi rất nhanh.

Hết chương 10.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.