Ngày hôm sau, Nam Nhứ và Lận Văn Tu đi đến một sân golf, tuy cô mặc đồ thể thao, mang giày đế bằng, cầm gậy đánh golf nhưng cô lại không biết chơi golf.
Lận Văn Tu cũng không thèm để ý cô, có người đi theo bên cạnh nên anh ta nổi hứng đánh vài hiệp..
Một lát sau, có một chiếc xe từ phía xa chạy đến sân golf, chiếc xe dừng lại ở cổng sân vận động, có người vừa đến đây.
Cô nhìn người kia một lúc lâu, khẽ thở dài trong lòng.
Tề Kiêu mặc một bộ trang phục giản dị, anh bước nhanh tới, ánh mắt anh rơi trên mặt cô, trong đôi mắt ấy vẫn hiện lên nụ cười dịu dàng ấy.
Nam Nhứ bị ánh mắt nóng bỏng ở phía sau anh nhìn chằm chằm, cô ngước mắt lên, nghênh đón ánh mắt của Anna, mặt cô vẫn không để lộ bất kì cảm xúc gì, sự thản nhiên của cô làm cho sự giận dữ trong lòng Anna lập tức trào dâng.
Anna đổi sang vẻ mặt tươi cười: “Lận tiên sinh, đã không gặp.”
Lận Văn Tu khẽ gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười nho nhã và lễ độ của người đàn ông thành thục.
Anh ta nói với Tề Kiêu: “Đã lâu rồi tôi chưa chơi golf lại, hình như lần trước tôi chơi golf với cậu thì phải.”
“Anh Lận, lần tôi chơi golf gần đây nhất cũng đã là nửa năm trước rồi.” Bình thường, anh không hay đụng vào thứ này, những việc nhàn hạ và tao nhã này không thích hợp với anh, anh không có thời gian nhàn rỗi.
Anna cảm giác được mình bị Lận Văn Tu lờ đi, trong lòng cô ta lại dâng trào sự tức giận, ánh mắt cô ta nhìn về phía Nam Nhứ, ánh mắt càng độc ác hơn.
Nam Nhứ không thèm để ý tới kẻ điên này, không thể vì kẻ điên cắn cô một miếng, cô sẽ cắn lại cô ta một miếng, không nên so đo với một người điên.
Tề Kiêu và Lận Văn Tu đi chơi golf, Anna và Nam Nhứ đứng cách đó không xa, hai người đều đang nhìn người đàn ông vung gậy trên sân golf, Anna thật sự rất thích Tề Kiêu, cô ta thích anh từ rất lâu rồi, nhưng dù cô ta có bày tỏ như thế nào thì anh cũng không hề rung động.
Hết lần này tới lần khác, anh Kiêu lại để mắt tới cái cô Nam Nhứ này.
Trên mặt Anna mang theo nụ cười, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào sân vận động, sau đó dùng chất giọng mà chỉ có hai người có thể nghe được nói với Nam Nhứ: “Xem ra tôi đã quá xem thường cô rồi, mạng của cô thật lớn, chẳng qua là cô may mắn thôi, không phải lúc nào cũng có thể may mắn như vậy đâu.”
Nam Nhứ cười nhạt: “May mắn sao, thứ này là dùng để nói với người thích nghe theo ý trời, tin vào vận mệnh, còn tôi chỉ tin chính mình, tôi không tin vào vận mệnh.”
“Cô đừng đắc ý quá sớm.”
Nam Nhứ cảm thấy tâm trạng cô lúc này không tồi, đối diện với vẻ mặt tươi cười của Anna, cô lại cảm thấy có chút buồn cười: “Người của cô có thực lực quá kém, độ cảnh giác cực thấp, đi theo dõi nhưng bị theo dõi ngược lại, những thủ đoạn này, khi tôi mới nhập ngũ thì cũng đã học được hết.
Điều này cũng chứng minh được rằng cấp trên của người đó cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi.”
Đại tướng dưới trướng của cô ta đuổi giết Nam Nhứ cả nửa năm vẫn chưa trở về, cô ta cũng dần đoán được là gã không thể trở về được nữa rồi.
Đó là tên tay sai vô cùng đắc lực của cô ta, chắc chắn hắn có trình độ thượng thừa, dù vậy thì gã vẫn bị cô đánh bại.
Anna vung cây gậy trong tay đập về phía Nam Nhứ, cô nhanh chóng né đi, chống gậy ngăn cản thân thể lùi về phía sau, đầu gậy đụng vào gậy của Anna, cô mượn lực giơ tay lên, Anna bị ép phải lùi về phía sau hai bước.
Động tác của hai người bị những người khác thu vào đáy mắt, lũ tay sai của Anna xông lên, người của Lận Văn Tu nhìn sang chỗ hai người: “Sao vậy?”
Nam Nhứ mỉm cười: “Không có gì đâu, cô Anna nói muốn chơi golf nên mới thử độ bền của gậy thôi.”
Mà hai người đàn ông đang chơi golf kia cũng nhìn thấy tình huống ở phía sau, động tác của bọn không dừng lại, Lận Văn Tu vung gậy lên: “Kìa anh bạn, hình như người của cậu có ý muốn đối địch với Nam Nam thì phải.”
Đây không phải là một câu hỏi, đây chắc chắn là một câu khẳng định, thậm chí trong đó còn có chút thăm dò và ý cảnh cáo.
Tề Kiêu cười như một tên côn đồ: “Phụ nữ đều thích tranh giành và ghen tuông như vậy.”
Lận Văn Tu nhìn vị trí quả bóng rơi xuống, hài lòng thu hồi ánh
mắt, quay đầu hướng về phía người bên cạnh và nói: “Gọi Nam Nam tới đây.”
A Cát nhanh chóng chạy đến chỗ Nam Nhứ: “Lận tiên sinh gọi cô.”
Nam Nhứ nhìn thoáng qua Anna, trên mặt cô để lộ ra nụ cười nhạt, cô đi về phía Lận Văn Tu.
Tề Kiêu dùng một tay chống gậy đánh golf, một tay đút vào túi quần, trên khóe môi anh để lộ một nụ cười thô bỉ.
Nam Nhứ tránh ánh mắt của anh, cô nhìn về phía Lận Văn Tu: “Lận tiên sinh gọi tôi.”
“Cô có muốn chơi không?” Anh ta hỏi cô.
Cô lắc đầu: “Tôi không biết chơi.”
“Lại đây, tôi dạy cô.” Lận Văn Tu nói, một tay nắm vai cô đẩy cô đến phía trước, cô gần như sắp tựa vào lòng anh ta, tay anh ta nắm chặt tay cô, đặt ở chỗ cầm gậy, nơi cô nắm chưa chuẩn, bàn tay anh ta đè lên tay cô, anh ta hơi dùng sức, đẩy tay cô xuống một đoạn, anh ta mới hài lòng vỗ vỗ lưng cô.
Hai đầu gối cô khẽ khụy xuống, tay phải thả lỏng, cô nắm chặt hơn một chút, anh ta đỡ khuỷu tay của cô ra hiệu cho cô thả lỏng, cánh tay trái duỗi thẳng…
Tất cả động tác của anh ta đều rơi vào mắt Tề Kiêu, Tề Kiêu vẫn mỉm cười như trước, Nam Nhứ không cần ngẩng đầu, cũng biết lúc này anh hận không thể đi lên đánh cho cô hai đấm.
“Đánh một gậy thử xem.” Lận Văn Tu nói.
Nam Nhứ hít sâu một hơi, học động tác của họ cùng với những điểm cần chú ý mà Lận Văn Tu đã dạy cô, vung gậy đánh một phát, trái bóng bay lên, bóng lệch khỏi quỹ đạo, bay ra phía sau, bên phải.
Cô đứng thẳng người, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua hai người bên cạnh, Lận Văn Tu có ý gì, muốn dùng cô để làm cái gì? Cô đến bên cạnh anh ta hơn một tháng, mỗi ngày đều cùng đi cùng về với anh ta nhưng cô hoàn toàn không tra ra được bất kỳ hành vi sai trái nào của anh ta.
Nhưng Ngư Phu đã nói rằng năm năm trước, lô vũ khí đã bị mất đó, chắc chắn có liên quan đến anh ta.
Mà ba tháng trước, trong số những vũ khí bị mất, có một khẩu súng đã lưu thông ra thị trường, quân đội đã lấy được nó trong một lần triệt phá đường dây buôn bán ma túy, thu giữ từ trong tay kẻ buôn bán ma túy.
Ma túy, vũ khí, Lận Văn Tu đúng là thâm tàng bất lộ, rốt cuộc anh
ta dính tới thứ gì đây, hay là cả hai đều có.
Lận Văn Tu không phải là công dân của nước cô, không bị ràng buộc bởi pháp luật của nước cô, có thể đeo súng bên người, huống chi, anh ta có thể bình an ra vào Tam Giác Vàng, nhất định anh ta không đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Anh Lận tự mình dạy, Nam Nam phải học nghiêm túc một chút.”
Nam Nhứ ngước mắt lên, nhìn về phía Tề Kiêu, anh cười, cô cũng cười: “Cảm ơn cậu Kiêu nhắc nhở.”
Trong lòng Tề Kiêu đang mắng cô một cách điên cuồng, cô nhóc này, vậy mà dám khiêu khích anh.
Lúc này, Anna lại gần, ôm lấy cánh tay Tề Kiêu: “Anh Kiêu, anh dạy em nha.”
“Không phải cô biết đánh sao, còn cần phải dạy à.” Tề Kiêu đang cười, nhưng trong giọng nói không có một chút độ ấm nào cả.
Anna đánh golf khá tốt, Nam Nhứ không thể so với cô ta được, nhìn động tác chơi golf của cô ta rất chuẩn, điểm số đạt được cũng rất cao.
Nam Nhứ đứng ở bên cạnh, Lận Văn Tu thấy cô nhìn lên sân, anh ta mỉm cười: “Mất hứng rồi hả?”
Cô ngẩn ra rồi lắc đầu.
“Vậy học đi, tôi tin tưởng cô sẽ làm tốt hơn.”
Nam Nhứ cảm thấy bản lĩnh nhìn người của mình quá kém, cô tiếp xúc với Lận Văn Tu hơn một tháng, cùng đi cùng về, thứ anh ta làm cho người ta cảm giác được chính là khiêm tốn, quân tử, nhưng lời Ngư Phu nói, cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, mọi việc không thể nhìn bề ngoài, điểm này thì vẫn hiểu.
Lận Văn Tu thật sự đang dạy Nam Nhứ, không phải làm cho có lệ, Nam Nhứ học một cách nghiêm túc, Tề Kiêu bỗng nhiên đặt tay lên vai Anna, hai người đứng cạnh nhau nhìn hai người đang đứng cách đó không xa.
“Anh Kiêu, anh còn nhớ cô ta sao? Bây giờ cô ta là người của Lận tiên sinh.” Anna cảm thấy Tề Kiêu đối tốt với Nam Nhứ, đó cũng chỉ là chuyện quá khứ, Nam Nhứ hiện tại là người phụ nữ của Lận tiên sinh, anh để ý tới một tù binh như vậy, cũng không phải là chuyện tốt.
“Phản đồ mà thôi.”
Khóe miệng anh cười giống như ma quỷ khát máu, Anna mừng rỡ: “Ông Liêu nói muốn gặp Lận tiên sinh, anh đã sắp xếp chưa?”
Phía sau Nam Nhứ vẫn bị người theo dõi, anh và cô khó tìm được cơ hội gặp mặt riêng, thứ mà trong lòng Tề Kiêu đang nghĩ tới chính là trước khi ông Liêu tới, anh muốn đưa Nam Nhứ đi.
Sau khi Thi Đấu Lạp bị bắt, người của ông ta là Nham Cát đã tiếp nhận công việc của anh ta, đó là một người đàn ông tàn nhẫn, mới bắt đầu đã điên cuồng cướp mối kinh doanh của Đạo Đà, nhúng tay của mình vào cái ổ bẩn thỉu mà Địch Tạp để lại.
Tin tức Địch Tạp bị bắt ở một tháng sau mới truyền ra, Đạo Đà nổi điên muốn giết anh nhưng bị ông Liêu ngăn lại.
Ông Liêu mất đi hai đại tướng, lúc này chỉ có thể dựa vào anh, Tề Kiêu cần vị trí này để thuận tiện cho việc thu thập thêm tình báo, cho nên mấy năm gần đây, anh không động tới thế lực của ông Liêu.
Đánh golf xong, Lận Văn Tu và Tề Kiêu cùng nhau ăn cơm trưa, Nam Nhứ ngồi bên cạnh Lận Văn Tu, thân thể Anna dựa sát vào người Tề Kiêu, Tề Kiêu cũng không tránh, hai người vừa nói vừa cười.
Ăn cơm trưa xong bọn họ tự mình trở về chỗ ở của mình, cô đi theo Lận Văn Tu, thỉnh thoảng khi anh ta tiếp khách, cũng không cần cô cố ý tránh đi, cô không biết là do anh ta quá tự tin, hay là anh ta thật sự không hề che giấu bất cứ điều gì.
Nam Nhứ vẫn duy trì cảnh giác cao độ, anh ta làm cái gì, nói cái gì, chỉ cần cô nghe thấy được thì cô đều ghi nhớ trong nháy mắt.
Màn đêm buông xuống, tạm thời, Nam Nhứ có thể trở về phòng mình.
Phòng của cô cách anh ta vài tầng, phòng tổng thống ở trên tầng này, nơi cô sống là một căn phòng bình thường.
Nam Nhứ cảnh giác bốn phía, bình thường sẽ có người ngầm theo dõi, cô phải cảnh giác, thỉnh thoảng cũng sẽ không còn ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô nữa, hôm nay thật vui là không có ai đi theo cô.
Cô nhìn xung quanh, nửa đêm, hành lang trống rỗng, cô lấy thẻ phòng ra, ting một tiếng, mở cửa phòng rồi đẩy vào.
Trong nháy mắt, một bóng đen xông tới, trực tiếp đẩy cô vào trong, rầm một tiếng, cửa phòng đóng lại, anh đã đè cô lên vách tường, không cần nhìn thì cô cũng nhận ra là ai vì hơi thở này quá mức quen thuộc.
Cô né được một chút, hạ thấp giọng nói: “Tề Kiêu, anh làm gì vậy?”
“Anh ta sờ tay em.” Hơi thở của anh thật lạnh lẽo.
Nam Nhứ không nói gì.
“Hai người ở chung với nhau rất vui vẻ?” Anh cắn răng.
“Không phải anh cũng nói chuyện với Anna rất vui vẻ sao.”
Cô tránh khỏi sự khống chế của anh, nhưng lực của anh quá mạnh, không để cô thoát được.
Anh đột nhiên bật cười, giọng nói trầm thấp kề sát bên tai cô: “Ghen?”
“Buông em ra.” Cô nói xong lời vừa rồi liền hối hận, cô nhớ anh, cứ không thấy là lại nhớ, thấy thì lại không dám tới gần, sợ mình lộ ra nửa phần sơ hở, nhưng cô lại không thể kháng cự anh đến gần.
Anh híp mắt, hạ thấp hơi thở, lạnh lùng nói: “Em có đi hay không?”
Nếu cô đã đến, cô không có ý định uổng công đi về nên lắc đầu một cách kiên quyết.”
“Ong Liêu sắp tới đây, em có đi hay không đi.”
Anh nói nặng lời, Địch Tạp bị bắt, Đạo Đà bị mất một chân, nếu để ông Liêu nhìn thấy Nam Nhứ, anh không dám đảm bảo rằng ông Liêu sẽ không âm thầm hạ sát thủ.
Nam Nhứ chống đầu lên vách tường, cô vẫn lắc đầu.
”Súng ống đạn dược?” Anh nói.
“Ma túy?” Anh cắn răng.
“Em muốn chết đến vậy sao.”
Anh nổi giận, nhưng phải áp chế cảm xúc, mỗi một chữ anh đều phải nhấn mạnh.
Cô cảm nhận được sự bất an của anh, lực giãy dụa nhỏ hơn một chút, cô quay đầu lại, đụng phải đôi mắt đỏ tươi của anh, trong lòng cô đau đớn, nhỏ giọng gọi anh: “Tề Kiêu.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, chứa đựng sự dịu dàng hiếm hoi, thậm chí có một chút run rẩy mà anh khó có thể phát giác.
Tề Kiêu nổi giận, hơi thở của anh như gió bão, đột nhiên trở nên nóng nảy, anh cắn một ngụm vào gáy cô, Nam Nhứ đau đến mức phải hít một ngụm khí lạnh.
“Đau.” Cô kháng cự anh, ngay cả khi cô không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của anh.
“Đau?” Một chữ này, dường như chui ra từ trong kẽ răng, thật tàn nhẫn, anh bẻ một tay cô ra, kéo xuống dưới, cô cả kinh, tay cô muốn tránh né nhưng bị anh hung hăng đè lại, đôi môi nóng bỏng, buông lời uy hiếp bên tai cô: “Em biết không, anh muốn em, muốn đến toàn người đau đớn.”
Anh nói, bất chấp sự phản đối của cô, xoạc một tiếng, chiếc váy dài vừa thay lúc chiều bị xé thành từng mảnh dưới tay anh.
Hai chân Nam Nhứ run rẩy, nơi đó đau dữ dội, Tề Kiêu mở vòi nước nóng, ôm cô vào bồn tắm.
Cô cầm lấy bình sữa tắm ném về phía anh, tiện tay nắm lấy thứ gì có thể ném, cô đều ném về phía anh, tên khốn nạn này, anh thật khốn nạn.
Tề Kiêu không kịp nói gì, chỉ cảnh cáo cô nhất định phải rời đi, sau đó đi ngay, bởi vì ông Liêu đến, anh nhất định phải đi qua đó.
Ông Liêu vừa đến, Đạo Đà ngồi trên xe lăn, một chân đã tàn phế, cả đời này hắn ta cũng không có cách nào đi lại như người bình thường được.
Sau trận đánh kia, Đạo Đà trở nên điên cuồng như Địch Tạp, tìm Tề Kiêu để gây chuyện ở khắp nơi.
“Tôi muốn gặp Lận Văn Tu một lần, cậu đi sắp xếp đi.”
Ông Liêu nói.
“Anh ta có thể ở lại thêm mấy ngày nữa mà, sao ông Liêu sao lại vội vàng như vậy?”
Anh không muốn Nam Nhứ bị ông Liêu và Đạo Đà đụng phải, nhưng dù nói gì thì cô nhóc chết tiệt kia thì cũng không chịu đi, tuy rằng cô có thân thủ tốt, nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng*.
*Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng: Công kích công khai dễ tránh, công kích âm thầm thì khó phòng bị.
“Hôm qua, Nham Cát vừa xuống tay với Đạo Đà.”
Tề Kiêu cầm điếu thuốc trong tay, ánh mắt nhìn về phía Đạo Đà, Đạo Đà đang chửi rủa, nói là đàn em hai bên đều bị tổn thất thảm trọng, cũng may là hắn ta không bị thương.
Anh mặc kệ Đào Đà sống chết thế nào, nhưng Đạo Đà hận không thể gi3t ch3t anh.
Sáng sớm hôm sau, Lận Văn Tu phái người đến, bảo là nghe nói ông Liêu tới, nếu có thời gian thì có thể gặp mặt một lần.
Trong lòng ông Liêu cảm thấy thư thái, ông ta chủ động hẹn gặp mặt và Lận Văn Tu phái người đến đây là hai chuyện khác nhau, Lận Văn Tu cho ông ta thể diện, làm cho ông ta cảm thấy rất vui vẻ.
Tề Kiêu đi cùng ông Liêu đến nhà hàng trong khách sạn, Lận Văn Tu đã tới, Nam Nhứ đứng bên cạnh anh ta.
Ánh mắt anh tối sầm xuống, ông Liêu nhìn thấy Nam Nhứ hơi giật mình, nhưng ông ta lập tức nở nụ cười, người phụ nữ này quả nhiên có chút bản lĩnh, Tề Kiêu coi trọng cô, ngay cả Lận Văn Tu cũng giữ cô lại bên cạnh.
Khi Đạo Đà nhìn thấy Nam Nhứ, hắn ta nổi cơn điên muốn từ trên xe lăn nhảy dựng lên, Nam Nhứ nhìn Đạo Đà ở đối diện đang lồng lộn giống như chó điên, sau Địch Tạp, Đạo Đà lại nhận lấy từ chó điên này.
Lận Văn Tu đứng dậy: “Ông Liêu, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Lận tiên sinh, nghe danh không bằng gặp mặt.”
Tất nhiên là Lận Văn Tu sẽ không bỏ qua ánh mắt của Đạo Đà, anh ta cười rồi trở tay, ôm lấy eo Nam Nhứ, để cô ngồi vào vị trí bên cạnh mình.
Nam Nhứ ngồi bên cạnh anh ta, ánh mắt Đạo Đà trở nên phức tạp, thật ra người để ý cô nhất chính là Tề Kiêu, kỳ thật biểu cảm của anh không có bất kỳ sự thay đổi nào, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận trong lòng anh.
Lận Văn Tu cùng ông Liêu nói chuyện phiếm, ánh mắt Đạo Đà nhìn cô giống như đang nhìn một cái bia ngắm, Tề Kiêu dựa vào sô pha, tay anh đặt lên môi, cười như không cười.
Lát sau Đạo Đà đột nhiên đưa đề tài đến trên người Nam Nhứ, Nghe Lận Văn Tu khen ngợi một phen, ông Liêu cười phụ họa theo anh ta, lúc quay đầu lại, ánh mắt ông ta lạnh như băng, cảnh cáo Đạo Đà để hắn ta câm miệng lại.
Tề Kiêu vẫn luôn hiểu rõ, Lận Văn Tu không tin anh, cho dù hợp tác nhưng anh ta vẫn thăm dò nhiều lần, đặc biệt là dùng Nam Nhứ để thăm dò anh, mấy lần như vậy, anh đều nhận ra dụng ý của anh ta, Nam Nhứ cũng nhận ra điều đó.
Nam Nhứ ngồi ngay ở đầu tiên, đột nhiên cô cảm nhận được sự bất thường của người đối diện, ly rượu trong tay Tề Kiêu đang run rẩy, tay anh run lên, đôi môi mỏng của anh mím chặt, môi tái nhợt.
Đạo Đà đột nhiên cười điên cuồng, trong lòng Nam Nhứ giống như bị một chiếc búa gõ mạnh, trạng thái của anh là sao? Không phải vậy chứ?
Tay Nam Nhứ đặt ở bên cạnh nắm chặt, cô không thể vọng
động.
Chỉ thấy Tề Kiêu nắm chặt nắm đấm, ngón tay vì dùng sức mà hiện lên vẻ tái nhợt, lộ ra khớp xương trắng dưới da.
Anh khống chế bàn tay đang run rẩy của mình, buông cốc xuống, lúc đứng dậy, dưới chân anh lảo đảo một chút, Đạo Đà còn đang cười, Lận Văn Tu rất bình tĩnh, không có quá nhiều cảm xúc.
Nam Nhứ cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đã rối bời.
Cô thừa dịp Lận Văn Tu và ông Liêu nói chuyện phiếm để đi ra ngoài, cô biết Tề Kiêu đang ở trên lầu, cô vòng trở về tìm anh, mỗi một bước đi đều cẩn thận nhìn chằm chằm bốn phía.
Cô quá lo lắng cho anh, đứng ngồi không yên và vô cùng hoảng loạn.
Cô nhìn thấy bóng lưng anh đang đi vào lối thoát hiểm, sau khi quan sát xung quanh không thấy ai có dấu hiệu khả nghi, cô liền bước tới.
Vừa đẩy cửa thoát hiểm ra, cô đã nhìn thấy một người đàn ông đang dựa vào cạnh cửa.
Nam Nhứ vội vàng siết chặt cánh tay anh: “Tề Kiêu.”
Anh không nói lời nào, cô càng thêm lo lắng, trán anh có một lớp mồ hôi mỏng, thân thể vẫn còn đang run rẩy, trong lòng Nam Nhứ là một mảnh xám xịt, nhất định là anh bị ông Liêu ép buộc hoặc bị Đạo Đà đặt bẫy.
Trái tim cô đau đến mức trực tiếp xông vào lòng anh, ôm chặt lấy anh: “Không sao đâu, không sao cả, ráng nhịn một chút, anh còn có em.”
Người đàn ông dựa vào cửa nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cô gái đang nằm trong vòng tay của mình, anh nở một nụ cười trên môi.
Anh giơ tay nâng khuôn mặt nhỏ bé của cô lên, đáy mắt cô tràn ngập sự kinh hoảng, nhưng cô lại chạm vào đôi mắt đang cười của anh, Nam Nhứ ngẩn ra, môi anh đã tới gần, hung hăng hôn cô.
Nam Nhứ biết cô đã trình độ diễn xuất cao siêu của anh lừa, trái tim cô cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cô dứt khoát đẩy anh ra: “Tên lừa đảo này.”.