Không phải loại cờ bạc ở Las Vegas, mà là một trò “đòn bẩy cao” trong tài chính. Tiền bạc giờ đây hóa thành con số, không ngừng tăng giảm, thăng trầm rồi cứ thế luân hồi xoay chuyển.
Ở New York, vốn liếng sẽ không vì ai mà dừng bước, nó hệt một con dã thú nuốt chửng lòng người, một cỗ máy khổng lồ lạnh lẽo có thể khiến người thay da đổi xác hay thịt nát xương tan.
Năm 2007, tôi thua sạch số chip của mình trong một ván cược lớn và phải gánh trên vai khoản nợ hàng trăm tỷ đô, tưởng chừng không còn cơ hội quay đầu nhưng lòng tôi lại thấy bình yên đến lạ.
Vợ cũ lo lắng gọi thăm tình hình gần đây của tôi thế nào, hỏi tôi có cần giúp gì không. Tôi lịch sự từ chối rồi ngắt máy.
Gió rét thấu xương, gào thét trong không gian mịt mùng. Tôi đứng sát mép sân thượng của một tòa cao ốc.
Tôi vừa nốc rất nhiều rượu, bèo bọt, rẻ mạt. Trong cơn mê man như say mà không say, toàn bộ New York đều bị giẫm dưới chân tôi, nhưng một chút thích thú tôi cũng chẳng cảm nhận được.
Ánh đèn neon lập lòe mờ ảo giữa từng tòa chọc trời san sát, chói lóa như những vì sao, có lẽ cũng vì vậy mà màn đêm New York không trăng không sao.
Tôi mơ màng trông thấy một bóng hình gầy guộc, khoác lên mình chiếc sườn xám đỏ tươi, tựa đóa hồng nở rộ trong làn gió, mang theo hương thơm thoang thoang từ bờ kia đại dương, một hương thơm đầy thần bí. Đóa hồng ấy ngã vào lòng tôi…
Tôi mỉm cười dang tay, bước lên trước một bước.
Tôi ôm lấy đóa hồng của mình.
Rồi đắm mình xuống không trung, khẽ thì thầm một câu mà tôi chưa từng thổ lộ.