Show Ân Ái Đều Phải Chết

Quyển 2 - Chương 29: Em có nguyện ý dung nhập vào chương trình cốt lõi của anh không?



26

“Ý của anh là… cơ thể tôi đã chết?” Hội Trần mềm nhũn hai chân, suýt nữa thì không đứng vững, phải dùng mười ngón tay gắt gao tóm chặt lấy cánh tay Tần Mộ Vũ để giữ thăng bằng.

Tần Mộ Vũ trầm mặc một lát, dùng thanh âm của cực nhẹ cực thấp, tựa hồ không tình nguyện mà nói ra một tiếng “Đúng”.

Ánh mắt Hội Trần nhất thời không còn tiêu cự, khí lực toàn thân giống như triệt để tiêu tan, mềm nhũn ngã vào trong ngực Tần Mộ Vũ, im lặng không nói một lời nào.

Tuy rằng cái chuyện sau khi chết liền chui vào thế giới game này khiến cho người ta cảm thấy hệt như nằm mộng mà chẳng thể nào tin, thế nhưng cảnh vật chân thật hiện ra trước mắt cùng với nhiệt độ cơ thể và nhịp đập trái tim Tần Mộ Vũ đã làm cho Hội Trần hiểu được, đây tuyệt đối không phải một giấc mơ.

Tần Mộ Vũ vươn tay vuốt lên mái tóc Hội Trần, vắt hết óc mà nghĩ ra những lời có thể an ủi Hội Trần giống như “Chỉ cần ý thức còn tồn tại thì chính là đang sống”, “Ở trong này em sẽ rất vui” hay là “Anh mãi mãi bên em” linh tinh này nọ. Nhờ thế, Hội Trần cũng dần dần thoát khỏi cảm giác khiếp sợ ban đầu, khẽ đẩy Tần Mộ Vũ ra, tự mình ngồi bệt xuống đất. Tĩnh tâm trong chốc lát, hắn lại hung hăng xoa mặt, bóp trán, lắc đầu, từ vô số những vấn đề cần giải đáp chọn ra hai cái quan trọng nhất, hỏi Tần Mộ Vũ: “Tôi vào đây bằng cách nào? Cha mẹ và em gái tôi có biết tôi đang ở đây không?”

Tần Mộ Vũ cẩn thận mà ngồi xuống bên cạnh Hội Trần, ôn nhu đáp: “Cha mẹ em biết, là anh hướng dẫn họ phương thức đưa em vào game. Hiện tại cảm xúc của bọn họ đã ổn định, em đừng quá lo lắng. Em gái em còn nhỏ, bọn họ còn không định nói cho cô bé nghe, sợ cô bé không thể tiếp thu được.”

Hội Trần gật gật đầu, thở phào một hơi thật mạnh.

Sau khi biết mình đã chết, người đầu tiên mà hắn lo lắng chính là cha mẹ, chỉ sợ bọn họ không chịu nổi loại đả kích này, hiện tại hay tin bọn họ đã không sao, cảm xúc của Hội Trần cũng ổn định hơn rất nhiều.

Thấy sắc mặt Hội Trần có chuyển biến tốt đẹp, Tần Mộ Vũ liền nắm chặt tay hắn, tiếp tục nói: “Quá trình em đến đây tương đối phức tạp, từ từ rồi anh sẽ kể cho em nghe.”

Hội Trần: “… Ừ.”

Sau đó, Tần Mộ Vũ xấu hổ cúi thấp đầu: “Kỳ thực, sau khi phát hiện mình có khả năng xâm nhập vào bất cứ thiết bị điện tử có kết nối internet nào trên toàn thế giới, anh vẫn luôn theo dõi điện thoại di động của em, cho nên, ngày đó, ngay tại thời điểm em gặp chuyện không may anh liền biết được.”

Hội Trần: “…”

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh!

Tần Mộ Vũ cảm thấy có chút không ổn, vội vàng giải thích: “Em vừa rời game, anh liền không có cảm giác an toàn, vì thế lúc nào cũng muốn biết em đang ở đâu, hoàn toàn không có ý tứ gì khác cả.”

Bởi vì một tay đang bị Tần Mộ Vũ nắm, Hội Trần liền dùng tay còn lại ôm lấy đầu gối, ghé cằm lên trên, chớp chớp đôi mắt đã hơi phiếm hồng, nhẹ giọng nói: “Đồ cuồng theo dõi.”

Tần Mộ Vũ nghẹn họng, xấu hổ mà khoát tay: “Đây không phải là trọng điểm.”

“Nói tiếp đi.” Khóe miệng Hội Trần thế nhưng khe khẽ giương lên một chút.

Vì vậy, Tần Mộ Vũ không lo lắng nữa mà tiếp tục kể chuyện…

Sau khi biết Hội Trần gặp chuyện không may, Tần Mộ Vũ thông qua việc xâm nhập vào điện thoại di động của cha mẹ Hội Trần để liên hệ với bọn họ. Khi ấy, hắn đã thẳng thắn vào đề đồng thời nói rõ thân phận của mình.

Tần Mộ Vũ: “Alo, chào bác Tô, cháu là bạn trai của con trai bác, là một AI cao cấp đã thức tỉnh ý thức cá nhân…”

“Đồ điên!” Đang lo lắng đứng chờ ngoài phòng phẫu thuật của Hội Trần, Tô ba ba oán giận mà mắng một câu như thế, sau đó liền cúp điện thoại.

Vào thời điểm cam go trước mắt, ông căn bản không có tâm tình nghe những lời nhảm nhí của kẻ thần kinh!

— Lần đầu tiên Tần Mộ Vũ tiếp xúc với cha vợ, ấn tượng để lại cho đối phương phải nói là cực kỳ cùi bắp.

Và thế là, ba giây đồng hồ sau, toàn bộ di động của những người đang có mặt ngoài cửa phòng phẫu thuật đồng loạt vang lên. Một bác sĩ tình cờ đi ngang là người đầu tiên bắt máy. Sau khi vội vàng bước được mấy bước chân, ông liền lộ ra vẻ mặt quỷ dị mà xoay người, nhìn quanh một lượt, cuối cùng dừng ánh mắt trên thân thể cha của Hội Trần, do dự hỏi: “Xin hỏi, ngài là Tô tiên sinh có phải không?”

Cha Hội Trần đỏ mắt gật gật đầu.

Cùng lúc đó, chuông điện thoại của những người khác đồng thời im bặt.

Bác sĩ nọ mang theo vẻ mặt cực kỳ phức tạp mà đưa điện thoại di động cho cha của Hội Trần: “… Hình như là tìm ngài.”

Thông qua mánh khóe đặc biệt này, Tần Mộ Vũ nhanh chóng có được tín nhiệm của cha mẹ Hội Trần. Hắn đơn giản kể lại quan hệ giữa mình cùng với người kia, đồng thời bày tỏ, nếu Hội Trần bị thương quá nặng, không chừng hắn có biện pháp để Hội Trần có được cơ hội sống thứ hai. Sau khi bị xe tông, Hội Trần không tử vong ngay tại trận, trái lại thân thể tiến vào trạng thái hôn mê sâu, kiên trì chống đỡ thêm một đoạn thời gian.

Cũng trong lúc đó, dưới sự hướng dẫn của Tần Mộ Vũ, cha mẹ Hội Trần đã dẫn sóng điện não của hắn vào internet, kế tiếp Tần Mộ Vũ lại đem sóng điện não này mã hóa thành số liệu đưa vào trong game, bảo tồn một cách ổn thỏa. Tuy Tần Mộ Vũ có thể tùy tiện kết nối với internet, nhưng mà thế giới game là nơi hắn có quyền hạn cao nhất, cho nên ở đó hắn sẽ có khả năng bảo hộ ý thức của Hội Trần một cách hoàn hảo nhất.

Sau khi tiến vào game, ý thức của Hội Trần vẫn luôn bị vây trong trạng thái hôn mê. Bởi vì “đưa ý thức vào thế giới internet ” là một thủ đoạn chỉ dùng đến trong trường hợp vô cùng bất đắc dĩ, cho nên Tần Mộ Vũ đã thiết lập chương trình điều kiện, nếu thân thể thực của Hội Trần thoát khỏi nguy hiểm, ý thức đối phương sẽ tự động trở về, từ đầu chí cuối, người kia sẽ không hề biết chuyện bản thân đã từng tiến vào thế giới ảo của game. Và ngược lại, chỉ khi thân thể thực rơi vào trạng thái tử vong não bộ, chương trình mới đánh thức ý thức trên internet của Hội Trần…

Nói tới đây, Tần Mộ Vũ giải thích một chút về nguyên nhân không túc trực bên cạnh thân thể nhân vật game của Hội Trần: “Đây là cơ hội duy nhất để anh có thể chân chính ở bên em, nếu em được cứu sống, anh sẽ không ích kỷ mà giữ em lại chỗ này, anh biết trong thế giới thực em còn có cuộc sống của riêng mình… Nhưng mà anh không đành lòng mở mắt trừng trừng nhìn em rời đi, cho nên, anh… anh liền chạy sang lục địa trên không bên cạnh để đợi chờ kết quả, không nhìn thấy thì về sau lòng sẽ không khó chịu.”

Hội Trần nhất thời sửng sốt, năm ngón tay đang đan tay với Tần Mộ Vũ cũng tự nhiên xiết chặt.

“Anh đợi như vậy bao lâu?” Hắn hỏi.

Tần Mộ Vũ: “Ba ngày.”

Hội Trần rũ mắt nhìn xuống bàn tay của mình: “Vậy là tôi luôn ở trong tình trạng nguy kịch, đến vừa rồi mới chết?”

Tần Mộ Vũ thấp giọng “Ừ” một tiếng.

Hội Trần loáng thoáng thở dài, nói: “Nhất định là rất thống khổ, cũng may tôi không có cảm giác gì.”

Tần Mộ Vũ khoác tay lên vai Hội Trần, ôm lấy đối phương, giống như đang dỗ dành trẻ con mà nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Hội Trần: “Ba ngày nay anh cũng chẳng dễ chịu gì, phải không?”

“Ừ.” Tần Mộ Vũ thẳng thắn thành thật nói, “Anh vẫn luôn suy nghĩ miên man. Anh cảm thấy cho dù gộp hết suy nghĩ của cả đời anh, chỉ sợ cũng không thể nhiều bằng những nghĩ suy trong ba ngày này, tuy cuộc đời anh cũng chỉ có hơn một năm thôi… Trên phương diện tình cảm, anh hy vọng em có thể vĩnh viễn ở lại nơi đây, có thể thực sự cảm nhận được anh, nhưng về mặt lý trí anh lại cảm thấy tư tưởng đó của mình quá ích kỷ và ác độc. Nhìn thấy em sẽ khiến anh vừa đau lòng, vừa hạnh phúc, lại vừa khinh bỉ chính bản thân mình… Nếu anh chỉ là một AI không có cảm tình thì tốt biết bao, sau khi có tình cảm, muốn sống lý tính một chút cũng quá khó khăn rồi.”

Hội Trần mỉm cười, theo nụ cười này lệ nóng ở trong hốc mắt cũng vội vàng lăn xuống. Hắn vừa khóc vừa cười mà giơ tay vỗ đầu Tần Mộ Vũ một cái rồi lại xoa xoa mấy lần, nói: “Đồ ngốc.”

Tần Mộ Vũ mặc cho người kia thoải mái vần vò, lên tiếng hùa theo: “Ừ, anh là đồ ngốc.”

Một lát sau, Hội Trần mới hỏi: “Ở trong này tôi còn có thể liên lạc với ba mẹ được không?”

“Có thể. Có thể dùng thiết bị thông tin liên lạc, cũng có thể dùng phương thức tương tự như em để tiến vào trò chơi, như vậy cũng không có khác với gặp gỡ ở trong hiện thực.” Tần Mộ Vũ lại nói, “Nhưng mà phương pháp này có một sức ép nhất định đối với thân thể con người, không cách nào sử dụng quá thường xuyên, thời gian cũng bị hạn chế.”

Tim Hội Trần đập mạnh như trống, hắn đè tay lên huyệt Thái Dương, đáp: “Tôi hiểu rồi, hiện tại tôi muốn nói chuyện với bọn họ, gọi điện thoại là được rồi.”

“Được.” Sau đó, Tần Mộ Vũ giúp Hội Trần kết nối với mạng lưới viễn thông.

27

Kể từ hôm đó, Hội Trần bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.

Mặc dù ý thức ở trong thế giới game là “ảo”, nhưng Hội Trần thực sự có thể cảm nhận được mình đang sống.

Phơi nắng, thân thể sẽ thấy ấm áp, làn da sẽ toát một tầng mồ hôi tinh mịn mỏng manh, bùn đất tơi xốp dưới chân sau cơn mưa sẽ tản mác ra mùi vị thanh tân của bào tử vi khuẩn, hái một đóa hoa ẩn giấu sau những chiếc lá sẽ có thể nhìn thấy đường vân nhàn nhạt bên trên, đầu lưỡi sẽ vương lại dư âm tinh khiết và thơm nồng khi uống rượu, mạch máu trên huyệt Thái Dương sẽ thình thịch nảy lên… Tất cả đều vô cùng chân thật.

Những thứ này có được là bởi Tần Mộ Vũ đã cường hóa số liệu của Hội Trần. Vì không muốn người kia khuyết thiếu cảm giác, Tần Mộ Vũ liền xây dựng một thế giới chân thực về tất các loại cảm thụ như âm thanh, màu sắc, hương vị và xúc giác.

Nhìn từ bề ngoại, đích thực Hội Trần có nỗ lực dung nhập bản thân vào thế giới game, hắn nghiêm túc học tập mọi thứ, nhưng là Tần Mộ Vũ biết, hắn không vui.

Bởi vì có nhiều lúc Hội Trần sẽ đứng lặng ở một góc khuất trong thành chủ, không làm gì mà cũng chẳng nói gì, chỉ nhìn chằm chằm những game thủ đi qua đi lại, biểu tình trên mặt đặc biệt thản nhiên, tuyệt không có lấy một tia cảm xúc nào.

Hôm nay, khi Hội Trần ngẩn người ở góc thành chủ như thường lệ, Tần Mộ Vũ liền bay đến, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Hội Trần biếng nhác nghiêng đầu, đưa tay mở nắp bình rượu, uống một ngụm rồi đưa cho Tần Mộ Vũ.

Ở trong mắt những người chơi khác hành động này chính là chọn tiêu thụ vật phẩm rồi hủy bỏ, sau đó giao dịch cho Tần Mộ Vũ.

Phi thường có bệnh, quả thực rất đáng bị chê cười.

“Anh biết em không vui.” Tần Mộ Vũ tiếp nhận bình rượu, giống như một con cún bự ủy khuất mà nhìn chủ nhân Hội Trần.

Hội Trần tự giễu mà cười: “Không, tôi ổn.”

Tần Mộ Vũ nhìn người chơi đi lại xung quanh, lại nhìn Hội Trần, hỏi: “Có phải em cảm thấy…”

Hội Trần đột ngột cắt lời: “Suỵt — ”

“Em theo anh lại đây.” Tần Mộ Vũ nắm tay kéo Hội Trần đứng dậy, huýt sao gọi một con ngựa trắng đến, sau đó ôm người kia lên ngựa, lập tức vung roi chạy ra ngoại thành.

Khi cả hai chạy đến một chỗ vắng vẻ không người, Tần Mộ Vũ mới thu hồi tọa kỵ, hỏi: “Có phải em cảm thấy không có cảm giác an toàn? Bộ dáng vừa rồi của em giống hệt như những lúc anh chờ em trở về ngày xưa vậy.”

Hội Trần do dự một lát, thừa nhận: “Có chút…”

Tần Mộ Vũ tiến lên một bước, nắm lấy bàn tay trái của Hội Trần.

Hội Trần tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy, hiện tại tôi chỉ là một đoạn số liệu. Đúng vậy, một đoạn số liệu, sự tồn tại của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào cái game này…”

Tần Mộ Vũ: “…”

Hội Trần dùng giọng điệu như thể đang nói đùa: “Mấy hôm trước tôi đã mơ thấy một cơn ác mộng, trong mộng game này bị công ty đóng cửa, tôi bị người ta cắt bỏ, di chuyển tới thùng rác, xóa sạch thùng rác, ấn xác nhận một cái, sau đó tôi hoàn toàn biến mất…”

“Sẽ không.” Tần Mộ Vũ cứng rắn cắt đứt lời nói còn đang dang dở của Hội Trần.

“Tôi biết, chỉ là một giấc mơ thôi.” Hội Trần cúi đầu nhìn tay Tần Mộ Vũ.

“Không phải anh có ý này, những gì em lo lắng là đúng, một chương trình game không có khả năng duy trì vĩnh viễn, thế giới game này rồi sẽ biến mất vào một ngày nào đó thôi, lúc ấy em thật sự sẽ bị người ta xóa bỏ, thế nhưng…” Tần Mộ Vũ dừng một chút, nắm chặt lấy những ngón tay trên bàn tay trái của Hội Trần, quỳ một gối xuống, thấp giọng hỏi hắn một câu, “Hội Trần, em có nguyện ý dung nhập vào chương trình cốt lõi của anh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.