Trong mắt người đàn ông phát ra ánh sáng, đi lên đỡ lấy bả vai của cô, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”
Khiết Ninh cảm giác có người che kín lỗ tai của cô, mơ hồ nhìn sang người đàn ông, chỉ biết là miệng của ông ta đang mấp máy, cũng không nghe rõ ông ta nói cái gì.
Cô đây là đang bị sao vậy?
“Không ngờ tửu lượng của cô Khiết lại kém như vậy, tôi đưa cô vào phòng nghỉ ngơi nha.”
Khiết Ninh căn bản cũng không biết tình trạng của mình, chỉ biết bị ông ta ôm cả người đến khu nghỉ ngơi ở phía sau sảnh của buổi tiệc.
Tô Mẫn trước đó vẫn ở bên cạnh của cô, lúc sau nhà sản xuất gọi cô ta đi, bây giờ vẫn chưa trở lại.
Vốn là đứng trong góc nói chuyện, cũng không có người chú ý, mặt của Khiết Ninh còn bị người đàn ông che khuất, ngẫu nhiên có người đi lướt qua bên cạnh ông ta, nhưng cũng không nhìn ông ta một cái.
Sau khi Tô Mẫn nói chuyện xong với nhà sản xuất, tìm Khiết Ninh khắp nơi nhưng cũng không tìm được người, cô ta lại gọi điện thoại cho cô, cũng không có ai nhận điện thoại.
Gấp đến nỗi giống như kiến bò trên chảo nóng, thoáng nhìn Triệu Hồng Ngọc, khí thế Tô Mẫn hung hăng chạy tới chất vấn: “Khiết Khiết đâu?”
“Cô hỏi tôi?” Triệu Hồng Ngọc châm chọc nhếch miệng: “Cô ta có tay có chân, đi đâu làm gì thì có liên quan gì tới tôi.”
Tô Mẫn hối hận không nên để Khiết Ninh rời khỏi tầm mắt của mình, mặt nhăn lại như người già: “Khiết Khiết, chị tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.”
Không có cách nào, cô ta chỉ có thể vừa gọi điện thoại vừa tìm Khiết Ninh khắp nơi, cũng không chú ý đến, thiếu chút nữa đụng trúng người khác.
Trần Nhạn cau mày sửa cổ áo lại một chút, nhận ra là Tô Mẫn.
Đây không phải là người đại diện mới của cô Khiết sao.
“Khiết Khiết, rốt cuộc là cô đi đâu rồi chứ.” Tô Mẫn lầm bầm làu bàu đi lên phía trước.
Trần Nhạn nghe được lời của cô ta, bước chân dừng lại một chút, cô Khiết đã tới buổi tiệc, hơn nữa còn có thể đang xảy ra chuyện?
Anh ta quay đầu nhìn Tô Mẫn một chút, thấy vẻ mặt của cô ta bối rối, nhanh chóng bước nhanh về phía Lưu Hoài Khang.
Lưu Hoài Khang đang nói chuyện với tổng giám đốc của một tập đoàn, xung quanh còn có mấy người đang đứng.
Trần Nhạn đi đến phía sau lưng anh, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Lưu, cô Khiết xảy ra chuyện rồi.”
Lông mày Lưu Hoài Khang khẽ nhíu một cái, tổng giám đốc đứng ở bên cạnh còn tưởng anh ta bất mãn đối với với đề nghị của ông ta, vội vàng hỏi: “Nếu không thì tổng giám đốc Lưu nói ngài định giá như thế nào đi.”
“Tổng giám đốc Chu, chuyện liên quan đến hợp đồng, hôm nào rồi trò chuyện tiếp.” Nói xong, anh trực tiếp đi khỏi.
Trần Nhạn đi theo sau lưng của anh: “Chắc là cô Khiết đến cùng người đại diện của cô ấy.”
Ánh mắt Lưu Hoài Khang lướt qua Triệu Hồng Ngọc, biết người phụ nữ này có hiềm khích với Khiết Ninh.
Cô ta làm mấy hành động nhỏ ở sau lưng kia, nếu như không phải ở trước mặt bà Cố, sao anh có thể tùy tiện buông tha cho cô ta.
Nghĩ đến gì đó, Lưu Hoài Khang đi đến phía cô ta.
Triệu Hồng Ngọc chú ý đến anh, chủ động đi đến chào hỏi anh.
Lưu Hoài Khang liếc mắt ra hiệu với Trần Nhạn một cái, Trần Nhạn hiểu ý, đi đến bên cạnh Triệu Hồng Ngọc: “Cô Triệu, mời cô tâm sự chút chuyện.”
Triệu Hồng Ngọc nhìn bóng lưng của Lưu Hoài Khang, ánh mắt lấp lóe, giả bộ nói: “Thật có lỗi, bỗng nhiên tôi nhớ đến mình còn có chút chuyện...”
Không đợi cô ta nói xong, Trần Nhạn đã đi đến bên cạnh cô ta, nắm lấy cánh tay của cô ta: “Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn phối hợp, tổng giám đốc Lưu cũng không có nhiều nhẫn nại như vậy để diễn kịch cùng với cô.”
Trước đó xử lý tin đồn xấu của Khiết Ninh, Trần Nhạn đã tra rõ ràng mọi chuyện của Triệu Hồng Ngọc, lúc nãy cô ta kiếm cớ rời đi, chính là hành động giấu đầu lòi đuôi.
Chuyện của cô Khiết, chắc chắn có quan hệ với cô ta.
Xung quanh không có người khác, Lưu Hoài Khang xoay người, đôi mắt sâu thẳm lướt qua cô ta, thân thể cô ta không khỏi run lên một cái, máu toàn thân giống như ngừng lưu thông.
Không hề có chút che giấu nào, anh trực tiếp mở miệng hỏi: “Khiết Ninh ở đâu?”
Triệu Hồng Ngọc giả bộ thắc mắc mà hỏi: “Tôi không biết, cô ấy cũng tới đây tham gia tiệc hả? Tổng giám đốc Lưu và cô Khiết có... quen biết nhau?”
Biết rõ mà còn cố hỏi, người đàn ông nhếch miệng thành một vòng cung lạnh lẽo: “Cô còn một cơ hội nữa.”
Da đầu của Triệu Hồng Ngọc bị vẻ mặt này của anh làm cho run lên, nhưng vẫn kiên trì lắc đầu, cô ta tuyệt đối không thể thừa nhận.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Trần Nhạn đã lấy được danh sách những người tham dự buổi tiệc, biết Triệu Hồng Ngọc đến đây với đạo diễn Triệu.
Sơn trang này cũng đủ lớn, khách khứa tới tham gia buổi tiệc đều được sắp xếp một phòng nghỉ ngơi. Trần Nhạn báo cáo tình huống lại với Lưu Hoài Khang, liền trực tiếp đi về phía khu nghỉ ngơi.
Đồng thời có một người phục vụ nhanh chóng bước tới ở phía hành lang, đưa một tấm thẻ phòng cho anh ta.
Trái tim của Triệu Hồng Ngọc lập tức vọt lên đến cổ họng, trong ánh mắt cô ta xuất hiện vẻ bối rối, muốn lén lút nhắc nhở với đạo diễn Triệu.
Trần Nhạn lại hành động trước một bước, bắt lấy cổ tay của cô ta, nắm lấy tay của cô ta cùng đi tìm Khiết Ninh.
Tay Trần Nhạn lại giống như dây xích, căn bản là không thoát ra được.
Cùng lúc đó, ở bên trong một căn phòng, ánh mắt của đạo diễn Triệu nóng hừng hực nhìn Khiết Ninh.
Trong lòng ngứa ngáy, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
Nhưng mà vào đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến một âm thanh.
Ông ta còn không kịp phản ứng, trên thân đột nhiên cảm giác đau đớn, lăn trên mặt đất giống như quả bóng da, phẫn nộ ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt xám xịt của Lưu Hoài Khang, bị dọa đến run cầm cập.
Lưu Hoài Khang, sao cậu ta lại tới đây!
Suy nghĩ vừa chuyển, lại nhớ tới cái gì đó, sắc mặt lập tức tái đi.
Đạo diễn Triệu biết lần này coi như mình xong đời rồi, ánh mắt Ngây Dại Nhìn chằm chằm trên mặt đất, giống như mất đi tri giác.
Lưu Hoài Khang ôm lấy Khiết Ninh, trực tiếp đi ra ngoài, còn chưa bước ra tới cửa, bước chân dừng lại: “Xử lý đi.”
Trần Nhạn gật đầu: “Vâng.”
Triệu Hồng Ngọc đứng ở cửa, cúi thấp đầu, cơ thể run lẩy bẩy.
“Tổng giám đốc Lưu, tôi là em họ của chị Thi Anh, chuyện này không hề liên quan đến tôi.”
Cố ý lợi dụng quan hệ của cô ta với Cố Thi Anh, muốn tránh được một kiếp này.
Nhưng Lưu Hoài Khang cũng không thèm nhìn cô ta một cái, phân phó cho Trần Nhạn xong, cũng nhanh chân rời đi.
Anh ta ôm Khiết Ninh đi ra khỏi cửa bên hông.
Ở ghế sau trên xe, Khiết Ninh yên tĩnh dựa trong lồng ngực của anh, giống như là ngủ thiếp đi.
Thân thể của cô mềm nhũn, anh chỉ cần hơi tới gần, liền có thể ngửi được hương thơm nhè nhẹ trên người của cô.
Sự lạnh lùng trong mắt càng sâu hơn, nếu như hôm nay anh không có ở đây, không chừng Khiết Ninh sẽ... bàn tay bỗng nhiên nắm chặt lấy cánh tay của cô.
Anh đột nhiên cúi đầu cắn lấy môi của cô.
Anh đã nói với cô, chỉ cần ngoan ngoãn giống như lúc trước, thì sẽ có tài nguyên liên tục không ngừng, tại sao hết lần này đến lần khác lại muốn tham gia buổi tiệc như thế này.
Giống như là trừng phạt, anh càng thêm dùng sức.
Trong lúc mê mang, Khiết Ninh dường như cảm thấy đau nhức, cô nhíu mày.
Chỉ là Khiết Ninh không có phản ứng gì, Lưu Hoài Khang cũng mất hứng, đưa cô đến bệnh viện tư nhân.
“Tổng giám đốc Lưu, cô gái này chỉ là bị tác dụng của thuốc ngủ, hiệu quả của thuốc qua đi thì sẽ tỉnh lại.” Sau khi bác sĩ nói rõ tình huống với Lưu Hoài Khang, liền đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Lưu Hoài Khang, anh ngồi ở bên cạnh giường, lẳng lặng nhìn Khiết Ninh.
Bộ dáng ngủ say của cô trông rất ngoan ngoãn.
Ánh đèn chiếu xuống gương mặt trắng nõn của cô, phảng phất như phát ra ánh sáng, giống như một viên ngọc hoàn mỹ.
Lưu Hoài Khang nhất thời nhìn đến thất thần, thế mà lại vươn tay sờ sờ gương mặt của cô.
Đầu ngón tay vừa chạm đến da thịt nhẵn nhuội ấm áp kia, bên ngoài lại truyền đến âm thanh gõ cửa.
“Tổng giám đốc Lưu, là tôi.” Trần Nhạn nói chuyện ở bên ngoài
Động tác của Lưu Hoài Khang cứng đờ trong chốc lát, nhanh chóng thu tay lại: “Vào đi.”
Trần Nhạn đi vào phòng bệnh, thấy Khiết Ninh vẫn chưa tỉnh, giọng nói hạ thấp xuống: “Chuyện đã giải quyết xong rồi.”
“Cô Khiết chính xác là đi dự tiệc với người đại diện của cô ấy, cô ấy đã uống phải ly rượu bị Triệu Hồng Ngọc âm thầm bỏ thuốc.”
Còn về phần tại sao là thuốc ngủ, cũng không phải là chuyện khó hiểu, có lẽ cô ta lo lắng Khiết Ninh sẽ phản kháng, ngược lại càng làm lớn chuyện này hơn.
“Ừm.” Ánh mắt nhìn về phía Khiết Ninh, trước đó không phải rất khôn khéo trước mặt của anh sao, bị người ta tính kế mà cũng không biết.
“Tôi đưa tổng giám đốc về?” Dựa vào sự hiểu biết của Trần Nhạn đối với Lưu Hoài Khang, chắc là anh sẽ không ở lại bệnh viện.
Ai mà biết được Lưu Hoài Khang lại nói: “Cậu về trước đi.”