Shangri-La - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 35



Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

Chương 35:

"Đừng kêu, bên ngoài sẽ nghe thấy."

***

(R 18+)

Triệu Nhất cầm mũ bảo hiểm trên tay, còn muốn nói gì đó, thanh niên đội mũ lưỡi trai luôn đi theo họ cũng đi tới, xuống khỏi xe motor của cậu ta, nhìn thoáng qua tình trạng hiện trường, bước lên khoác tay lên vai Triệu Nhất, gã đành im lặng không nói gì.

Viên Việt kéo tay Tưởng Dung: "Mau về thôi, mai em còn phải đi học."

Lúc rời đi Tưởng Dung còn quay đầu lại vẫy vẫy tay tạm biệt Triệu Nhất, làm gã tức đến mức suýt chút nữa quăng mũ bảo hiểm đi.

Mưa đã tạnh, đường núi vẫn ướt sũng như cũ, trong không khí là mùi tươi mát sau cơn mưa, nhưng gió đêm thổi tới vẫn lạnh run cả người.

Xe máy bị va đập mạnh như thế nên Viên Việt cũng không dám đi, chỉ có thể đẩy xuống núi, mọi người đã ra về chỉ còn hai người bọn họ chậm rãi bước đi. Viên Việt cởi găng tay của mình ra đưa cho Tưởng Dung đeo lên, Tưởng Dung đeo găng tay ấm áp, trong người vẫn đầy sự hưng phấn chưa tan.

"Anh không ngã đau chứ."

Viên Việt lắc lắc cánh tay, đáp: "Có lẽ trầy da ứ máu đôi chút, không tổn thương đến xương."

Tưởng Dung ôm cổ Viên Việt, cắn một cái lên khóe môi anh, thở dài: "Đẹp trai quá đi mất."

Viên Việt rũ mắt cười: "Em cũng không thua kém."

Đến chân núi, thanh niên đội mũ lưỡi trai kia đang ngồi trên xe đợi bọn họ, cậu ta nhấc vành mũ lên, lộ ra gương mặt, khóe môi nhếch cao, cười với Tưởng Dung: "Hi, tôi họ Lục."

Lập tức Tưởng Dung đứng nghiêm, ngoan ngoãn chào hỏi: "Em chào anh Lục, em là Tưởng Dung."

"Ông muốn đẩy xe đi bộ về đấy à, về đến nội thành thì cũng phải tới sáng mai, để tôi gọi người tới kéo xe về giúp ông."

Viên Việt đỗ xe lại: "Cảm ơn."

Thanh niên kia gật đầu hờ hững: "Cảm với ơn cái gì, lần sau cùng nhau đua một trận nhé."

Viên Việt không tỏ rõ ý kiến: "Ừ có dịp."

Viên Việt và Tưởng Dung gọi một chiếc xe về nội thành, lúc tới khu nhà của Tưởng Dung thì đã qua ngày mới, đến cả chú bảo vệ trong phòng bảo vệ cũng gật gù buồn ngủ.

Viên Việt đưa Tưởng Dung về tận dưới tòa nhà, bảo Tưởng Dung mau đi lên ngủ, sáng mai còn phải đi học.

Tưởng Dung nhìn trái nhìn phải một chút, cậu nói: "Đưa em lên nhà đi, em sợ bóng tối."

Viên Việt nhìn hành lang và thang máy sáng trưng: "Ừ đi nào."

Hành lang vắng lặng không có một ai, tâm tình Tưởng Dung rất tốt, khẽ ngân nga bài hát, lúc vào thang máy là cởi găng tay ra nhét vào túi, nắm lấy tay Viên Việt, mở lòng bàn tay anh ra, chọc vết chai mỏng hơi đỏ lên ở hổ khẩu của anh, Viên Việt khẹp tay lại nắm mấy đầu ngón tay của Tưởng Dung trong lòng bàn tay mình.

Thang máy nhanh chóng đến nơi, Viên Việt dắt Tưởng Dung ra ngoài, đẩy tóc mái của cậu lên, hôn lên trán cậu một cái: "Về ngủ sớm chút đi, không thì không cao được đâu."

Tưởng Dung: "Nào, hôn thêm cái nữa."

Viên Việt cúi đầu xuống định hôn, Tưởng Dung ngửa mặt lên, môi đụng môi trực tiếp. Tưởng Dung duỗi lưỡi ra, nghiêng đầu khẽ liếm láp môi dưới của Tưởng Dung với biên độ nhỏ, như mèo con đòi ăn vậy.

Từ trong cổ họng Viên Việt phát ra một tiếng thở dài trầm thấp, anh vươn tay ôm lấy Tưởng Dung, hai người lảo đảo đẩy cửa chống lửa của cầu thang bộ. Đèn chân không trong cầu thang dính đầy bụi bặm, phát ra ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, Tưởng Dung dựa lưng vào tường, ngẩng đầu hé môi ra, lưỡi của hai người chống vào nhau, thỉnh thoảng tạo ra tiếng nước chậc chậc.

Nghĩ đến việc sắp tới Tưởng Dung phải đi học, cơ hội gặp mặt của hai người sẽ ít đi, Viên Việt cũng không khỏi động tình. Tay anh hứng gió vẫn rất lạnh, không dám luồn vào trong quần áo, chỉ có thể đáp xuống mông Tưởng Dung, xoa bóp.

"A ưm..." Tưởng Dung không nhịn được rên lên một tiếng, lại bị lưỡi Viên Việt chặn ở trong miệng.

Viên Việt hôn dọc theo khóe môi, cằm và má của Tưởng Dung, hôn một đường đến tai, lại ngậm lấy vành tai, mãi cho đến khi hôn liếm tai Tưởng Dung đến mức đỏ rừng rực.


"Đừng kêu, bên ngoài sẽ nghe thấy."

Cách một tấm cửa chống lửa chính là cửa nhà các hộ dân, tuy nửa đêm rạng sáng không có ai, nhưng Tưởng Dung vẫn sinh ra một nỗi xấu hổ khó tả, thân dưới cậu cứng lên, cậu hạ giọng nói: "Anh sờ sờ em đi."

Viên Việt vẫn bóp mông Tưởng Dung, như nhào bột mì, giọng khàn đặc: "Tay anh lạnh, em tự sờ đi."

Tưởng Dung cởi quần mình xuống một chút, móc gậy th*t ra khỏi quần lót, ngẩng đầu lên hôn lưỡi với Viên Việt, dùng tay tự an ủi mình. Lưỡi Tưởng Dung bị Viên Việt mút đến đau, Viên Việt ghìm mông cậu về phía người anh, thân dưới cương cứng của Tưởng Dung ma sát không ngừng lên quần Viên Việt, phần đầu bị kích thích, tuyến dịch tiết ra liên tục.

Viên Việt khẽ nói: "Đừng chỉ sờ mỗi mình, lo cho cả anh nữa."

Tưởng Dung nhắm mắt lại lục lọi quần lót Viên Việt, cởi quần giúp anh. Viên Việt đã cứng đanh từ lâu, đưa đẩy nhẹ nhàng trong lòng bàn tay ôm lỏng Tưởng Dung.

"Ngoan, xoay người qua."

Tưởng Dung nức nở đáp ứng, đưa lưng về phía Viên Việt úp sấp lên tường, tự sờ chính mình, liên tục moi móc phần đầu mẫn cảm nhất.

Viên Việt cúi người xuống hôn gáy Tưởng Dung, một tay vớt lấy eo cậu, một tay kéo quần cậu xuống chút nữa, lộ ra cặp mông phủ quần lót trắng, tiếp tục kéo cả quần lót xuống, để trần nửa bên mông và khe mông, nhét dương v*t từ mép quần vào.

Tưởng Dung cảm thấy mông mình bị thứ cứng rắn nóng hổi của Viên Việt chọc vào, nhịn không được phải thấp giọng rên rỉ một tiếng, động tác trên tay dừng lại, dựa đầu lên cánh tay, thở phì phò nói: "Anh, anh mau làm đi, em muốn bắn."

Viên Việt vùi đầu đáp lại, hích eo từ trước ra sau. dương v*t bị quần lót và mông thịt chen lấn, phần đầu ướt đẫm liên tục xâm nhập vào giữa khe mông ấm áp, mài cọ không ngừng, bàn tay anh lần tìm tới miệng Tưởng Dung, vuốt ve môi cậu một chốc, rồi bịt chặt miệng cậu bắt đầu thúc hông mạnh mẽ.

Tưởng Dung bị bịt miệng, chỉ có thể phát ra tiếng "ưm ưm", mông bị đâm chọc không ngừng, gậy th*t thụ động ma sát với lòng bàn tay theo động tác thúc đẩy của Viên Việt, có một lại cảm giác mình tự chơi tay mình, hết sức xấu hổ.

Hiển nhiên rằng Viên Việt rất động tình, dương v*t anh tiết ra một lượng lớn chất lỏng sền sệt, khiến phần giữa mông Tưởng Dung lầy lội vô cùng, chuyển động càng thêm trơn tru, thậm chí có một hai lần, quy đầu đã đâm thẳng vào vùng cấm, chui vào đôi phần sâu cạn, Tưởng Dung phấn khích tiết ra lòng bàn tay, dính dớp khắp nơi.

Lúc Viên Việt sắp bắn anh chuẩn bị rút ra ngoài, Tưởng Dung vội vàng giữ lấy tay anh, thở hổn hển khẽ nói: "Đừng rút ra ngoài."

"Được."

Viên Việt cắn thùy tai của Tưởng Dung, bắn đầy mông cậu, tinh dịch đặc quánh bị quần lót giữ lại toàn bộ, dính hết vào khe mông Tưởng Dung. Viên Việt mặc quần lên cho cậu, hôn một cái lên vành tai đỏ bừng: "Mau về nhà rửa ráy."

Tưởng Dung chui vào nhà như đi ăn trộm, vọt vào phòng tắm khóa chặt cửa với tốc độ cực nhanh, cởi quần ra, đưa lưng về phía gương nhìn phía sau của mình, thấy trong gương mông của cậu bị mài cọ đến đỏ rực cả lên, giữa hai chân dầm dề toàn tinh dịch, chảy xuống hai má đùi.

Sắc tình không chịu nổi.

Tưởng Dung vội mở vòi hoa sen, nhờ tiếng nước yểm hộ, dựa vào tinh dịch Viên Việt để lại, cậu lại tự thỏa mãn mình thêm lần nữa rồi mới hài lòng đi ngủ.

Cậu thở dài chỉnh chuông báo thức để ngày mai còn đi học.

Sắc trai hại nước hại dân ôi hại nước hại dân.

Hết chương 35.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.