Show Ân Ái Đều Phải Chết

Quyển 2 - Chương 31: Một đoạn số liệu đã có gia đình



29

Sau Tết âm lịch một tuần, hệ thống game sẽ được bảo trì trong một buổi sáng như thường lệ.

Vì thế, sáng sớm ngày hôm ấy, Hội Trần ôm tiểu Niên thú ngồi sóng vai bên cạnh Tần Mộ Vũ ở trên lan can bằng đá của hồ sen trong thành chủ, nhàn nhã đung đưa hai cái chân vắt vẻo, nhìn những game thủ di chuyển tới tới lui lui ở xung quanh.

Bỗng nhiên, Tần Mộ Vũ bật ra một câu: “Thời gian đếm ngược bắt đầu.”

Hội Trần vui vẻ đếm đếm: “10, 9, 8…”

Tần Mộ Vũ cũng cùng đếm: “… 3,2,1.”

Thời gian bảo trì hệ thống đã đến, luồng số liệu giao lưu giữa người chơi và hệ thống game bị Tần Mộ Vũ chặt đứt, thành chủ mới nháy mắt trước còn đông vui náo nhiệt bỗng chốc trở nên vắng vẻ im lìm, một nhân vật game vừa dùng khinh công đạp vào bụi rậm để bay qua trước mặt Hội Trần còn đang trôi nổi trong không khí, sau đó chậm rì rì mà bay ngược trở về mặt đất.

“Phù, thế giới hoàn toàn yên tĩnh.” Hội Trần dùng mũi giày móc vào lan can, linh hoạt ngả thân mình đổ xuống mặt hồ, ngắt lấy một đài sen tươi mới rồi nhanh chóng ngồi ngay ngắn trở về, nhàn nhã bóc một hạt sen, ném vào trong miệng Tần Mộ Vũ, nói, “Em ra ngoài thành chơi cho đỡ buồn.”

“Ngoan.” Tần Mộ Vũ dùng môi mổ mổ lên má Hội Trần, ôn nhu nói, “Ông xã bận công tác.”

Hội Trần vẫy tay: “Lát gặp.”

Tần Mộ Vũ ngồi xếp bằng hai chân, từ từ nhắm mắt.

Thân là một AI siêu cấp có nhiệm vụ giám sát vận hành và bảo vệ toàn bộ hệ thống game, Tần Mộ Vũ bận rộn nhất chính là thời điểm bảo trì toàn diện hàng tuần. Vào những ngày đó, từ sáng cho tới trưa hắn phải kiểm tra toàn hệ thống, tính toán số liệu, sửa lỗi, sắp xếp những chương trình đổi mới hoàn thiện hơn vào game… Tóm lại nhiệm vụ của hắn rất nhiều và nặng, số lượng thuật toán phải tiến hành cũng phi thường lớn, cho nên lúc tiến hành bảo trì, Tần Mộ Vũ phải hết sức chuyên tâm mới đảm bảo thời gian kết thúc quá trình không bị chậm so với dự định. Hơn nữa, hôm nay hắn còn muốn thừa dịp này lén làm chút chuyện cho những NPC đã thức tỉnh ý thức cá nhân, vì thế lượng công việc lại càng nhiều thêm gấp bội.

Hội Trần triệu hồi tọa kỵ của mình là một con Thao Thiết(*) đã mua ngày trước, nhanh chóng cưỡi ra khỏi thành.

(*) Thao Thiết: thần thú trong truyền thuyết, nó đây

Sau khi tất cả người chơi out game, những NPC thức tỉnh ý thức bắt đầu hưởng thụ ngày nghỉ hiếm có của mình. Bọn hắn sôi nổi rời khỏi vị trí ngàn năm không đổi trong game, đi bộ khắp tòa thành, chuyện trò chào hỏi lẫn nhau.

Thời điểm Hội Trần cưỡi con Thao Thiết đi ngang qua chỗ thương nhân bán Mạch lạc thạch – Lý Nhị Cẩu, liền thấy thương nhân buôn vũ khí Vương Thiết Trụ đang ở đó, hai người bọn hắn thân mật mà tụm vào một chỗ hàn huyên tâm sự. Vương Thiết Trụ cao lớn thô kệch đang cầm chặt cái túi thơm với những đường may vụng về xô lệch, hẳn là quà đáp lễ của Lý Nhị Cẩu khi được hắn tặng một thanh lợi kiếm tinh xảo. Trong nháy mắt nhìn thấy Hội Trần đi ngang qua, cả hai đều giả bộ trưng ra vẻ mặt tỉnh bơ như chưa từng ngọt ngào âu yếm, Hội Trần ho nhẹ một tiếng, quay đầu, đưa lưng về phía bọn hắn rồi lặng lẽ mỉm cười.

Gần đây, ngay cả NPC cũng bắt đầu show ân ái!

Ở cổng thành chủ, binh lính thủ thành A, B, C, D đang vây thành một vòng ngồi trên mặt đất, uống rượu ăn gà quay, mồm năm miệng mười mà huyên thuyên đủ chuyện, thấy Hội Trần cưỡi con Thao Thiết đi tới, binh lính A lập tức buông cái đùi gà trong tay xuống, đỏ mặt ngồi nghiêm chỉnh trong những tiếng nói chuyện ồn ào của binh lính B, C, D. Nhưng mà Hội Trần ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không có, chỉ giơ tay vung roi đánh vào mông Thao Thiết, kế đó con ác thú mập mạp tâm không cam tình không nguyện mà giương bốn vó chạy như bay, thẳng một đường chở Hội Trần ra khỏi tòa thành.

Thân là một đoạn số liệu đã có gia đình, phải vạch rõ giới hạn với những đoạn số liệu khác thầm mến mình!

Và thế là, binh lính Thủ thành A đau khổ gối đầu lên vai binh lính B, bắt đầu hung hăng uống rượu.

Ngoài thành, Boss Miêu yêu của tiểu phó bản cũng đã chạy ra, quanh năm ở trong phó bản không được nhìn thấy mặt trời lại còn liên tục bị đánh, mỗi tuần có thể ung dung ra ngoài phơi nắng chính là lạc thú vĩ đại nhất của toàn thể chúng Boss. Boss Miêu yêu nằm ngửa trên tảng đá, hai cái chân mèo đặt ở phần bụng trắng trắng mềm mềm, hai cái đuôi một trái một phải quơ quào đuổi muỗi. Khi đi ngang qua chỗ nó, Hội Trần liền lấy mười nắm cá khô ở trong balo ném ra cho nó.

Miêu yêu cảm kích mà vẫy vẫy móng vuốt, “meow” một tiếng nói: “Đa tạ, lần sau mi tới đánh ta, ta sẽ tranh thủ rớt cho mi một món trang sức.”

“Không cần, hiện tại chồng tôi rất lợi hại, muốn cái gì thì liến có cái đó ngay.” Hội Trần xua tay, lại chậm rãi cưỡi Thao Thiết rời đi.

Ba tiếng đồng hồ sau, quá trình bảo trì chấm dứt.

Người chơi lục tục online, thế giới game lại trở nên náo nhiệt một lần nữa.

Mọi thứ vẫn giống như thường lệ, hệ thống game trước và sau khi bảo trì thoạt nhìn không có gì khác nhau, người chơi phổ thông sẽ không để ý tới, trong căn nhà cỏ phía sau Vương bà bà mỗi ngày khóc lóc kể về người con trai mất tích đã đã xuất hiện thêm một thanh niên lạ mặt vô danh; bọn họ cũng hoàn toàn không biết, ở một khe núi bí ẩn nằm sâu dưới chân núi Côn Lôn xuất hiện thêm một thôn nhỏ, những thôn dân bị Boss trong phó bản Thần cung Côn Lôn ăn thịt đều sống vui vẻ ở nơi này, núi Côn Lôn quanh năm tuyết phủ, đắm chìm trong sắc bạc lạnh băng, nhưng mùa xuân ở thôn nhỏ kia lại dạt dào sức sống, cửa thôn cây cối um tùm, dưới mặt đất còn lưu lại một tầng cánh hóa đỏ rực, tựa hồ một chốn bồng lai…

Mà, những người chơi bình thường lại càng không biết, trong balo của Tần Mộ Vũ và Hội Trần đã nhồi đầy quà tạ lễ đặc biệt của đám NPC có được cuộc sống mới, “Lót giày Lý Tiểu Hoa thêu”, “Giỏ trứng gà nhà Trương đại thẩm”, “Tẩu hút thuốc của Triệu gia gia “, “Thịt muối Vương bà bà ướp” … đủ thứ trên đời, cái gì cũng có.

Trong thời gian chờ đợi đánh đấu trường, Hội Trần mở ba lô của Tần Mộ Vũ ra nhìn nhìn một chút, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ nói: “Anh thu dọn chút, cái gì vô dụng thì ném đi, nhiều như vậy em lục đồ sẽ mất thời gian.”

“Chỉ có đồ Vương bà bà làm là em thích ăn thôi, những thứ khác đều không có tác dụng.” Tần Mộ Vũ chọn chọn lựa lựa trong một vật phẩm chất cao như núi, hỏi, “Anh tiêu hủy hết nhé?”

Hội Trần trầm mặc một hồi, lại đen mặt ngăn cản: “Thôi giữ lại đi, làm kỷ niệm.”

Tần Mộ Vũ cười, lắc lắc đầu, đem những vật phẩm linh tinh xếp xuống tận đáy balo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.