Tiếng gọi rất lớn, nàng lại vẫy tay với nó, cho dù là kẻ điếc không nghe được thì cũng nhìn thấy được.
Nhưng Cải Trắng vẫn đi theo mèo yêu, không hề quay lại nhìn nàng.
A Phiến khó hiểu, Cải Trắng đây là gặp mèo quên bạn đấy à? Nàng nghiêm túc nhìn sang bên đó, bỗng nhiên thấy con mèo trắng kia quay đầu sang nhìn nàng, hai tròng mắt nó vốn màu xanh lam lại đột nhiên biến thành màu đỏ sẫm, nhe răng với nàng trông rất dữ tợn.
A Phiến bị dọa đến trong lòng hơi kinh hãi một chút, nó là mèo yêu?
Cải Trắng bị mèo yêu mê hoặc bắt cóc?!
Nàng chạy nhanh qua đó, muốn đi giải cứu cho Cải Trắng, con mèo trắng đó thấy nàng không hề sợ sự uy hiếp của mình, nó chần chờ một lát rồi cất bước chạy đi. Cải Trắng thấy nó chạy, kêu “ngao~~ ” một tiếng rồi chạy theo nó như hình với bóng. Hai con mèo một yêu một ma này, thoáng cái đã chạy trốn không thấy bóng dáng.
A Phiến chạy khắp nửa Hoàng thành nhưng vẫn không đuổi kịp, lúc này nàng đã mệt muốn chết rồi. Nàng dựa vào vách tường nghỉ ngơi, từ chỗ sâu trong ngõ nhỏ truyền đến tiếng bước chân rất khẽ, nàng hơi kinh ngạc, bèn dán sát lên tường như con thằn lằn.
Không lâu sau, khi người nọ sắp sửa đến gần thì đột nhiên ngừng lại, không đi tiếp nữa.
Phong Minh nhìn quỷ khóc nhè đang dán mình lên bức tường đầy rêu kia, hắn định vờ như không thấy nàng rồi đi qua luôn. Lúc đi đến phía sau nàng, hắn liền ngừng lại, trên người nàng mơ hồ có hơi thở của Cải Trắng: “Ngươi nhìn thấy Cải Trắng?”
“Ma Vương đại nhân?” A Phiến xoay người nhìn lại, quả thật là hắn: “Hoàng thành lớn như vậy, vì sao ta luôn gặp phải ngài?”
“Những lời này nên để ta hỏi mới phải.” Phong Minh không quan tâm chuyện này, cho dù một ngày gặp nàng mười lần thì hắn cũng không quan tâm: “Cải Trắng đâu?”
A Phiến nhớ tới chính sự, vẻ mặt nghiêm túc: “Ma Vương đại nhân, Cải Trắng nhà ngài bị mèo yêu bắt cóc rồi!”
Phong Minh hỏi: “Ngươi khẩn trương như thế là muốn cứu Cải Trắng à?”
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy ngươi đường đường là tiểu tiên nữ, vì sao lại không đánh mèo yêu một trận rồi đưa Cải Trắng về đây?”
“…” Nàng hoàn toàn đã quên việc mình có thể lấy pháp lực để đánh thắng nó…
Phong Minh giải thích thay nàng, nói: “Nhút nhát lâu rồi nên bây giờ không vùng lên nổi à.”
“Ta không nhút nhát.” A Phiến nói: “Ta đuổi không kịp, chúng nó chạy trốn quá nhanh. Nó là mèo của ngài, vì sao ngài không lo lắng chút nào vậy?”
Phong Minh cười khinh thường: “Sao nó có thể bị mèo yêu bắt cóc được, nó chỉ bị sắc dụ thôi.”
“…” A Phiến ngẩng đầu nhìn hắn, lần đầu tiên nàng thấy được vẻ xúc động và lo lắng trên mặt Ma Vương, đột nhiên nàng ý thức được một chuyện rất có thể là sự thật: “Ma Vương đại nhân, sự thật thì Cải Trắng chính là nhi tử của ngài đúng không!”
… Ánh mắt này của nàng là có ý gì?! Phong Minh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, đứng đắn nói: “Không, nó là tôn tử của ta.”
“!!!” Bí mật động trời, Ma Vương vậy mà đã có tôn tử! (゜ロ゜) A Phiến kinh ngạc đến mức nói không ra lời, khó trách hắn để ý đến Cải Trắng như thế, quả nhiên Cải Trắng không phải một con mèo bình thường.
Phong Minh thấy hai tròng mắt nàng đảo tới đảo lui, xem ra đã tin lời hắn rồi, thì ra tiểu tiên nữ trên Thiên Đình dễ lừa thế cơ à? Hắn thấy A Phiến muốn chạy, liền duỗi tay bắt lấy bím tóc nàng, cúi đầu nhìn nàng chằm chằm: “Không được để lộ bí mật này, nếu không ta sẽ đem ngươi đi nấu canh.”:))
Thật độc ác!
A Phiến vội vàng gật đầu, che kín miệng mình ra vẻ quyết tâm, một hồi nàng lại mở ngón tay ra để chừa một cái khe hở, hỏi: “Ma Vương đại nhân, ngài vẫn luôn xách theo canh cá đi tìm Cải Trắng sao? Khoan đã… Ngài đi lòng vòng ở chỗ này bao lâu rồi? Không phải là từ nãy đến giờ vẫn luẩn quẩn ở đây chứ? Trời đã tối rồi, ngài…”
Phong Minh đen mặt, đặt một tay lên đầu nàng, đẩy nàng vào vách tường, phất tay làm nàng biến mất trước mặt hắn.
Lục giới liền an tĩnh lại.
Một lát sau, A Phiến lại thò đầu ra, nói: “Chút nữa ngài cứ đi về phía bên phải rồi tiếp tục đi thẳng là sẽ ra được đường lớn.”:))
“…”
Nói xong liền rụt đầu trở về, không đợi hắn đi một bước, nàng lại ló đầu ra: “Hướng bên phải chính là phía tay ngài hay dùng cầm đũa ấy.”
Phong Minh nổi giận: “Ta biết!”
A Phiến lại run rẩy rụt đầu, biến mất ở bên ngoài vách tường.
Phong Minh xác định nàng thật sự đi rồi, lúc này mới đi phía trước. Khi đến ngã rẽ của con ngõ, hắn hơi ngập ngừng, nhìn sang hướng tay phải rồi đi về bên đó. Trên đường có vô số lối rẽ dụ hoặc nhưng hắn vẫn luôn đi về phía trước, rốt cuộc cũng thấy được con đường lớn ở đầu ngõ.
- ----
Đêm đã về khuya, Hoàng thành có lệnh cấm đi lại vào ban đêm nên lúc này trên đường phố không có một bóng người. Hiện tại dù là tiếng động nhỏ nhất cũng có thể nghe được rất rõ ràng.
Tỷ như tiếng khóc của Cải Trắng.
Trong nháy mắt hắn đã xuất hiện trong con ngõ nhỏ phía đối diện, ngồi xổm nhìn xuống Cải Trắng đang khóc đến thê thảm. Thân mình tròn trịa của nó dựa vào bờ tường, hai chân trước ôm lấy cái mặt to của mình khóc thút thít, ngao~~ ngao~~, đám chuột ở xung quanh cũng sợ chạy mất.
Phong Minh sờ đầu nó, nói: “Hoa Thiên Lam đâu? Lại bị con mèo khác lừa đi rồi?”
Đây là đóa hoa Thiên Lam thứ ba mươi bảy, cũng bị con mèo khác lừa đi rồi.
Tính cách Cải Trắng càng lừa càng hăng, nhiều lần chiến nhiều lần thất bại, nó có một trái tim chân thành nhưng vẫn luôn bị lừa như vậy.
Thật sự hắn không hiểu, Cải Trắng thập toàn thập mỹ như thế, vì sao vẫn không tìm được con mèo nào chịu theo nó cả.
“Đừng khóc, ta mua canh cá viên cho ngươi đây.” Phong Minh mở nút của ống trúc ra rồi đưa cho nó: “Hương vị không tệ đâu.”
Cải Trắng ngửi ngửi, quả thật là hương vị không tệ. Nó vùi đầu lấp kín ống trúc, đưa lưỡi vào liếm canh bên trong, ăn cá viên. Ăn xong rồi liếm liếm miệng, lại quay về nằm liệt bên bờ tường tiếp tục khóc. (T▽T)
“…” Phong Minh hỏi: “Có trở về hay không?”
“Meo.”
“Không quay về thì cá khô sẽ bị người khác ăn hết.”
“Meo meo!”
“Cả cá khô cũng không thèm?” Phong Minh ngồi xổm xuống nhìn nó, Cải Trắng vẫn tiếp tục ngao~~ ngao~~ khóc lóc, xem ra nó thật sự thích con mèo yêu kia. Sợ là lúc mèo yêu đó lừa lấy hoa Thiên Lam đã nói với nó rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, làm cho Cải Trắng không từ bỏ được, còn cố chấp mà cho rằng mèo yêu không lừa nó —— nhưng lý trí lại biết mình bị lừa.
Nếu không thì sao nó lại khóc đến thương tâm như vậy. Chỉ còn cách tìm được con mèo yêu kia mới có thể cởi bỏ được khúc mắc trong lòng Cải Trắng.
Nhưng hắn chưa thấy con mèo đó bao giờ.
Bỗng nhiên hắn nhớ có một người đã gặp mèo yêu. Chính là tiểu tiên nữ kia!
Nghĩ đến người động một chút là khóc thành dòng sông đó, Phong Minh có chút đau đầu. Kiếp trước của bọn họ [1] không phải là củ sen tinh đó chứ, sao lại động một tí là khóc không ngừng thế này!
[1] A Phiến và Cải Trắng.
Hắn cúi người ôm Cải Trắng lên, nói: “Dẫn đường, đi tìm Quỷ khóc nhè.”
- ----
A Phiến đang ở đỉnh núi hóng gió bỗng dưng rùng mình một cái, không biết sao đột nhiên lại có gió lạnh ùa tới thế này.
Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, nàng định tìm cái cây nào đó trên núi để đáp lên ngủ một đêm. Tìm cây xong, nàng vẫn cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm, cuối cùng nàng lén chạy đến nhà Lý Chiếu xem thử.
Khi Lý Chiếu ăn xong thì trời đã tối, trong thành cấm đi lại ban đêm nên hắn không nán lại lâu mà vội vàng trở về sơn cốc.
Hắn cất đồ rồi ra bên ngoài đốt một đống lửa, nương theo ánh lửa mà dọn dẹp lại căn nhà một lần, kèo gỗ nào bị pháo nổ hỏng rồi thì cầm đi nhóm lửa, phần còn lại thì chất đống để đó, chờ ngày mai trời sáng lại lấy đinh đóng vào.
Hắn nhìn thấy trên mặt đất có đoạn gỗ vụn liền cúi người nhặt lên. Đột nhiên trên đầu có một cây gỗ rơi xuống ngay vị trí đầu hắn. A Phiến giật mình, vội thổi một hơi để cây gỗ rơi lệch đi.
Lý Chiếu đứng dậy, thấy phía sau còn có một cây, liền tay năm tay mười mà ôm hai cây gỗ đi ra ngoài.
A Phiến ngồi trên tảng đá nhìn hắn, Lý Chiếu này nhìn thế nào cũng thấy hắn không phải là người xấu.
Chỉ hơi cố chấp, nhưng cố chấp cũng chưa hẳn là xấu.
A Phiến thấy căn nhà gỗ xiêu vẹo trong gió đêm, lại “Phù phù” thổi mấy hơi để cố định lại căn nhà.
Lý Chiếu dọn dẹp xong, lúc này mới cầm y phục và bồ kết đi đến thác nước kia tắm rửa. A Phiến vội chui vào trong rừng cây, lợi dụng thời gian rảnh để đi tìm trái cây ăn lót dạ.
Trời đã vào thu nên nước rất lạnh, ban đêm hồ nước càng mang theo nhiệt độ lạnh lẽo của đầu mùa đông. Lý Chiếu vừa tắm vừa “A a” kêu thảm. A Phiến đang vào rừng tìm trái cây, nàng nghe tiếng la này, nhịn không được nói: “Tốt xấu gì cũng nên nấu nước mà tắm, nước lạnh vậy mà.”
Nàng không hiểu, sao Lý Chiếu lại không làm nông hay tìm một việc gì đó mà làm như mọi người?
Mà cũng không đúng, hắn có làm, việc hắn làm là làm cho ngôi nhà của mình nổ bùm bùm suốt ngày. Lưu hoàng và tiêu thạch kia là hắn dùng để làm pháo hoa sao?
Nàng đã từng thấy pháo hoa của nhân gian, đó là một đồ vật rất thần kỳ của phàm nhân, có thể nở hoa ở trên trời. Tuy chỉ có hai màu nhưng vẫn rất đẹp.
Lúc Lý Chiếu ở trong tiệm lưu huỳnh có nói mình muốn làm ra pháo hoa bảy màu?
Nhưng nếu nhóm lão đại đã tức giận như thế, thì chắc chắn người làm ra nó không thể là hắn được. Dù hắn có cố gắng đến mấy, thì nhóm lão đại cũng sẽ không để hắn thành công, cho nên cuối cùng hắn cũng sẽ thất bại.
Hình như Lý Chiếu tắm xong rồi, nên nàng không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn nữa, A Phiến hái một đống trái cây rồi đi về chỗ tảng đá kia, nhìn thấy cũng có người đang bước nhanh xuyên qua rừng cây.
Nàng nhận ra cô nương này, chính là cô nương đã bênh vực Lý Chiếu hồi chiều.
Trong ngực Đào Miêu Miêu có ôm một tay nải, nhanh chóng đi đến trước căn nhà gỗ, hai tay không rảnh nên nàng ấy dùng chân đá vào cánh cửa: “Lý Chiếu, Lý Chiếu.”
“Phanh ——” Cánh cửa lỏng lẻo không chống đỡ nổi, bị đá một cái liền ngã xuống.
Đào Miêu Miêu giật mình, yên lặng rút chân về, giọng nói cũng nhẹ hơn: “Lý Chiếu, Lý Chiếu?”
“Từ từ.” Lý Chiếu từ trong phòng đi ra, thấy nàng thì kinh ngạc: “Sao đã trễ vậy rồi mà cô nương còn ra khỏi thành? Sắp đến thời gian cấm đi lại rồi, đợi lát nữa đóng cửa thành rồi cô nương trở về bằng cách nào?”
“Ngày mai đường ca của ta thành thân rồi, đêm nay cả nhà ta đều đến ở nhà Đại bá, không phải rất gần đây sao? Ta đến đưa cho huynh một ít quần áo, đều là đồ cũ mà nương ta mới soạn ra.”
Lý Chiếu vội ngăn cản nàng: “Không cần đâu, mỗi lần cô nương đều nói trong nhà soạn ra quần áo cũ để đem bỏ, nhưng sao ta thấy chúng đều là đồ mới.”
Đào Miêu Miêu trừng hắn một cái, nhét tay nải vào trong lồng ngực hắn: “Bởi vì nhà ta có tiền, mua quần áo chưa bao giờ mặc đến lần thứ hai được chưa?”
“…” Sao hắn lại nhớ có vài bộ quần áo nàng đã mặc đến lần hai lần ba rồi nhỉ? Lý Chiếu gãi đầu khó hiểu. Hắn cất tay nải rồi mới nói: “Cảm ơn, Đào cô nương.”
Đào Miêu Miêu xua xua tay ý nói phải đi, đi được vài bước không nhịn được liền quay đầu lại, nói: “Lý Chiếu, suốt ba năm nay huynh luôn vùi đầu vào pháo hoa này, huynh nhìn xem ngươi đã thành cái bộ dạng gì rồi. Huynh không nên đối nghịch với ông trời nữa, ba năm, huynh đã hao phí biết bao nhiêu tiền của nhưng cuối cùng vẫn không thành công, đó chính là ông trời không muốn để huynh thành công, huynh không nên đấu với ông trời nữa, cứ an phận làm tú tài của huynh đi.”
Lý Chiếu lập tức nhíu mày: “Trên đời này làm gì có ông trời? Sao có thể có yêu ma quỷ quái, ta ở trên núi này đã lâu nhưng chưa gặp yêu quái bao giờ.”
“… Huynh cứ chế tạo như thế, khắp phòng toàn mùi lưu hoàng, đến yêu quái ngửi thấy cũng phải chạy mất dạng. Ta chưa từng nghe pháo hoa có thể đuổi muôn thú, xua tan chướng khí hay xua đuổi ôn dịch bao giờ.”
“Nhưng trên đời sẽ không có thần tiên, sẽ không có ông trời.” Lý Chiếu nói: “Cho dù có, cũng là con người thắng thần tiên, huống hồ lại không có.”
A Phiến ngồi xổm một bên xem bọn họ tranh chấp, thật muốn nhảy ra chỉ vào mình nói, có nha có nha, trên đời có đại lão thần tiên, cũng có tiểu tiên nữ nha. Sợ là Lý Chiếu ngươi nghi ngờ lão đại của bọn ta, cho nên bọn họ mới khiển trách ngươi, không để ngươi thành công đó.
Đào Miêu Miêu bị hắn chặn đến cạn lời, nàng cả giận, nói: “Vậy huynh cứ tiếp tục chế tạo nữa đi, ta sẽ không bao giờ quản huynh nữa!”
Nàng thở phì phì xoay người liền chạy vào rừng. Lý Chiếu vừa thấy nàng tức giận, hắn liền sốt ruột, vội vàng chạy qua bắt lấy tay nàng: “Trời tối như thế, sao cô nương có thể về được, đợi ta đi đốt cây đuốc rồi đưa cô nương ra ngoài.”
“Không cần, ta có thể tự mình đi.”
“Cô nương chờ ta, cô nương không được tự mình chạy loạn.” Lý Chiếu vội muốn chết, thấy nàng không có ý muốn tự mình đi nữa, lúc này mới chậm chạp vừa đi vừa quay đầu lại xem nàng, sợ nàng chạy mất. Chờ đốt đuốc xong, hắn lại chạy tới: “Được rồi, đi thôi.”
Đào Miêu Miêu không nhúc nhích, nàng nhìn nhìn Lý Chiếu giơ cây đuốc lên, rõ ràng người gầy như cây gậy trúc, nhưng dưới ánh lửa thì bóng dáng của hắn lại cao lớn như một người khổng lồ.
Nàng duỗi tay cầm đuốc, còn chưa mịp mở miệng, Lý Chiếu đã vội la lên: “Ta không nên tranh cãi với cô nương về chuyện đó, cô nương tin trên đời có thần ma yêu cũng không phải là sai, ta không thể một hai phải ép cô nương có suy nghĩ giống ta. Sau này ta sẽ không bao giờ tranh cãi chuyện này với cô nương nữa, cô nương để ta đưa về đi, không được một mình đi đường núi.”
Đào Miêu Miêu chỉ chỉ chân hắn: “Đi mang giày vào, ta chờ huynh.”
Lúc này Lý Chiếu mới phát hiện hắn để chân trần, hắn nhúc nhích ngón chân, lúng túng cười nói: “Thì ra là cô nương không giận ta.”
Đào Miêu Miêu trừng hắn: “Ta không có lòng dạ hẹp hòi đến thế, mau đi đi, ta mà chưa về là phụ mẫu ta sẽ đi tìm huynh.”
Lý Chiếu vội vàng nghe theo, chạy vội vào phòng mang giày.
Đào Miêu Miêu nhìn hắn vào nhà, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài sâu kín, A Phiến vẫn luôn ở bên cạnh xem bọn họ nghe thấy cũng bất đắc dĩ cảm thấy phiền muộn theo.
Gió đêm lạnh lẽo, có cây đuốc dẫn đường nên không thấy quá lạnh.
A Phiến thấy Lý Chiếu đưa Đào Miêu Miêu đi ra ngoài, nàng cũng phi thân về nơi "trú ngụ" của mình, định ngủ một giấc thật ngon để ngày mai tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.
Nàng vừa quay đầu, còn chưa kịp bước đã thấy Phong Minh ngồi trong "ổ" của mình, có vẻ là đợi nàng rất lâu rồi.
A Phiến run lên, cảm giác như trên đỉnh đầu có mây đen cuồn cuộn kéo đến. Không khí đêm nay… Rõ ràng rất lạnh a~~~