Nguyệt Lão nheo nheo cái mũi, gật gật đầu: "Ra là tiểu tiên nữ của Thần Phong Điện."
A Phiến hỏi: "Nguyệt Lão, lão vẫn luôn muốn buộc tơ hồng cho Lý Chiếu và Đào Miêu Miêu?"
"Đúng vậy, nhưng cho dù thế, tơ hồng cũng chưa buộc được, Lý Chiếu quả là tên ngu ngốc!" Nguyệt Lão mắng Lý Chiếu một trận. Hai người ngồi xếp bằng, cùng nhau quở trách Lý Chiếu, dù sao hắn cũng không nghe thấy.
"Ai!" Cuối cùng Nguyệt Lão thở dài một hơi thật mạnh: "Thật là lãng phí giao tình giữa ta cùng Thiên Đế, đáng tiếc một vò rượu ngon của ta."
A Phiến phát giác có điểm kì quái, liền vội hỏi: "Giao tình? Rượu ngon?"
"Đúng vậy." Nguyệt Lão nói: "Lý Chiếu và Đào Miêu Miêu "Hồng Loan tinh động" [1], nhưng chẳng biết sao tơ hồng của Lý Chiếu luôn nghiêng về một bên. Hết lần này đến lần khác ta tổn hao tâm huyết kéo tơ giúp hắn, nhưng Lý Chiếu là một con lừa ngang bướng. Nếu cứ như thế, sợ là hắn sẽ cô độc một mình sống quãng đời còn lại. Cho nên ta nhờ Thiên Đế nghĩ giúp ta một biện pháp tốt, thuận lợi giúp Lý Chiếu một phen, để hắn hiểu rõ tâm ý của Đào Miêu Miêu."
[1]: Hồng Loan tinh động: được sao Hồng Loan chiếu mệnh một đôi.
"....."
"Tiểu tiên nữ, ngươi sao thế?"
A Phiến lơ mơ một hồi lâu mới nói: "Đây là sao chổi trần gian... nên Liên Đạo của chúng ta mới thay lão nghĩ ra biện pháp…."
Nàng nhớ trước khi mình đi, Liên Đạo thượng tiên vỗ cánh tay nàng dặn dò: "Phàm nhân luôn đối địch với Thiên Đình, vi phạm thiên mệnh. Nói cho hắn cả trăm lần rằng việc hắn làm là vô nghĩa, không tác dụng, hắn lại không nghe, còn đấu với trời. Cho nên các lão đại quyết định để hắn làm một người xui xẻo."
Liên Đạo thượng tiên còn nhắc lại lần nữa, người này đối nghịch với ông trời nhiều lần, là một người bảo thủ.
Hóa ra lời này có nghĩa là Lý Chiếu không theo số phận Nguyệt Lão an bài, ngoan cố đến cùng. Người khác thì tìm đến nhân duyên trời định, ngươi lại vùi đầu chế tạo pháo hoa "tân nương" [2], đây là việc vô nghĩa! Không tác dụng!
[2]: nghĩa châm biếm, ý là Lý Chiếu coi việc tạo pháo hoa như là người vợ mới cưới của mình còn Đào Miêu Miêu thì không.
Còn nữa, mỗi lần nàng rắc một vốc sao chổi cản trở Lý Chiếu, Đào cô nương đều có thể tùy thời tùy chỗ đuổi tới, mặc kệ ban ngày hay ban đêm.
Mỗi lần Lý Chiếu gặp xui xẻo, Nguyệt Lão đều thả dây tơ hồng, kéo Đào Miêu Miêu tới giúp hắn.
Cẩn thận nghĩ ngợi, A Phiến đã hoàn toàn hiểu sai ý của mấy người Đế quân.
Rõ ràng họ là người tốt. Vì chuyện chung thân đại sự của Lý Chiếu mà mặc kệ xui xẻo nguy hiểm, tự mình đi bắt lấy ngôi sao chổi kia, tuy rằng có khả năng là bởi vì nhìn mặt mũi của rượu ngon.
A Phiến cảm giác sâu sắc rằng mình đã phụ lòng giao phó của Liên Đạo thượng tiên, phụ lòng tín nhiệm của các lão đại, nàng "oa" một tiếng rồi bắt đầu khóc: "Ta là tiểu tiên nữ ngu ngốc, ta hoài nghi nhóm lão đại đều là người lòng dạ hẹp hòi, ngu ngốc, là quỷ ích kỷ."
Ầm ầm ầm.
Bầu trời vang lên tiếng sấm, A Phiến kinh sợ đến run lên, sợ tới bò không nổi.:)))
Nàng biết lão đại là Đế quân anh minh thần võ. Không phải tiểu hỗn đản không nói đạo lý.
Lý Chiếu đang ngồi bất động, chợt nghe tiếng sấm mà bừng tỉnh. Hắn nhìn sắc trời, có lẽ đã sắp mưa. Hắn bỗng dưng đứng lên: "Miêu Miêu..."
Nàng không mang dù.
Hắn vào nhà cầm dù lên, tiến vào rừng, theo đường núi gấp gáp chạy ra ngoài.
Nguyệt Lão lắc đầu thở dài: "Chẳng lẽ hắn không biết mình ngồi ngây ngốc hơn một canh giờ, dù Đào Miêu Miêu có là ốc sên cũng đã bò được ra khỏi núi, đuổi theo để làm gì chứ."
"Lý Chiếu đúng là người ngu ngốc." A Phiến cũng lắc đầu thở dài, lắc qua lắc lại, nàng đột nhiên ngẩng đầu: "Nguyệt Lão, lão nói đã bao lâu?"
"Hơn một canh giờ."
A Phiến thiếu chút nữa đập đầu vào đầu gối mà cảm khái: "Ta quên đón Đại Ma vương rồi!"
Nháy mắt nàng đã bay đi không thấy bóng dáng. Tơ hồng trên tay Nguyệt Lão lay động theo gió, giữa không trung lắc lư lắc lư. Hắn híp hai mắt nhìn, tiểu tiên nữ này... sao Hồng Loan chiếu mệnh.
Không biết một đầu khác của dây tơ hồng là ai. ( ͡° ͜ʖ ͡°)
- ---
A Phiến bay tới nơi ước định với Đại Ma vương, từ xa đã nhìn thấy một nam tử khoác áo bào dựa vào tường, đỉnh mày lạnh lùng, tựa như có thể làm cho trời đất phải kết băng.
Nàng run run đi đến trước mặt hắn, ôm chặt chân hắn: "Ta sai rồi, ta gặp phải Nguyệt Lão, hàn huyên hai câu nên tới chậm."
Phong Minh rũ mi nhìn nàng, hỏi: "Hàn huyên? Hai câu mà thôi?"
Nàng hết hy vọng nói: "Hai trăm câu."
"Buông tay, không nên động chút liền ôm đùi." Phong Minh nói rồi nâng chân lên, lại không rút ra được. Đây là cái tật xấu gì, nàng bị hạ chú thuật gặp người phải ôm đùi trước sao?
A Phiến ngượng ngùng buông ra, trong bụng còn dự trữ một ngàn câu xin lỗi. Nàng đang muốn phát huy một chút, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu. Nàng bỗng dưng ngẩng đầu, ngay lập tức liền nhìn thấy Cải Trắng đang ở trong lồng ngực Phong Minh. Nàng đứng lên, sờ sờ đầu nó: "Cải Trắng, ngươi đã về rồi?"
"Meo." Cải Trắng chán nản đáp một câu, không hoạt bát như ngày thường.
"Đừng buồn, ngươi nhìn xem đây là cái gì."
Một đóa hoa Thiên Lam nho nhỏ xuất hiện trong tay nàng. Cải Trắng ngẩn người, đóa hoa kia đã ở trên đầu nó.
Lúc trước đi tiên sơn chỉ hái được một đóa hoa, A Phiến cười khanh khách nói: "Ta gặp được mèo yêu, nó bảo ta đem hoa cho ngươi, gặp ngươi nó ngượng ngùng, đã quay về Yêu giới, rồi từ biệt ở đấy."
Phong Minh nhìn quỷ khóc nhè nói dối, hơi nhấp nhấp môi. Cải Trắng ngẩn ra, duỗi vuốt bắt lấy hoa nhỏ trên đầu. Nó ôm lấy tay A Phiến, meo meo mà khóc lên.
"Cải Trắng đừng khóc, thấy ngươi khóc, ta cũng muốn khóc." A Phiến ôm lấy nó, Cải Trắng thật đáng thương hu hu... nó tốt như thế, thế nhưng mèo yêu kia lại lừa nó, còn nói muốn làm thịt nó.
Phong Minh nhìn một người một mèo ở trước mặt hắn khóc thành lệ quỷ ngập nước mắt, cả mặt đều đen lại.
Có cái gì mà khóc!
"Được rồi." Phong Minh đẩy mặt A Phiến ra: "Không cần lây bệnh khóc nhè cho Cải Trắng. Cải Trắng, chúng ta trở về."
Cải Trắng nghe được, giẫm hai chân nhảy vào trong lòng ngực A Phiến, quay mặt về phía hắn kêu "meo" một tiếng.
Nó không đi, Phong Minh đành phải dừng lại.
Nuôi mèo mấy trăm năm, thế nhưng nó chạy theo một quỷ khóc nhè mới quen biết mấy ngày!
A Phiến thấy Đại ma vương đột nhiên nhìn mình chằm chằm, cả người liền run rẩy sợ hãi.
Phong Minh nhìn nàng một lúc lâu, nói: "Ta sẽ đi tìm lão đại của ngươi, đưa ngươi tới Ma giới."
"... Làm gì?"
"Nuôi mèo."
"..."
"Ngươi có điều kiện gì, có thể nói."
"Không cần." A Phiến nói: "Ta sống là tiểu tiên nữ Thần Phong Điện, chết cũng là tiểu tiên nữ Thần Phong Điện."
Ánh mắt Phong Minh thoáng nhìn qua, A Phiến run run nói: "Có tiền công, có ngày nghỉ trong tháng, được nghỉ đông nữa là được."
"..." Rốt cuộc nàng có lập trường hay không. Phong Minh nghĩ, vẫn là không nên tranh luận chuyện này với nàng. Hắn duỗi tay muốn lấy mèo, nhưng Cải Trắng lại không trở lại.
"Meo meo." Nó mới chơi hai ngày đã phải về, thật đau lòng.
A Phiến cũng gật đầu nói: "Chơi mấy ngày rồi về, Lê viên kia trừ quả lê ra, cái gì cũng không có, ở nhân gian chơi rất vui."
Phong Minh thấy Cải Trắng vẫn không vui, chỉ đành nói: "Vậy ngươi đi chơi đi."
A Phiến sờ sờ đầu nó, nói: "Gia gia ngươi thật thương ngươi."
"..."
"Meo."
"Gia gia?" (Ý chỉ Phong Minh như ông nội của Cải Trắng 😅)
Cải Trắng nhìn nàng, mặc kệ nàng gọi như thế nào, chỉ cần có thể ra ngoài chơi là tốt, thật sự Lê viên quá mức nhàm chán!
Phong Minh thấy quỷ khóc nhè ôm Cải Trắng đi rồi, chần chờ một lát, không yên tâm lắm, bước theo hỏi: "Chuyện Nguyệt Lão là như thế nào?"
A Phiến nói hết tần tật một hơi, cuối cùng ủ rũ nói: "Hóa ra ta hiểu lầm lão đại rồi, Đại ma vương, ngài nghĩ quá phức tạp, lão đại của ta hoàn toàn không có ý kia đâu."
Phong Minh nhẹ nhàng cười: "Ai biết được."
"Đại ma vương, trong lòng ngài thật không có ánh mặt trời." A Phiến không muốn thăm dò cách làm của các đại lão, nói: "Nhưng mà đường nhân duyên của Lý Chiếu với Đào Miêu Miêu bị đứt, làm sao bây giờ?"
"Dựa theo miêu tả của ngươi, Lý Chiếu không phải không thích Đào Miêu Miêu, chỉ là không phát hiện."
"Đúng vậy, nhưng bây giờ có phát hiện, Miêu Miêu cũng đã hết hy vọng, bằng không tơ hồng cũng sẽ không đứt."
"Nếu Lý Chiếu có thể lấy hết can đảm đi tìm Đào Miêu Miêu, nàng chưa chắc sẽ không quay đầu lại. Tro tàn lại cháy, tơ hồng cũng có khả năng khôi phục."
A Phiến ôm Cải Trắng, nâng mặt nhìn hắn: "Đại ma vương, ngài có cách sao?"
Phong Minh lãnh đạm nói: "Phép khích tướng."
"Phép khích tướng? Ví dụ như?"
"Ngươi có thể biến thành một thôn nữ, nói với Lý Chiếu rằng Đào Miêu Miêu thương tâm khổ sở muốn gả chồng. Nếu như vậy Lý Chiếu còn không có dũng khí đi tìm Đào Miêu Miêu nói rõ tâm ý, loại nam nhân như thế không cần cũng được, vẫn nên bắn pháo hoa ăn mừng Đào Miêu Miêu rời xa một con rùa đen rụt đầu đi."
A Phiến bừng tỉnh đại ngộ, lại hỏi: "Sao ngài lại biết nhiều như thế?" Ngoại trừ việc Đại ma vương mù đường, không dùng đồ vật phàm nhân, còn lại dường như cái gì cũng biết.
Phong Minh hỏi: "Ngươi không xem hí khúc ở nhân gian?"
"Không xem."
"Ngày thường ngươi đến nhân gian làm gì?"
A Phiến lập tức đáp: "Ăn cá viên."
"..." Phong Minh vỗ vỗ đầu nàng: "Sau này ngươi cứ ăn cá viên tiếp đi."
A Phiến hồ nghi nhìn hắn, sao nàng lại cứ cảm thấy Đại ma vương châm chọc mình: "Ma Vương đại nhân, hí khúc nhân gian hay không? Nếu có thể, lần sau ngài dẫn ta cùng đi xem đi."
Phong Minh không chút suy nghĩ, nói: "Không được."
"Vì sao?"
"Bát tự không hợp."
"... Đại ma vương thân là Ma Tôn, không nên mê tín theo nhân gian như thế!"
A Phiến ôm mèo đi cạnh hắn. Dưới nhân gian cấm đi lại ban đêm. Đường phố không có một ai, chỉ có hai người đi trên đường phố rộng lớn, bóng chiếu lên đá xanh trên đường, thỉnh thoảng có một cái đầu mèo nhô ra, hoa nhỏ trên đầu lung lay, nhẹ nhàng lay động trong gió.
Trở lại trong rừng, trời đã hết mưa. A Phiến mới đi được nửa đường đã thấy Lý Chiếu đang thất thần.
Hắn bước thấp bước cao đi trên đường núi lầy lội, thần sắc chán nản, thân ảnh cô đơn yên lặng. Trên mặt đã không còn phấn chấn cùng sang sảng ngày thường, hắn cúi đầu, trong tay còn cầm một chiếc dù cũ.
Hắn không đuổi theo nàng, lúc sau đuổi theo lại không thấy bóng dáng. Khi đó hắn mới nhớ tới, hắn ngồi trước thác nước thật lâu, nhớ lại việc giữa hai người, từng ly từng tý.
Tuy chỉ là ký ức nhưng trong đầu đã lưu giữ nhiều như vậy.
Nếu vừa rồi hắn đuổi theo ngay, có lẽ còn đuổi kịp nàng.
Lúc trước bỏ lỡ, vừa rồi lại bỏ lỡ.
"Lý Chiếu."
A Phiến thấy hắn, chạy tới chỗ hắn, vạt áo đã hóa thành bố y, là bộ dáng bình thường đến không thể bình thường hơn của thôn nữ nhân gian. Phong Minh không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn nàng biến thành thôn nữ nhảy đến bên cạnh Lý Chiếu, mặt hắn như bị tát một bại tai.
Mặc dù phải dùng phép khích tướng, cũng không phải lúc này - giữa đêm khuya!
Ngươi dứt khoát biến thành nữ quỷ đi báo tin cho xong!
Còn nữa, trả mèo cho ta!
Cả người A Phiến cảm nhận được sát khí phía sau nên khẽ rùng mình, nàng dừng lại sau lưng Lý Chiếu không xa, hắng giọng gọi: "Lý Chiếu."
Thanh âm thanh thúy lẫn vào tiếng mưa rơi, Lý Chiếu không nghe thấy. A Phiến gọi vài lần, hắn mới xoay người. Thấy là cô nương mười sáu mười bảy tuổi, trong lòng còn ôm một con mèo béo mập, hắn dừng một chút, chỉ chỉ phía sau nàng: "Đường ra ngoài ở kia."
A Phiến nói: "Ta là bằng hữu tốt của Miêu Miêu."
Lý Chiếu không khỏi nhìn nàng thêm vài lần: "Bằng hữu tốt? Sao ta chưa từng gặp ngươi?"
"Việc của Miêu Miêu mà ngươi không biết còn nhiều lắm." A Phiến nói: "Ta tới là muốn nói cho ngươi, ta biết Miêu Miêu thích ngươi, nhưng giờ nàng rất khổ sở. Người một khi khổ sở sẽ dễ dàng làm ra việc xúc động. Nàng nói với ta, nàng quyết định đồng ý gả cho người kia, cái người có vóc dáng cao cao ở thôn bên cạnh."
Lý Chiếu đột nhiên ngẩn ra: "Cái gì?"
"Miêu Miêu phải gả cho người khác!" A Phiến sợ hắn vẫn ngây ra, thêm mắm dặm muối nói: "Miêu Miêu bị ngươi làm cho quá thương tâm khổ sở, phải gả cho người khác. Ngươi ngàn lần vạn lần không nên đi tìm nàng, để nàng thanh thản thuận lợi gả chồng đi."
"Miêu Miêu..." Sắc mặt Lý Chiếu trắng bệch, cất bước chạy ra ngoài, hắn muốn đi tìm nàng. Kể cả nàng hận chết hắn, hắn cũng muốn gặp nàng.
Hắn không biết tìm được nàng rồi sẽ nói với nàng cái gì, nhưng hắn không muốn nàng gả cho người khác, hắn muốn một lần nữa gọi nàng là Miêu Miêu. Hắn hiểu rõ, khuê danh không thể gọi bừa, nhưng nếu là phu thê thì gọi được.
Nàng đã nói với hắn từ sớm "ta muốn làm thê tử của huynh."
Nhưng hắn lại không suy nghĩ gì.
Miêu Miêu....
Miêu Miêu...
Lý Chiếu thất tha thất thểu mà chạy, vài lần bị ngã khiến cho cả người chật vật. Nhưng hắn vẫn bò dậy, đầu gối cũng chưa phủi, tiếp tục chạy. Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm muốn cưới nàng.
Hắn muốn nói cho nàng, hắn thích nàng. Trước kia thích, hiện giờ vẫn thích.