Thật ra tổng giám đốc Lâm vừa thấy Hứa Trích Tinh đến liền đoán được ý đồ
của cô, nhưng không ngờ cô sẽ nói thẳng ra như vậy. Hắn ta chưa từng
tiếp xúc trực tiếp với Hứa Trích Tinh, cũng không biết tác phong hành sự của cô, thấy cô vẫn cười nói bình tĩnh, nhất thời có chút chần chờ.
Hứa Trích Tinh cũng không vội, bưng cà phê ngồi trên sofa, hai chân khẽ bắt chéo, quần ống rộng rũ trên không trung, lộ ra nửa cái mắt cá chân
trắng nõn, ưu nhã lại bình tĩnh.
Nhưng
CEO của Trung Thiên cũng không phải người dễ đối phó, rất nhanh đã tìm
lại sân nhà của mình, cười nhạo nói: “Sao kia, bà chủ Hứa tính giúp Sầm
Phong nộp 50 triệu sao?”
Hứa Trích Tinh nhún vai: “Anh và tôi đều biết, đây là chuyện không thể.”
Tổng giám đốc Lâm dựa vào lưng ghế: “Vậy bà chủ Hứa tìm tôi có việc gì thế?”
Hứa Trích Tinh rũ mắt nhìn tách cà phê trong tay, mặc kệ thái độ của hắn,
khóe môi trước sau vẫn giữ nụ cười: “Tổng giám đốc Lâm ngồi vào được vị
trí bây giờ, chắc không dễ dàng nhỉ? Tôi nghe anh tôi nói, anh đã ở
Trung Thiên mười mấy năm rồi.”
Đối phương nhìn cô không nói lời nào.
Hứa Trích Tinh ngước mắt nhìn hắn: “Mười năm tình cảm, cũng coi như là đứa
con lớn anh một tay nuôi nấng. Bây giờ thể diện của con mình bị tổn hại, người ngoài đều kêu giết kêu đánh, anh nói xem làm sao nó làm người
trong xã hội đây?”
Tổng giám đốc Lâm biết cô đang châm chọc chuyện cộng đồng mạng nhục mạ Trung Thiên.
Sự tình lên men đến bây giờ, hắn và bộ phận PR cũng đã ra tay ba lần, tiền đổ vào không ít mới có thể lựa hướng kéo về. Trước đây hắn đã suy đoán
có thể do Thần Tinh ra tay, bây giờ nghe Hứa Trích Tinh nói như vậy,
trong lòng càng thêm chắc chắn.
Hắn tức
khắc cười lạnh nói: “Một năm này, Sầm Phong kiếm cho cô không ít tiền
nhỉ? Khó trách bà chủ Hứa vừa vung tiền vừa tự mình ra mặt, xem ra rất
luyến tiếc cái cây rụng tiền này đây.”
Hứa Trích Tinh không tỏ ý kiến mà cười: “Tổng giám đốc Lâm ở lâu địa vị
cao, thật ra nên năng ra ngoài nghe giọng nói của quần chúng, nếu không
tai mắt bế tắc, sẽ dễ dàng bị tách khỏi thời đại mới đấy. Nếu vẫn là
thời điểm trước kia internet không phổ cập, tiếng hô của quần chúng có
to thế nào cũng chẳng xi nhê gì, tư bản tùy ý làm bậy cũng không sợ chịu đòn. Nhưng bây giờ, mỗi người đều có thể lên tiếng, giọng nói của từng
người đều sẽ được thế giới này nghe thấy, tụ hợp cùng với những giọng
nói giống mình.” Cô dừng một chút, càng cười tươi hơn: “Uy lực vô cùng
đấy, Tổng giám đốc Lâm ạ.”
Bây giờ dư
luận trên mạng nghiêng về một phía, tất cả đều lên án công khai Trung
Thiên, phương diện này ngoại trừ sự nhúng tay của Thần Tinh và sức lực
của fans, còn bởi trong một năm này Sầm Phong đã đắp nặn hình tượng cực
kỳ tốt đẹp. Người qua đường nguyện ý lên tiếng vì anh, cư dân mạng
nguyện ý vì anh đứng thành hàng, Trung Thiên bây giờ cơ bản đang ở trong trạng thái người người đòi đánh.
Hứa
Trích Tinh uống một ngụm cà phê, không nhanh không chậm nói: “Hà tất gì
vì một người như Sầm Phong mà ném bỏ toàn bộ hình tượng của công ty
mình? Anh và tôi đều là người làm ăn, đều biết đây là một vụ làm ăn
không có lời.”
Tổng giám đốc Lâm đương nhiên biết.
Nhưng tiền đã tiêu, việc đã làm, không chỉ chẳng dạy được Sầm Phong bài nào,
còn tự tổn hại 3000, đúng là ngẫm lại muốn phun máu bầm. Bây giờ bảo
dừng lại, chẳng phải sẽ khiến người trong giới chê cười sao?
Hứa Trích Tinh thấy mặt đối phương biến sắc, dường như biết hắn suy nghĩ
gì, tiếp tục nói: “Hơn nữa mọi người đều biết, vụ kiện này đã định các
anh sẽ thua. Thua danh dự, thua tiền, còn thua thể diện, nhưng Tổng giám đốc Lâm cảm thấy, trong vỏn vẹn nửa năm thời gian này, Sầm Phong có thể tổn thất cái gì chứ?”
Tổng giám đốc Lâm hơi ngước lên nhìn cô.
Cô gái trẻ ngồi ở đối diện, bình tĩnh, khóe môi còn có nụ cười, đôi mắt
lại lạnh băng: “Trước đây anh ta có thể nổi, nửa năm sau, tôi vẫn có thể khiến anh ta nổi, thậm chí còn nổi hơn lúc trước. Lâm trận này, người
thiệt chỉ có các anh.”
Tổng giám đốc Lâm chau mày, vẫn không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm.
Hứa Trích Tinh tựa như không phát hiện sự tức giận của hắn, buông chân,
thay đổi tư thế, thả lỏng nhích lại gần hơn. Cô uống cà phê, nói một câu chả liên quan gì: “Cà phê của các anh hương vị không tồi.”
Qua một hồi lâu, mới nghe thấy Tổng giám đốc Lâm dường như châm chọc cười
một tiếng, âm trầm nói: “Bà chủ Hứa chính tưởng rằng chỉ nói vậy mà
thuyết phục được tôi chấm dứt hợp đồng với cậu ta sao? Không khỏi nghĩ
đơn giản quá rồi.”
Hứa Trích Tinh nói:
“Như vậy đã là gì đâu.” Cô cực kì hiền lành hỏi: “Ảnh đế Ngụy Ý cùng cô
bạn gái siêu mẫu của anh ta nghỉ phép ở Bắc Âu có vui không?”
Tổng giám đốc Lâm lần này thật sự tái mặt.
Hứa Trích Tinh buông tiếng thở dài: “Hai ngày trước vợ anh ta còn một mình
đưa con trai dạo Disney đấy. Anh nói thử xem, ra nước ngoài nghỉ phép,
sao chỉ mang mỗi bạn gái, vợ và con trai để đâu chứ?”
Ngụy Ý là vương bài của Trung Thiên, thành danh từ thời niên thiếu, kỹ thuật diễn lợi hại, tuổi còn trẻ đã đạt được ảnh đế. Anh ta lại cưới một mỹ
nữ tác gia cực kì có tiếng năm nào, sinh hạ một đôi song sinh, có thể
nói là gia đình sinh ra ở vạch đích, có thể sánh vai với Tô Dã ở trong
giới.
Chuyện ngoại tình của Ngụy Ý Trung
Thiên không phải không biết, trước đây paparazzi đã chụp được một lần,
bọn họ phải vung biết bao nhiêu tiền mới mua phốt về được, quan hệ xã
hội cũng rất triệt để, chẳng truyền ra chút tiếng gió nào.
Rốt cuộc làm sao mà cô ta biết được?! Còn biết rõ ràng như vậy?
Hứa Trích Tinh lại nói: “À đúng rồi, còn cả chị gái Trịnh Già Lam nữa, nghe nói chị ta đang yêu đương đấy à? Đối phương cũng nhiều tiền lắm của
nhỉ, nhưng chẳng phải đại gia đó đã có vợ rồi sao?”
Tổng giám đốc Lâm: “…………”
Huyệt Thái Dương của hắn ta giật đùng đùng.
Hứa Trích Tinh buông tay: “ Đấy anh xem, không chuẩn bị thì tôi cũng không dám tới cửa phải không nào?”
Văn phòng chỉ còn tĩnh lặng.
Qua lúc lâu, Tổng giám đốc Lâm thu lại tất cả cảm xúc ban nãy, cười đầy
khách khí: “Bà chủ Hứa đúng là tuổi trẻ tài cao, khó trách mấy năm nay
Thần Tinh phát triển tốt như vậy.”
Tuy là cười, Hứa Trích Tinh vẫn nghe được vẻ nghiến răng nghiến lợi trong giọng hắn.
Cô cười cực kì khiêm tốn: “Tổng giám đốc Lâm quá khen.”
Buổi sáng Hứa Trích Tinh tới bái phỏng, đến buổi chiều, bộ phận pháp lý của
Trung Thiên liền liên hệ với luật sư của Sầm Phong, thông báo bọn họ
nguyện ý hoà bình chấm dứt hợp đồng, yêu cầu bên Sầm Phong dừng khởi tố, đến công ty ký kết hiệp nghị chấm dứt hợp đồng.
Biết được Trung Thiên biến quẻ, Sầm Phong dường như cũng không kích động
lắm, đi ra từ phòng luyện đàn, thay bộ quần áo, rồi theo luật sư tới
Trung Thiên.
Xác nhận hợp đồng, ký tên
chấm dứt hợp đồng, bồi thường 50 vạn tiền giải trừ hợp đồng. Trong vòng
một buổi chiều, anh khôi phục lại sự tự do của mình.
Cùng lúc đó, official weibo của Trung Thiên tuyên bố thanh minh đã chấm dứt
hợp đồng với Sầm Phong, luật sư Phương cũng đồng thời tuyên bố rút đơn
kiện. Cư dân mạng vừa thấy, liền biết cuộc chiến dư luận lần này Sầm
Phong đã thắng.
Fans vui mừng khôn xiết, kéo cờ ăn mừng, vui vẻ xong, lại lâm vào ưu sầu thật lớn.
Idol bây giờ chấm dứt hợp đồng, không còn có lý do nào có thể khiến anh ở lại trong giới.
Anh sẽ ở lại, hay rời đi đây?
Club Phong Tranh buồn lắm, buồn đến rụng hết cả tóc, idol lại không online,
vì thế đều chạy đến dưới Official weibo của Thần Tinh nhắn lại, hỏi bọn
họ có ý định ký hợp đồng với idol không.
Rốt cuộc một năm nay sự bồi dưỡng và trân trọng của Thần Tinh với Sầm Phong đều được fans để trong mắt, vô cùng tín nhiệm và tán thành Thần Tinh.
Nếu idol muốn ở lại, khả năng lớn nhất là ký hợp đồng với Thần Tinh.
Trong lúc các fan đang dõi mắt trông mong tin tức tốt, trong toà nhà Thần
Tinh, Hứa Trích Tinh gọi Ngô Chí Vân và Vưu Đào vào văn phòng. Cô muốn
để Ngô Chí Vân tiếp tục mang Sầm Phong, cũng hy vọng Vưu Đào có thể tiếp tục làm trợ lý của Sầm Phong.
“Bây giờ
anh ấy muốn mở studio, đúng là lúc cần người nhất. Chú và chị đã làm
việc với anh ấy một năm, đã quen biết lẫn nhau, cháu rất hy vọng chú và
chị có thể tiếp tục giúp đỡ anh ấy.” Hứa Trích Tinh khẩn khoản, “Đương
nhiên, cháu không phải có ý để chú và chị rời khỏi Thần Tinh, đuổi hai
người sang chỗ anh ấy, mà là lấy danh nghĩa Thần Tinh thành lập quan hệ
hợp tác với studio của anh ấy.”
Cô vốn dĩ chuẩn bị cả đống lớn lý do thoái thác, thậm chí còn tăng lợi nhuận hợp đồng, ý đồ đả động bọn họ.
Không ngờ Ngô Chí Vân và Vưu Đào không nói hai lời liền đồng ý.
Ngô Chí Vân nói: “Kỳ thật chú vốn dĩ cũng có quyết định này, sau Tân Tân
thì chú cũng chưa từng mang newbie nào có tiềm lực như vậy, chú vừa mới
cho nó được chút thành tích, nhường cho người khác thì không cam lòng.”
Vưu Đào nói: “Đi theo đội trưởng hay đi theo đại tiểu thư với chị mà nói
không có gì khác nhau, các em đều tốt, chị rất thích làm việc với các
em. Hơn nữa sau này chị muốn chuyển sang làm quản lý nghệ sĩ, làm việc
cạnh đội trưởng sẽ học được nhiều kinh nghiệm hơn.”
Hứa Trích Tinh cảm động đến rơi nước mắt.
Cô nắm tay họ như nắm tay phụ lão ở quê hương: “Không hổ là chú Ngô của
cháu! Không hổ là chị Đào Tử của em! Cháu xin giao idol cháu vào tay hai người ạ!”
Thiết lập studio riêng đương nhiên cần nhiều hơn là chỉ một người đại diện và một trợ lý.
Còn cần đối tác góp vốn nữa.
Hứa Trích Tinh cầm theo bánh bông tuyết tự làm, ấn vang chuông cửa nhà Hứa
Duyên. Cửa vừa mở ra, thiếu nữ ngoài cửa cười tươi như hoa: “Anh à ~~~”
Hứa Duyên: “…………”
Về việc thành lập studio, là Hứa Duyên ra mặt tới nói chuyện với Sầm Phong.
Trong một năm hợp tác này, thái độ của Sầm Phong đối với Thần Tinh cuối cùng
đã thay đổi, khi gặp Hứa Duyên đã không còn là ánh mắt lạnh lùng phản
cảm năm đó nữa, cũng sẽ cười nhẹ gọi một câu “Sếp Hứa”.
Thần Tinh vẫn dùng 200% thành ý để hợp tác với anh, chẳng chiếm chút lợi lộc nào, so với những nhà có tiền muốn định đoạt studio của nghệ sĩ thì
thành khẩn đến không thể bắt bẻ.
Đối với
việc thành lập studio, Thần Tinh cũng không can thiệp quá nhiều, cũng
không nhét người vào. Chỉ có Ngô Chí Vân và Vưu Đào đề đạt muốn tiếp tục đi theo Sầm Phong, mà anh cũng không do dự đáp ứng luôn.
Tin tức về việc Sầm Phong thành lập studio lặng lẽ lan truyền trong giới.
Phản ứng đầu tiên của mọi người đều là không tin.
Mới debut một năm, cho dù có danh tiếng có thực lực, nhưng cũng chưa có nền móng, ở thời đại tư bản chém giết này, anh ta muốn bị đập chết ăn thịt
hay sao?
Nhưng cũng có một số nhân viên
công tác trong giới ôm tâm lý thử một lần, đi nộp CV cho Sầm Phong. Các
công việc như phát ngôn, trợ lý, stylist đều cần thiết với studio.
Ai dè họ thật sự nhận được phản hồi, hơn nữa khi đến nơi, Sầm Phong còn tự mình “phỏng vấn”.
Trung Thiên nghe được tin tức này, chỉ có một ý nghĩ: Thần Tinh điên rồi à?
Vung bao nhiêu tiền nuôi được một đứa tâm phúc, thậm chí chủ tịch còn tự mình tới cửa yêu cầu chấm dứt hợp đồng, cuối cùng lại để nó chạy mất???
Khiếp sợ xong, lại bắt đầu vui sướng khi người ta gặp họa.
Chúng tôi không xơ múi được, các người cũng chẳng chấm mút được gì nhỉ? Còn
tưởng là nuôi được con chó nghe lời, hóa ra lại là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà.
Tổng giám đốc Lâm chỉ cảm thấy được thở phào sau bao nhiêu ngày, nhịn không được gọi điện thoại
cho Hứa Trích Tinh: “Bà chủ Hứa, nghe nói Sầm Phong thành lập studio cá
nhân? Ấy chà, cô nói xem, sao lại xảy ra chuyện này nhỉ? Thằng nhãi này
thật là không biết tốt xấu, muốn tôi giúp cô dạy dỗ nó một chút không?”
Giọng điệu Hứa Trích Tinh ra vẻ kinh ngạc: “Tổng giám đốc Lâm, anh không biết bên hợp tác với studio của Sầm Phong chính là Thần Tinh sao? Thật không nhọc anh phải lo lắng, chúng tôi sẽ hợp tác thật tốt, tạo ra kết quả
tuyệt vời.”
Tổng giám đốc Lâm không nói gì hồi lâu, lúc sau mới nghẹn ra một câu: “Cô có ý định gì thế?”
Hắn sớm muộn gì cũng tức chết trong tay con ả này.
Giữa hè, một cái Weibo tích V xanh tên là “Studio của Sầm Phong” yên lặng online, đồng thời phát status Weibo đầu tiên:
――@ Studio của Sầm Phong: Lần đầu gặp mặt, xin được chăm sóc nhiều hơn.
Tương lai lộng lẫy, đón gió bay lượn. Sau này xin yên tâm giao phó cho
tôi.
Năm phút sau, Weibo của Sầm Phong online share status của studio.
――@ Sầm Phong: Bắt đầu mới.
Club Phong Tranh ngày đêm hy vọng idol ký hợp đồng với Thần Tinh bị niềm vui bất ngờ to oạch từ trên trời rơi xuống này đánh cho ngơ ra.
Trên newsfeed đều kêu vờ lờ.
Vờ lờ xong, mừng như điên rơi lệ.
Cảm giác này tựa như vốn dĩ chỉ có một mong ước nhỏ là được ăn no mặc ấm,
cuối cùng lại trúng số độc đắc, không chỉ giải quyết ấm no, còn được ở
nhà lầu đi xe hơi.
Vốn các cô đang hơi lo lắng idol làm như vậy sẽ đắc tội Thần Tinh, kết quả có có một tin nhỏ
nói studio đã thành lập quan hệ hợp tác với Thần Tinh, vẫn là người đại
diện và trợ lý cũ từ Thần Tinh, Club Phong Tranh lúc này mới hoàn toàn
yên lòng.
Bắt đầu vui như ăn tết.
Trong biệt thự, Sầm Phong đã nhận được cuộc gọi điện thứ năm của ID group,
giọng Thi Nhiên ở đầu bên kia to đến độ anh không thể không để điện
thoại ra xa tai một chút.
“Đội trưởng! Cảm giác làm ông chủ thế nào ạ?! Chờ hợp đồng của em hết hạn, anh có thể kí với em hông?!”
Sầm Phong: “………… Chờ chú hết hạn hợp đồng rồi nói.”
Đang trò chuyện điện thoại, Vưu Đào gõ cửa đi vào, trong tay cầm một chồng
CV, chờ anh cúp điện thoại mới nói: “Đây là CV của stylist, anh Ngô đã
chọn qua rồi, giờ em chọn đi.”
Sầm Phong
gật gật đầu, vừa mới nhận lấy, liền nghe thấy Vưu Đào nghẹn cười nói:
“Nhớ rõ nhất định phải chọn từ trên chọn xuống nhé.”
Sầm Phong nhìn vẻ mặt cô, trong lòng đột nhiên ý thức được điều gì.
Anh mở ra bản sơ yếu lý lịch trên đầu.
Họ và tên viết: Hứa Trích Tinh.
Nội dung CV tinh tế ngắn gọn, ra dáng ra hình, anh nhìn rất lâu, rốt cuộc nhịn không được cười: “Cô ấy tới à?”
Vưu Đào nói: “ Đang ở dưới lầu uống cà phê với anh Ngô đấy.” Chị lại đưa
tài liệu khác cho anh, “Đây là hợp đồng thuê stylist, chị nghĩ em sẽ cần đấy.”
Vưu Đào ra ngoài chưa được mấy
phút, Hứa Trích Tinh liền gõ cửa đi vào. Cô còn mặc tương đối nghiêm
chỉnh, nghiêm trang nói: “Chào anh ạ, em tới phỏng vấn.”
Anh nhịn cười: “Lại náo loạn rồi.”
Hứa Trích Tinh dẩu miệng, lon ton chạy đến trước mặt anh, “Anh xem CV của
những người này đi, có ai so được với em chứ? Không mướn là thiệt anh
đó!”
Cô nói xong, như thể sợ anh không đáp ứng, giương mắt trông mong nhìn anh.
Anh rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên.
Anh đẩy hợp đồng qua: “Chúc mừng em, qua vòng phỏng vấn rồi.”
Hứa Trích Tinh vui vẻ cực kỳ, cũng không xem, cầm lấy bút lật đến tờ cuối
cùng, viết xuống tên của mình, còn ngoan ngoãn để lại dấu ngón tay.
Sầm Phong nói: “Không xem nội dung hợp đồng à?”
Cô tiêu sái vung tay lên: “Không quan trọng!”
Anh nhịn không được thở dài: “Ngày nào đó bị bán cũng không biết.”