Showbiz Là Của Tôi

Chương 101: Nàng phải để quả nhân hé hé hé!



Edit + Beta: meomeoemlameo.

Trụ Vương thực sự ngớ ra một lúc.

Nhưng đạo đức nghề nghiệp không cho phép anh ta thoát vai, vẫn kiên nhẫn giữ vững hình tượng của mình, quay đầu lại nhìn về phía Ứng Hủ Trạch mặc váy màu hồng phấn: “Vậy còn nàng?”

Ứng Hủ Trạch liếc Chu Minh Dục một cái.

Mày đã là Angela, tao có thể thua mày sao?

Ứng Hủ Trạch nói: “Đại vương, thiếp tên là Vương Chiêu Quân.”

Ba kỹ nữ bụi cỏ đã tề tựu đủ.

Diễn viên quần chúng: “…………”

Tổ tiết mục: “…………”

Những người còn lại của ID group: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Người hầu the thé trách mắng: “Ở trước mặt vua, không thể lớn tiếng ồn ào! Người đâu, vả miệng!”

ID group đều diễn sâu, bóp giọng ái ái ái xin tha: “Tiểu thư cứu mạng với, nô tỳ biết sai rồi.”

Trụ Vương hôm nay có ba mỹ nhân mới, tâm tình cực kì tốt, cũng không so đo với bọn họ, phất tay nói: “Không ngại, lui ra đi.” Gã lại híp mắt nhìn về phía ‘Tô Đát Kỷ’ áo trắng phiêu phiêu đứng giữa, “Mỹ nhân ơi, lại đây, đến gần một chút, cho quả nhân ngắm thật kỹ dáng vẻ của nàng.”

Chu Minh Dục quay đầu thì thầm bảo: “Thằng cha Trụ Vương này chắc bị cận thị.”

Sầm Phong bị buộc bất đắc dĩ tiến lên hai bước, Trụ Vương nói: “Lại gần một chút.”

Anh lại tiến lên hai bước.

Lần này Trụ Vương dường như rốt cuộc thấy rõ, vui mừng ra mặt, diễn vai bạo quân ngu ngốc háo sắc cực kì nhập tâm, “Đúng là một mỹ nhân chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn!” Nói xong, dang hai tay nhảy xuống từ trên ngai vàng: “Mỹ nhân ơi! Cho quả nhân ôm một cái!”

Sầm Phong: “?”

Người nhảy nhiều rất linh hoạt, anh nghiêng một cái né được ngay, Trụ Vương không phanh kịp, đâm sầm trên mặt đất.

Người hầu hô to một tiếng “Đại vương”, tiến lên đỡ vua dậy, quay đầu tức giận mắng Sầm Phong: “Người đâu rồi! Mau bắt lấy con ả có ý đồ hành thích vua này lại!”

Trụ Vương đẩy người hầu ra: “Lui ra!” Gã quay đầu nhìn Sầm Phong, cười cực kì dâm dê: “Cô gái này thật thú dzị! Quả nhân thích!”

Sầm Phong: “…………”

Anh quyết định, không từ thủ đoạn đi tìm đá năng lượng, dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua part này!

Chu Minh Dục giống như gà rừng sặc sỡ nhào tới cạnh Trụ Vương: “Đại vương, thần thiếp ôm người nè!”

Trụ Vương: “…………”

Nhiễu zl.

Ứng Hủ Trạch hẵng còn nhớ thương nhiệm vụ, mở miệng nói: “Đại vương, chị Đát Kỷ hôm nay tiến cung tàu xe mệt nhọc, hay là cứ đưa chị ấy về nghỉ ngơi cái đã? Chờ ba chị em chúng thiếp khôi phục tinh thần, nhất định sẽ hầu hạ Đại vương thật tốt ạ!”

Trụ Vương biết bọn họ có nhiệm vụ, part này đúng là phải tập trung vào tìm kiếm đồ vật, cười tủm tỉm gật đầu đáp ứng.

Vì thế mười người rời khỏi đại điện, đi theo cung nhân tới tẩm cung Trụ Vương ban cho Tô Đát Kỷ. Lệnh cho cung nhân lui cả đi, Thi Nhiên lập tức hỏi Chu Minh Dục: “Đá năng lượng ở đâu?”

Chú cờ hó Chu Minh Dục đến đây lại bắt đầu không đáng tin cậy: “Tao chỉ biết ở trong cung, cụ thể ở vị trí nào thì tụi bay phải tự tìm thôi.”

Sầm Phong đột nhiên vươn một ngón tay.

ID group đều nghi hoặc nhìn anh.

Chỉ nghe thấy đội trưởng lạnh như băng nói: “Anh chỉ ở đây một ngày thôi.”

Các chú nên tìm thấy đá năng lượng cho anh trước lúc bình minh.

ID group đều bị ánh mắt muốn giết người của đội trưởng dọa sợ: “Chúng em đi tìm ngay đây ạ!”

Vì thế mười người chia làm mấy nhóm, lấy cớ tìm đôi hoa tai Đát Kỷ nương nương làm mất, bắt đầu lật hết vương cung lên tìm. Mấy chuyện tìm đồ trong Gameshow thường khá mặn mòi thu hút người xem, người quay phim chạy theo họ xem các cậu biến vương cung yên lặng thành nơi gà bay chó sủa, đến tổ đạo diễn ở đại bản doanh xem cũng bật cười.

Sầm Phong và Hà Tư Niên thành một nhóm, không đi ra ngoài, chỉ tìm trong cung điện của Tô Đát Kỷ. Vừa mới lật xong buồng trong, chuẩn bị đi vào viện tìm xem, liền nghe thấy một giọng nói vui sướng từ cửa truyền vào: “Mỹ nhân ơi, mỹ nhân của quả nhân ơi!”

Mặt Sầm Phong đen lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Trụ Vương rất nhanh đi từ ngoài cửa vào, thân hình loạng choạng, hai má còn đánh cho hồng rực lên, vừa nhìn đã biết là diễn cảnh say rượu.

Nhìn thấy Sầm Phong, gã tức khắc híp mắt cười nói: “Mỹ nhân ơi! Hóa ra nàng ở chỗ này! Lại đây, cho quả nhân thơm một tí nào.”

Sầm Phong cảm thấy tổ tiết mục cố ý nhằm vào anh.

Mắt thấy Trụ Vương dang hai tay nhào về phía anh, Sầm Phong vội vàng né tránh. Nhào một lần không ôm được, Trụ Vương lại nhào tới, Sầm Phong lại né, cứ qua lại mấy lần, Trụ Vương tức giận.

Rốt cuộc bại lộ bản chất bạo quân của gã, âm trầm nói: “Nàng còn trốn, có tin quả nhân băm nàng thành thịt vụn không!”

Chưa kể tới, thời nhà Thương quả thật có hình pháp này, tên khoa học là “Hải”.

Tuy rằng đang đóng phim, Hà Tư Niên vẫn bị dọa sợ. Tổ đạo diễn nói, trong lúc quay họ phải tuân theo cốt truyện. Nghĩa là kịch bản thế nào, bọn họ phải tuân theo logic, bằng không sẽ bị vi phạm quy tắc.

Tỷ như bây giờ, biết rõ Trụ Vương này là giả, bạn cũng không được đánh bại gã mà cần phải thuận theo gã.

Hà Tư Niên nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đội trưởng, hay anh đừng trốn nữa, để ổng ôm một tí cũng không sao đâu ạ.”

Sầm Phong vẻ mặt lạnh nhạt.

Xứng với tạo hình lần này, quả thực tựa như một mỹ nhân bằng băng.

Tổng đạo diễn bây giờ vẫn còn ghim anh vụ tối qua dẫn cả nhóm lẻn đi, đương nhiên không thể buông tha anh, vui tươi hớn hở nhắc nhở Trụ Vương trong tai nghe: “Dựa theo cốt truyện tiếp tục đi, đừng dừng lại.”

Diễn viên quần chúng diễn Trụ Vương vừa rồi cũng hơi sợ ánh mắt của Sầm Phong, bây giờ nhận được nhắc nhở của tổ đạo diễn, nên đành gom can đảm lại.

Gã chỉ vào Sầm Phong: “Nàng đứng yên ở đó, đừng cử động. Nếu dám động, quả nhân sẽ giết tỳ nữ bên cạnh nàng!”

Hà Tư Niên rụt đầu lại: “Đội trưởng! Anh để ổng ôm cái đi mà!”

Sầm Phong đột nhiên cười cực kì dịu dàng với Trụ Vương, đây là lần đầu anh cười kể từ khi giả gái. Mỹ nhân cười, nghiêng nước nghiêng thành, thật sự cười ra phong phạm của yêu cơ hại nước.

Chỉ nghe thấy anh dịu dàng nói: “Đại vương, người tới đuổi thiếp đi, nếu người đuổi kịp thiếp, thiếp bèn hầu hạ người.”

Còn không phải kịch bản hôn quân và yêu phi đây sao? Ai không biết diễn chứ?!

Anh nói xong, khiêu khích mà nhìn thoáng qua máy quay.

Các ông bắt tôi tuân theo cốt truyện, tôi đây nói như vậy, cũng coi như phù hợp hình tượng. Yêu phi sao, nói những câu này cũng rất bình thường, hợp với tình cảnh. Nếu các ông không theo kịp, đó là do các ông vi phạm quy tắc trước, đến lúc đó không thể trách tôi được.

Tổ đạo diễn nhận được ánh mắt khiêu khích của anh: “…………”

Tổng đạo diễn: “Thuốc trợ tim hiệu quả nhanh của tui đâu?”

Tai nghe của Trụ Vương không thấy chỉ thị, liền nghĩ tổ đạo diễn cam chịu rồi, vì thế gã cười cực kì “hoang dâm”, “Tốt lắm! Mỹ nhân quả nhiên có tình thú! Nhưng có một điều kiện, nàng không thể chạy ra khỏi cung điện này quá 3 mét!”

Sầm Phong: “Ok.”

Trụ Vương hài lòng cười: “Mỹ nhân ơi, quả nhân tới đây! Nàng chạy quả nhân đuổi nhé, nếu quả nhân đuổi kịp, nàng phải để quả nhân hé hé hé!”

Sầm Phong: “…………”

Bây giờ anh muốn đánh nát bét đầu Trụ Vương ra.

Vì thế hai người bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột trong sân.

Trụ Vương dù sao cũng do một người đàn ông trưởng thành rắn chắc sắm vai. Sầm Phong mặc váy lụa trắng bay bay, thanh thoát gầy gò, nhìn qua rất yếu đuối mong manh, không giống dáng vẻ có thể chạy nhanh.

Trụ Vương tin tưởng thể lực nhiều năm chạy vai diễn viên quần chúng của mình chắc chắn mạnh hơn cậu minh tinh nhỏ kia.

Kết quả chạy hoài chạy mãi, anh ta phát hiện mình không chỉ chẳng chạm tới một nửa góc áo của người ta, mà mỹ nhân của anh ta còn nhảy nhót lung tung, lúc thì trèo lên tường lúc thì nhảy vào phòng.

Background do tổ tiết mục dựng dùng xong sẽ dỡ đi, đương nhiên không dùng xi măng gạch ghiếc hàng real đi xây cung điện cao to. Bức tường hơn một mét trong cung điện bị một cánh tay của mỹ nhân lật lên.

Đến khi anh ta thở hồng hộc chạy đường vòng ra khỏi cửa, mỹ nhân nhà anh ta lại cười với anh ta từ đằng xa, lật tường nhảy vào.

Trụ Vương: “…………”

Đậu má bay chơi parkour đấy à!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.