Shipper Lục Giới

Chương 38: Chim sáo đá (4)



Edit: Vĩnh An + Rysa

Beta: Quanh


Gió rét thấu xương, rét đến nỗi khuôn mặt vốn lạnh lùng của hắn ngày càng cừng đờ, môi cũng tái xanh.


A Phiến run run xoa mặt hắn, muốn giảm đi cảm giác cứng đờ kia.


Có lẽ gió quá lớn nên cái mặt kia có xoa mấy cũng không mềm không ấm được, ngược lại bắt đầu khô đi.


Ở trên núi tuyết, Phong Minh tập trung tìm người, bỗng nhiên ngửi được mùi hương quen thuộc, còn chưa kịp cúi đầu liền thấy người trong ngực run run rẩy rẩy giơ ra một lọ bạch ngọc cao chọc chọc, nhưng chọc mãi vẫn không lấy được cao [*] . A Phiến muốn khóc: “Mặt…… Mặt bị gió thổi…… Muốn nứt....nứt ra……”


[*] Ý là nhiệt độ thấp quá, cao muốn đông thành băng, khó lấy cao để bôi cho Đại ma vương.


“……” Phong Minh vừa giận lại vừa buồn cười, bàn tay tỏa ra một khối nhiệt, cầm lọ bạch ngọc cao lạnh như băng lên.


Bạch ngọc cao lập tức mềm lại, A Phiến vội vàng dùng tay quệt một ít cao trắng, duỗi tay chấm lên trán và chóp mũi hắn 5 vệt cao trắng [*], sốt ruột nói: “Mau xoa mau xoa, nếu không nó lại đông cứng.”


[*] Ý nói chấm cao vào 2 bên thái dương, chính giữ trán và 2 lỗ mũi, mấy người xoa dầu hay xoa mấy chỗ này khi bị cảm lạnh.


Phong Minh cảm thấy mặt mình ngày càng cứng, vì sao Quỷ khóc nhè này lại cố chấp bôi cao cho hắn, còn bôi đến năm lần!


A Phiến thấy hắn xoa không đều, liền vươn bàn tay lạnh lẽo ở trên mặt hắn xoa lung tung một lần nữa, lúc này mới vội vội vàng vàng lấy thêm bạch ngọc cao, hướng vào mặt mình mà bôi, cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.


Phong Minh cảm nhận mùi hương của cao bay trên mặt mình, nhẫn nhịn không hé răng.


A Phiến ngày càng cảm thấy lạnh, Phong Minh vừa mới dựng lên một tầng rào chắn, rào chắn kia liền giống như ngọc lưu li va vào khối băng, đông đến mức nghe tiếng “rắc rắc” tựa như muốn vỡ vụn. A Phiến nâng ngón tay gõ nhẹ một cái, hàng rào lập tức phát ra âm thanh “Xoảng”, từ không trung rớt xuống.


“A a a, lạnh quá lạnh quá.” A Phiến gắt gao bắt lấy áo hắn, hận không thể chui vào trong ngực hắn sưởi ấm: “Khó trách muốn mượn hỏa nhung y, Đại ma vương, nếu không có biện pháp đi xuống, chắc chắn sẽ bị đông cứng.”


Trên núi ngập tràn gió tuyết, sương mù bay đầy đỉnh núi, xa một chút liền khó thấy rõ, gần một chút lại lạnh đến thấu xương.


Lạnh đến tận xương tủy, mười tầng rào cản được tạo ra cũng không thể ngăn được giá lạnh kia, Phong Minh chỉ cảm thấy trong lồng ngực ngày càng lạnh, hắn nhướng mày, xoay người mang A Phiến rời đi. Chờ đi xa trăm dặm mới đáp xuống đất nhóm lửa.


A Phiến dựa gần đống lửa kia, nguồn nhiệt ấm áp xoa dịu thân thể sắp đông cứng, sờ sờ vào khuôn mặt rét lạnh, run giọng nói: “Bạch Hàn Sơn lạnh thế này, hỏa nhung y thật sự hữu dụng sao?”


“Có thể.” Phong Minh muốn nói nàng nên đọc sách, ngẫm lại thôi, nàng chính là tiểu tiên nữ không thích đọc sách: “Ngươi sưởi ấm ở đây, ta đi nhìn xem một chút.”


A Phiến lập tức vung tay bắt lấy hắn, vội nói: “Đại ma vương, người không thể đi một mình, nơi nơi đều là tuyết trắng sẽ lạc đường. Hơn nữa lại quá lạnh, người cũng sẽ không chịu nổi.”


Phong Minh lặng lẽ lấy tay nàng ra, nói: “Ta tự có chừng mực.”


“Vậy người biết đường chứ?”


“…… Ừm.”


“Ngươi chờ cơ thể ta ấm áp lên rồi đi cùng ngươi, chúng ta không vào núi, chỉ ở xa xa bên ngoài tìm, trên núi đều là tuyết, ít nhất có người đi lại là có thể thấy.”


Phong Minh suy nghĩ một chút liền nói: “Ngươi biến nhỏ lại, ta giấu ngươi ở trong tay ta.”


Từ lòng bàn tay hắn hiện ra ngọn lửa ma thuật, lửa kia cháy không gây bỏng cho nàng, vô cùng ấm giống cái lò sưởi nhỏ. A Phiến ngồi xổm trong lòng bàn tay hắn, cảm giác nơi này so với bên ngoài thoải mái hơn nhiều. Cho đến khi đi gần tới núi tuyết phía trước nàng mới cảm thấy có chút lạnh, nhưng so với vừa rồi thì tốt hơn nhiều. Nàng bám vào tay hắn, trừng lớn mắt nhìn phía dưới, mong tìm thấy Bạch Ông.


Phong Minh chậm rãi nhìn xung quanh ngọn núi phủ đầy tuyết, có lẽ Bạch Hàn Sơn quá mức lạnh giá, tìm lâu như thế cũng không thấy bất luận sinh linh nào, ngẫu nhiên chỉ có mấy đóa hoa ở trong gió phiêu diêu.


Nơi lạnh lẽo như thế này mà vẫn còn nhiều loài kỳ thảo [1] đến vậy.


[1] Kỳ thảo: loài cây cỏ đặc biệt kỳ diệu.


Linh thảo quanh thân đều là màu tím, trên núi toàn tuyết trắng nên càng dễ dàng thấy được. Ánh mắt chuyển đến đâu cũng ngẫu nhiên thấy linh thảo.


Phong Minh mơ hồ nghĩ đến cái gì liền bất động. A Phiến ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Đại Ma Vương, ngươi có phải lạnh quá không? Chúng ta không cần đi nữa, trở về sưởi ấm đi.”


“Thảo dược mà Bạch Ông tìm hẳn là những linh thảo màu tím đó.” Phong Minh lập tức bay lên trên không, thẳng đến khi sắp nhìn không rõ linh thảo kia, mới ngồi ngay ngắn trên không trung, nói: “Chờ Bạch Ông xuất hiện.”


A Phiến cúi đầu nhìn xuống dưới, hiểu được, hỏi: “Ôm cây đợi thỏ?”


“Đúng.” Phong Minh nhìn người trong tay, hỏi: “Có lạnh không?”


“Không lạnh, Đại Ma Vương ngươi lạnh không?”


“Không lạnh.”


“Vậy là tốt rồi.” A Phiến ở trên tay hắn, ngồi hướng phía dưới nhìn, vài cọng linh thảo phát ra ánh sáng tím kia vẫn còn, không có người đến hái. Nàng nhớ lại cỗ giá lạnh vừa rồi, nói: “Linh thảo kia không biết có tác dụng gì, đáng giá để Bạch Ông bá bá mạo hiểm như vậy.”


“Trên sách có ghi lại, linh thảo tím trên Bạch Hàn Sơn có thể cứu người chết, từ xương trắng tạo ra da thịt.”


Phong Minh khó xử, A Phiến cũng khó xử, nàng vểnh tai nhìn hắn: “Làm người chết hồi sinh? Bạch Ông không phải phải muốn chữa bệnh cho thôn dân mà là muốn cứu sống người chết? Người kia là ai?”


“Không biết.” Phong Minh lại nhăn mày: “Ta chỉ biết là một khi ông thật sự làm như thế nhất định sẽ chuốc phải phiền toái lớn.”

A Phiến thấp giọng nói: “Mặc dù Nhân giới là hạ giới của chúng ta, nhưng chuyện sinh tử là do Minh giới quản, việc này chỉ sợ……mạo phạm đến Minh giới, đúng không.”


“Đúng vậy.” Lúc này đây, Phong Minh muốn ngăn cản Bạch Ông, lúc trước Tam trưởng lão nhúng tay chuyện của Nữ Bạt, nhưng sau tất cả đó không phải là chuyện gì lớn, không có ảnh hưởng tới quy tắc của hai giới, nhưng nếu Bạch Ông muốn cứu sống phàm nhân đã chết, liền đồng nghĩa với việc nhúng tay vào chuyện Minh giới, còn phá hủy quy tắc của Minh giới.


Trên núi tuyết vẫn không thấy người, nhưng thứ ánh sáng màu tím vẫn luôn theo quy luật của gió lại thay đổi phương hướng, bắt đầu đong đưa lung tung. Phong Minh ngưng thần nhìn chằm chằm, ánh sáng tím vẫn còn động đậy, nhưng lại không có thân ảnh của Bạch Ông. Hắn đột nhiên hiểu ra cái gì, khóe miệng kéo lên. Hắn biết vì cái gì vừa rồi lại không tìm thấy Bạch Ông, bởi vì ông mặc bạch y, râu tóc đều là màu trắng, căn bản là đã dung nhập hoàn toàn giữa sơn tuyết này.


Màu sắc của hỏa nhung y sẽ tùy người ăn mặc mà biến đổi, nói cách khác, hỏa nhung y đều biến thành màu trắng [*], như thế làm sao có khả năng ở trong tuyết tìm được Bạch Ông.


[*] Bạch Ông luôn mặc bạch y, vậy nên hỏa nhung y cũng tự chuyển thành màu trắng để dung hợp với chủ thể. Đại khái hỏa nhung y giống như tấm da của tắc kè vậy.


Phong Minh không dùng mắt thường quan sát, trực tiếp đem sát khí hóa thành thiếp nhân [2], bắt nó bay về phía hướng ánh sáng tím đang rung chuyển, bám vào linh thảo là có thể theo dõi Bạch Ông.


[2] Phép thuật tạo ra người tí hon để làm việc cho mình.


Quả nhiên, chỉ chốc lát ánh sáng tím kia liền biến mất, giống như là bị người khác bỏ vào trong túi, tiếp đó những linh thảo kế bên cũng đong đưa, giống như bị người khác chuẩn bị thu thập.


Ánh nắng ở Bạch Hàn Sơn không bao giờ tắt, vô luận là ban ngày hay là đêm tối, đều là muôn trùng ánh sáng, mang theo ánh sáng, cả dãy núi tuyết rọi trắng như ban ngày, nhưng nhiệt độ không khí vĩnh viễn vẫn rét lạnh. Đây là nơi đẹp nhất cũng là nơi lạnh nhất.


Qua nửa canh giờ, Phong Minh rốt cuộc cảm thấy được sát khí kia hướng về phía dưới chân núi mà đi. Bạch Ông đi rất chậm, gần nửa canh giờ mới đến chân núi.


Ông run rẩy ôm túi trong lòng ngực, bay về phía trước, ra khỏi nơi giá lạnh kia, lướt qua trên mặt đất thì thấy có đống lửa, mới nhớ chắc là đống lửa lúc trước sưởi ấm thân thể.


Vừa ra đến bên đống lửa, ông liền cảm thấy có hơi thở quen thuộc, có chút kinh ngạc: “Ma Tôn?”


Phong Minh theo đuôi ở sau cúi người đáp xuống, nhẹ dừng ở một bên đống lửa, trước đem A Phiến trong tay đặt ở trên mặt đất, để nàng sưởi ấm, lúc này mới nói: “Đống lửa này là do chúng ta vừa mới nhóm.”


A Phiến đung đưa thân người, biến trở về nguyên dạng, vội vàng đi về phía đống lửa.


Bạch Ông cười nói: “Ta biết con lo lắng cho ta, có phải là không thấy ta quay trở về nên đặc biệt tới đây tìm ta?”


Phong Minh xếp bằng ngồi xuống, mặt than nói: “Không có.”


A Phiến tự mình sưởi ấm, cười cười không nói lời nào, Đại Ma Vương luôn khẩu xà tâm phật. Nàng tò mò linh thảo màu tím kia trông như thế nào, nhìn về phía Bạch Ông, lại thấy hỏa nhung y trên người ông hơn phân nửa đều bọc trong một cái túi, còn ông lại bị đông lạnh đến đỏ tím mặt, rõ ràng là tổn thương do giá rét. Ngoài ý muốn nàng nói: “Hỏa nhung y vô dụng sao?”


“Đương nhiên là có, nếu không cái mạng già này không còn ở đây, thật lạnh.” Bạch Ông than, trong lòng còn sợ hãi: “Chỉ là cây linh thảo màu tím này vừa mới rời khỏi núi, không thể thấy ánh sáng, không thể để trong nhiệt độ quá nóng, dùng hỏa nhung y bao lấy linh thảo, liền có thể duy trì độ ấm ban đầu của chúng nó.”


A Phiến bừng tỉnh, thì ra hỏa nhung y có tác dụng thần kỳ như vậy. Vừa rồi bọn họ ở khoảng cách xa như vậy còn cảm thấy rét run, huống chi Bạch Ông đang ở trên núi lại không đem hỏa nhung y mặc tốt, ý chí phải cường đại biết bao nhiêu mới có thể từng bước một đi hái thảo dược.


Đống củi lửa đang cháy đã dần tàn, lửa bắt đầu nhỏ, thân thể Bạch Ông cũng đã ấm áp, đang muốn rời đi thì nghe Phong Minh hỏi: “Người hái linh thảo chính là muốn cứu sống nhân loại, kẻ đó là ai?”


Bạch Ông ngập ngừng không trả lời.


Phong Minh lạnh lùng nhìn ông, nói: “Mười cây linh thảo tím có thể cứu sống một phàm nhân. Cho nên phàm nhân nào đáng giá người mạo hiểm cứu lấy như thế? Còn có, tại sao người lại muốn cứu?”


“Haizz.” Bạch Ông thở dài: “Ma Tôn, con đừng hỏi nữa, nếu ta ở Nhân giới làm ra chuyện gì đều sẽ tự mình gánh vác, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến Ma giới.”


“Người đắc tội Minh giới, người phải tự gánh chịu. Nhưng người phải cho ta một công đạo, chuyện này không quan hệ Nhân giới hay Minh giới.” Phong Minh nói: “Người muốn cứu người kia, có quan hệ với hắn? Thân nhân? Người yêu? Hay là bằng hữu?”


Bạch Ông lại trầm mặc, hồi lâu mới nói: “Ta muốn cứu sống người đã từng là bệnh nhân của ta."


Đáp án vượt khỏi dự kiến của hai người, tình thân tình bạn đều không đúng, chỉ là người bệnh?


“Người bệnh như thế nào?”


Người bệnh thế nào đáng giá để ông cứu như vậy?


Bạch Ông ôm linh thảo dưới tay áo, chần chờ sau một lúc lâu, rốt cuộc mới nói: “Thạch thôn đã từng có một trưởng thôn, là một người trẻ tuổi tên là Thạch Đa Nhưỡng.”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.