Cuộc sống về đêm ở đây cũng rất phong phú, các quầy hàng bày bán tấp nập ven đường, nhiều nhất là thịt nướng, những bà chủ xinh đẹp mặc áo khoác, bên trong chỉ mặc một lớp mỏng, phô bày bộ nguc quyến rũ ra hấp dẫn ánh mắt của vô số người, có lẽ đây cũng là một cách để bọn họ mời chào khách hàng.
Nam Nhứ đi bên cạnh Lận Văn Tu qua khu chợ đêm, anh ta rõ ràng không hợp với phong cách ở đây, dưới ánh đèn màu vàng cam, áo sơ mi trắng tinh như phát sáng, làm lóa mắt người khác, mời tới vô số ánh nhìn.
Một số chủ quầy không ngừng vẫy tay chào, Lận Văn Tu nhìn thoáng qua thức ăn trên quầy hàng, chỉ vào một gian hàng, bảo mọi người ngồi.
Lị Á đã rất cẩn thận, nhưng ông chủ vẫn muốn đi ra ngoài nên cô ấy cũng chỉ có thể đề cao cảnh giác mà thôi.
Mấy người họ ngồi xuống bên cạnh một gian ở giữa, Nam Nhứ ngồi ở bên tay trái, nói chuyện với bà chủ quầy thịt nướng, nhưng bà chủ xinh đẹp kia luyên thuyên những lời cô không hiểu.
A Lâm gọi xong đồ ăn đã quay lại, ngoại trừ Lận Văn Tu, Nam Nhứ biết tất cả mọi người đều cảnh giác bốn phía xung quanh, ngay cả khi ở chợ đêm tầm thường như vậy.
Chẳng bao lâu bà chủ xinh đẹp bưng đến một cái đĩa vuông, trên đó đặt thức ăn nướng vừa chín đến, sau đó mỉm cười với cô, nói một câu cô không hiểu.
Nam Nhứ hơi giật mình, Lận Văn Tu nói: “Nói cô là cô gái xinh đẹp.”
Bà chủ xinh đẹp lại bổ sung thêm một câu, câu này rất dài, mặc dù cô không hiểu gì, nhưng cô lại phát hiện, giọng nói của bà chủ này khá lạ, cô giương mắt nhìn qua, người này ngực to, eo nhỏ, thế nhưng lại đậm hương vị nam tính, cô lại nhìn lên trên, có trái khế.
Nam Nhứ lần đầu tiên gặp phải nam giả nữ, hoặc là nói là lần đầu tiên chú ý tới.
Lị Á thấy cô có chút giật mình: “Chưa từng thấy qua sao?”
“Lần đầu tiên.”
Lị Á nhíu mày, giơ tay chạm vào eo bà chủ, bà chủ ai ô một tiếng, giọng điệu đó cực kỳ quyến rũ, sau đó còn liếc mắt đưa tình với Nam Nhứ.
Cơ mặt Nam Nhứ hơi co giật, lộ ra một nụ cười coi như lễ phép, cô cũng không chịu nổi loại ánh mắt quyến rũ này, ném nhầm đối tượng mất rồi.
Mọi người ăn, Nam Nhứ gắp vài miếng, ăn không nhiều lắm, Lận Văn Tu bỗng nhiên nói với cô: “Thả lỏng, cô vẫn căng thẳng tinh thần, không mệt sao?”
Anh ta quá thông minh, cái gì cũng không thoát khỏi mắt anh ta, Nam Nhứ tự biết cùng anh ta chơi tâm kế thì thủ đoạn của mình quá thấp, cô đành phải nở một nụ cười miễn cưỡng.
“Tôi lo lắng cho sự an toàn của Lận tiên sinh.”
Lận Văn Tu “Ừm?” một tiếng, Nam Nhứ cười cười không nói gì.
Cô cầm một cái nĩa thép trong tay, xiên một miếng thịt cừu nướng chín, rồi đưa đến miệng nhai cẩn thận.
Ánh mắt cố ý vô tình rơi vào trên mặt anh ta, rốt cuộc anh ta là người như thế nào, cô sắp bị bản thân làm cho mê man rồi, ác sao? Có lẽ vậy.
Thiện sao? Nhưng lại không giống thế.
Lận Văn Tu lại không hề lộ sơ hở, Nam Nhứ cảm thấy mình đã sắp đi theo bên cạnh anh ta hai mươi bốn giờ, cư nhiên một chút dấu hiệu khả nghi cũng không thấy, hiện tại chỉ có thể chờ Tề Kiêu tìm được Miêu Luân, rồi xuống tay từ chỗ người kia.
Không lâu sau đó, A Cát và A Kiệt trở lại, gọi điện thoại cho Lị Á rồi đi thẳng đến đây.
A Cát ngồi xuống chỗ còn trống, bất chợt không mở miệng, Lận Văn Tu để mọi người ăn, Lị Á hơi sốt ruột, hỏi anh ta: “Thế nào rồi?”
“Trở về rồi nói.”
Trong tay Lận Văn Tu cầm nĩa phết tương trên đùi dê: “Nói đi.”
Nam Nhứ cúi đầu, nhưng cô cảm giác được ánh mắt A Cát liếc cô một cái, chỉ liếc mắt một cái, cô đã biết, A Cát đang đề phòng cô.
Cô đặt nĩa xuống: “Tôi đi dạo quanh một lát.”
“Ngồi xuống.” Lận Văn Tu mở miệng, giọng điệu lộ ra vẻ không thể kháng cự.
Cô khẽ mím môi, vừa đứng dậy lại ngồi xuống ghế.
A Cát thấy thế, mở miệng nói: “Cậu Kiêu, đã tìm được người, hai ngày nay sẽ gặp ông chủ của Miêu Luân.”
Giọng nói của anh ta không lớn, chợ đêm ồn ào, không lắng nghe cẩn thận hòan toàn không nghe rõ anh ta đang nói cái gì, huống chi anh ta nói tiếng Trung Quốc, nơi đại đa số mọi người nghe không hiểu.
Nam Nhứ trong lòng cả kinh, Tề Kiêu bị A Cát nhìn chằm chằm, nếu như Lận Văn Tu đoạt trước một bước, hoặc là âm thầm dùng kế, anh có thể không gặp được ông chủ của Miêu Luân, sẽ không tra được nguồn gốc của lô vũ khí kia.
Nhưng lúc này, Lận Văn Tu rõ ràng là cố ý để cho cô nghe được tin tức này.
Cô phải làm gì đây?
Cô không chút để ý nhai thịt bò nướng cắt thành miếng hai centimet, cô không liên lạc được với Tề Kiêu, nếu không thông báo, kế hoạch của anh sẽ thất bại mất, nói cho anh biết, Lận Văn Tu nhất định sẽ hoài nghi cô.
Cô cúi đầu, lông mày nhíu lại, đột nhiên trên đĩa trước mặt xuất hiện mấy miếng thịt chân dê, ngón tay thon dài lại trắng bệch tiến vào đáy mắt cô.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, anh ta vẫn mỉm cười ôn hòa.
“Cám ơn.” Cô nói.
Anh ta không nói gì, đồng thời anh ta bỏ qua ánh mắt của cô và nói chuyện với A Cát.
Nam Nhứ liếc mắt về phía anh ta, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông lén lén lút lút, ở trong người đó có một tia sáng rực, Nam Nhứ không nghĩ nhiều, thân thể trong nháy mắt nhào về phía Lận Văn Tu, nĩa trong tay trực tiếp bay ra ngoài, đâm vào chính giữa tay người đó.
Nghe tiếng la hét của người đàn ông, Lị Á và A Cát đuổi theo.
Lúc cô muốn đứng dậy, mới phát hiện cả người đều đè lên người anh ta, hai người cách nhau rất gần, có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp thở của đối phương, tay anh đang nắm chặt eo cô, tay kia đỡ bàn, ổn định thân hình hai người.
Cô vội vàng bỏ qua anh ta, co chân chạy tới.
Bóng dáng của Lị Á và A Cát biến mất trong bóng đêm trong con hẻm tối tăm, Nam Nhứ đuổi theo vào con hẻm, cô biết có A Cát và Lị Á cũng không cần quá lo lắng.
Rất nhanh, nhìn thấy A Cát xách người đàn ông lén lút kia trở về, trên tay người kia còn nĩa thép cô phóng ra ngoài, máu theo bàn tay chảy xuống, chảy một đường.
Lận Văn Tu và đàn em đã trở về, lúc đi ngang qua ngõ nhỏ, cũng không nói nhiều, trực tiếp đi về phía khách sạn.
Trở lại khách sạn, người đàn ông bị đè xuống đất, máu vẫn còn chảy không ngừng, A Cát một chân giẫm lên lưng anh ta, bảo anh ta lên tiếng.
Nhưng người này cắn răng, cái gì cũng không nói.
Thấy anh ta không lên tiếng, A Cát trực tiếp giẫm lên cổ tay anh ta, ngón tay giống như kìm nắm lấy cái nĩa, rồi từng chút rút ra, tốc độ rất chậm, mỗi lần rút ra một chút, máu lập tức trào ra nhiều hơn.
Cuối cùng, A Cát đột nhiên rút nĩa ra, người đàn ông đó đau đến không chịu nổi, kêu thảm thiết.
Lận Văn Tu thoạt nhìn rất mất hứng, anh ta trầm mặt, anh ta rất ít khi có cảm xúc như vậy, đụng phải nhiều lần bị công kích, cũng chỉ là cười cười, nói một câu không sao, giống như mục tiêu bắn tỉa không phải là anh ta.
Nhưng hôm nay, anh ta đã tức giận.
“Một bữa ăn ngon bị quấy rầy.” Anh ta bất chợt nói một câu như vậy.
Ánh mắt Nam Nhứ nhìn chằm chằm người trên mặt đất, trong nháy mắt ánh mắt lại rơi vào trên mặt Lận Văn Tu, anh ta, vậy mà chỉ vì bữa cơm bị phá rối mà thấy tức giận sao?
“Nói đi, muốn chết như thế nào?”
Giọng nói của Lận Văn Tu mất đi sự ôn hòa, nhưng cũng không có quá nhiều cảm xúc, anh ta nói ra mấy chữ này tựa đang như hỏi bạn, tối nay bạn muốn ăn cái gì, nó vô cùng bình tĩnh.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta mở miệng muốn giải quyết tính mạng của một người, có phải chỉ cần có người chạm vào vảy ngược của anh ta thì anh ta sẽ lộ ra càng nhiều sơ hở chăng?
Người đàn ông bỗng thét chói tai, Nam Nhứ quay đầu nhìn qua, phát hiện A Cát giẫm lên mu bàn tay chảy máu của người đó, dùng sức nghiền ép, phỏng chừng tay này phải tàn phế.
Người đàn ông đau đớn ôm tay lăn trên mặt đất, sau đó nói một câu tiếng Miến Điện, Nam Nhứ nghe không hiểu quá nhiều, nhưng cô ở Tam Giác Vàng hơn một tháng, cái tên này cô không thể quen thuộc hơn, Đạo Đà.
Người đàn ông đó lại líu ríu nói một lèo, tất cả đều khai ra.
Mục tiêu lần này không phải là Lận Văn Tu, mà là Nam Nhứ.
Sắc mặt Lận Văn Tu trầm xuống hiếm khi tàn nhẫn, anh ta đột nhiên cười lạnh: “A Cát, ngày mai hẹn ông Liêu gặp mặt.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Nhứ đi theo Lận Văn Tu, ngồi trên xe của anh ta đi đến một nơi nào đó, cô không rõ mục đích, nhưng cũng đoán ra tám phần, không phải có liên quan đến Tề Kiêu, thì chính là ông Liêu.
Quả nhiên, điểm đến lần này tới là ông Liêu, mà Lận Văn Tu dám mang theo năm thuộc hạ xuất hiện trong phạm vi thế lực ông Liêu, lá gan thật sự đủ lớn, hoặc là anh ta có năng lực đấu ngang sức thế lực này, cho dù là ở Tam Giác Vàng cũng không ai dám động đến anh ta nửa phần.
Ông Liêu mỉm cười ngồi trong sảnh lớn.
Lận Văn Tu đi tới, hai người bắt tay, ông Liêu nhường chỗ ngồi, hai người nhàn rỗi nói chút chuyện không đâu.
Có một số lời cô nghe không hiểu, nhưng thoạt nhìn hai người nói chuyện rất vui vẻ, tuy nhiên nụ cười này, Nam Nhứ biết, nó đầy sự giả dối, cả hai đều là lão hồ ly ngàn năm.
“Ông Liêu, lần này tới đây quả thật có một chuyện.”
Lận Văn Tu vẫy tay, A Cát đi ra ngoài, mở cốp xe Jeep ra, xách một người đàn ông từ bên trong ra, người này đi lảo đảo, khắp toàn thân đều là vết máu.
Ông Liêu đại khái đoán được chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ có người tìm đến Lận Văn Tu gây sự sao?
Không thể nào, kẻ nào không có mắt dám gây chuyện với anh ta.
“Lận tiên sinh, đây là ý gì?”
Lận Văn Tu vươn tay, vòng qua eo Nam Nhứ, đem người ôm đến bên cạnh: “Ông Liêu, người của Đạo gia xuống tay với người của tôi, hại Nam Nam suýt nữa bị thương, tôi phải có lời giải thích cho chuyện này.”
Anh ta ôm eo cô, gần như nửa ôm cô vào lòng, tư thế như vậy rõ ràng nói cho ông Liêu biết, Nam Nam là người phụ nữ của tôi, người của ông dám động đến cô ấy, giống như động đến tôi vậy.
Ông Liêu nghe vậy, cẩn thận quan sát người bị thương trên mặt đất, ly trà đang uống trà trong tay, ném vào người kia.
Chén trà đập vào đầu người đó một cách chính xác, chẳng mấy chốc đầu người nọ chảy máu đầm đìa.
“Mày là người của Đạo Đà?” Ông Liêu hung tợn nói.
Người đàn ông không nói gì, máu chảy theo trán xuống mí mắt.
“Nói.” Cây gậy trong tay ông Liêu hung hăng chọc vào mặt đất.
Người đàn ông không nói gì, nhưng gật đầu.
“Kêu Đạo Đà đến cho tôi.”
Ông Liêu ra lệnh, thuộc hạ tuân lệnh chạy ra ngoài.
Đạo Đà ở cách ông Liêu không xa, chưa tới mười phút, chỉ thấy một chiếc xe dừng ở trong sân, cửa xe mở ra, Đạo Đà nhấc một chân, khập khiễng đi vào.
Ông Liêu chỉ vào người đàn ông trên mặt đất: “Đạo Đà, con phái tên này đi à?”
Đạo Đà giả vờ không biết gì: “Con đã phái ai đi, sao vậy?” Hắn ta không ngu ngốc, ngay lập tức phủ nhận.
“Người này nói là người của con.”
Ông Liêu vô cùng tức giận, nhiều lần cảnh cáo Đạo Đà đừng chọc giận Lận Văn Tu, hắn ta lại hết lần này tới lần khác không nghe, cứ nhất định phải động thủ đối phó người phụ nữ kia.
ông ta cũng tức giận, nhưng Lận Văn Tu tìm tới cửa, ông ta cũng không che chở Đạo Đà quá mức.
“Người của con, sao con lại không biết.”
Hắn ta đi qua và chọc gậy vào người đàn ông: “Mày biết tao?”
Người kia giương mắt, thấy ánh mắt ngoan độc của Đạo Đà chỉ dám cắn răng nanh trong miệng, sợ tới mức cả người run rẩy: “Không phải, không biết, tôi không biết gì cả.”
“Nhìn kìa, có liên quan gì đến con đâu.” Đạo Đà khập khiễng đi về phía vị trí đầu tiên bên tay phải ông Liêu, xoay hai chân, ngồi xuống.
Ông Liêu giơ tay lên: “Kéo ra ngoài giết chết.”
“Chờ đã.” Lận Văn Tu mở miệng: “Người tôi mang đến, vẫn do tôi xử lý tốt hơn.”
Ông Liêu vừa nghe thì nói: “Lận tiên sinh, trong phạm vi thế lực Tam Giác Vàng, nhà đối thủ của chúng ta đông đảo, lần này không biết lại là phương nào ly gián quan hệ của chúng ta, đừng bởi vì chuyện này làm tổn thương tình hữu nghị của chúng ta.”
Lận Văn Tu nháy mắt với A Cát, rất nhanh trên xe lại kéo thêm xuống một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, sau khi người đó tiến vào, ánh mắt Đạo Đà lập tức trở nên độc ác, người này là người của hắn ta, thường xuyên cùng hắn ta ra vào trong mọi tình huống.
Đây là A Cát suốt đêm bắt được, uy hiếp dụ dỗ người nọ phản bội Đạo
Đà.
Người này đi ra làm chứng, sự tình đã trở nên rất rõ ràng, Đạo Đà tức giận rút súng ra, trực tiếp bắn vào ngực người đó.
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng xe, rất nhanh có người xuống xe vào cửa, người tới chính là Tề Kiêu.
Tề Kiêu nghe được đàn em báo cáo, nói Lận Văn Tu dẫn theo một đám người và Nam Nhứ đi tìm ông Liêu, không rõ chuyện gì, anh không yên tâm nên nhanh chóng chạy tới, còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng súng.
Vào cửa liền nhìn thấy người ngã xuống đất, tay Lận Văn Tu đang vòng quanh eo Nam Nhứ, anh nhìn về phía ông Liêu: “Sao anh Lận lại tới đây thế, có chuyện gì à?”
Thấy Tề Kiêu cũng tới, đáy lòng ông Liêu thở dài nặng nề, Đạo Đà này, từ sau khi xảy ra chuyện, càng ngày càng điên cuồng, làm việc tuyệt đối không mang theo đầu óc.
Khóe miệng Lận Văn Tu nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Ông Liêu và cậu Kiêu hợp tác với tôi rất vui vẻ, tôi cũng kính trọng ông Liêu.
Hợp tác là đôi bên cùng có lợi, vì tiền, nhưng Đạo gia ra tay với người phụ nữ của tôi, đây không phải là đánh vào mặt tôi sao?”
Chỉ với một câu nói này, Tề Kiêu hiểu ngay, Đạo Đà, tên điên này lại xuống tay với Nam Nhứ, Tề Kiêu không có biểu hiện gì, ngồi xuống bên cạnh: “Anh Lận, có thể có hiểu lầm gì đó hay không, chúng ta hợp tác vui vẻ, anh Đạo sao lại xuống tay với Nam Nam.”
“Nếu không, cậu đi hỏi tên sắp tắt thở kia.” Giọng điệu của anh ta rất bình tĩnh, còn mang theo một tia cười đùa trêu chọc.
Tề Kiêu nhìn người hấp hối trên mặt đất, người này là người của Đạo Đà, anh đã gặp qua vô số lần.
Tề Kiêu nhếch lưỡi, ánh mắt nhìn về phía ông Liêu, tỏ ý anh cũng bất lực.
“Ông Liêu, tôi tôn kính ngài, nhưng tôn trọng là một chuyện, không thể bởi vì chuyện này mà làm tổn thương hòa khí, đúng không?”
Lận Văn Tu lấy lui làm tiến, sau đó đẩy vấn đề khó khăn về phía ông Liêu.
Lúc này, tuy ông Liêu rất hận Đạo Đà gây chuyện, nhưng cũng không muốn giải quyết hắn ta, dù sao thì đó cũng là một tên đại tướng.
Lận Văn Tu đến đòi lời giải thích, muốn cũng cho, mà không muốn cũng phải cho, ông Liêu xưng bá ở Tam Giác Vàng nhiều năm, tất cả đều là nhờ liều mạng, nói đến can đảm cùng năng lực, cùng đối tác nhất định phải giữ nghĩa khí, Đạo Đà ra tay trước, ông ta không thể khống chế được, mà chuyện không thành còn làm cho người ta tìm tới cửa chính là do hắn ta ngu xuẩn.
Ông Liêu cầm súng lên, chỉa vào chân Đạo Đà, ầm một phát.
Tiếng thét chói tai thảm thiết của Đạo Đà vang vọng khắp tòa nhà, kinh hãi bốn phía, mọi người đều trốn xa sợ bị liên lụy.
Một phát súng này là cho Lận Văn Tu mặt mũi, Nam Nhứ nhìn về phía Tề Kiêu, tin tức tối hôm qua cô nhận được, nên truyền cho anh như thế nào đây?
“Ông Liêu, một phát súng này, có hơi nặng rồi đấy.”
Những lời này tất cả mọi người đều biết, đó chỉ là khách sáo mà thôi.
Sắc mặt ông Liêu cũng không mấy tốt đẹp, chính mình tự tay bắn con nuôi mình một phát, hận, hận Đạo Đà không có tâm kế, hận ông ta lúc này muốn hợp tác với Lận Văn Tu lan rộng thế lực ngầm của mình ở Tam Giác Vàng.
Chờ ông ta có thể thuận lợi di chuyển sản nghiệp ra khỏi Tam Giác Vàng, đến lúc đó lại đối phó với Lận Văn Tu cũng không muộn.
Mỗi người đều có tính toán của riêng mình, Lận Văn Tu khôn khéo nở nụ cười: “Cậu Đạo bị thương nặng như vậy, ông Liêu, tôi không tiện ở lại lâu, xin đi trước.”
Hai người khách sáo vài câu, Lận Văn Tu dẫn người đi ra.
Tề Kiêu cảm giác được Nam Nhứ có chuyện muốn nói với anh, anh cùng ông Liêu nói vài câu, rồi đi về phía Lận Văn Tu sắp lên xe: “Anh Lận, việc này là do người anh em tôi không làm hết trách nhiệm chủ nhà, cơm trưa tôi mời, bồi thường cho anh sai lầm này.”
“Cậu Kiêu, giữa chúng ta không cần khách khí.”
“Ngay trên lầu chỗ anh, chuyện một bữa cơm, cho anh em một ít thể diện.”
Nói đến đây, Lận Văn Tu gật gật đầu: “Mời cậu Kiêu đi trước.”
Một hàng mấy chiếc xe từ ông Liêu đi ra, ông Liêu đã sai người đi tìm bác sĩ, bác sĩ là người của ông ta, nhiều lần xử lý vết thương, chuyện này không nói ra ngoài được.
Đạo Đà hung hăng mắng, ông Liêu đứng ở bên cạnh hắn ta, thở dài, “Đừng trách ta, lần sau làm việc cẩn thận một chút, tìm mấy người tài giỏi, con nhìn xem, phái tới mấy tên rác rưởi, một mình Nam Nhứ cũng đối phó được, huống chi cô ta còn ở bên cạnh Lận Văn Tu.”
Đạo Đà đau đến không nói được lời nào, cắn răng, cắn đến khoang miệng ra máu, hận ý càng ngày càng vọt lên.
Tề Kiêu đặt phòng ăn trên lầu khách sạn bọn họ, ăn thức ăn phương Tây, nói vài lời khách sáo, mắng vài câu Đạo Đà là tên điên, Lận Văn Tu cười khôn khéo, anh ta biết tâm tư Tề Kiêu, một là làm yên lòng anh ta, hai là, bản thân Tề Kiêu đã gai mắt Đạo Đà từ lâu, ba, anh có tính toán của mình.
Nam Nhứ nhớ tới chuyện tối hôm qua, Tề Kiêu và Lận Văn Tu vẫn luôn uống rượu, cô nói với Lận Văn Tu muốn rời đi một chút, rồi đi đến cửa sổ hành lang hít thở không khí.
Đứng một lát lại đi về phía nhà vệ sinh, lúc đi ra, thì thấy Tề Kiêu ở bên cạnh hút thuốc.
Anh nhíu mày với cô, đáy mắt có nụ cười, tiến lên trực tiếp đẩy cô vào nhà vệ sinh, anh đem cô khóa vào lòng: “Muốn nói cái gì?”
Cô nhỏ giọng dán vào tai anh: “A Cát theo dõi anh, biết anh muốn gặp đại ca của Miêu Luân.
Kế hoạch tiếp theo của bọn họ em không biết, khẳng định là cấp bách hơn anh, anh theo dõi chặt Miêu Luân, đừng bị bọn họ cắt đứt, thậm chí có thể bắt sống Miêu Luân, nếu không manh mối của chúng ta sẽ bị cắt đứt.”
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hai người đồng thời cảnh giác, Tề Kiêu đẩy cô vào một gian, rồi tiện tay khóa cửa lại.
Sau đó, cánh cửa đã bị đẩy ra, là giọng của Lị Á đang nói chuyện với A Cát bên ngoài.
Hai người nín thở, cô giương mắt nhìn anh, anh cúi đầu, cười với cô.
Anh véo mặt cô, cô trừng mắt nhìn anh, dùng môi nói với anh, đừng gây ồn.
Lị Á ở ngay bên ngoài, cô lo lắng muốn chết.
Anh nhíu mày, mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Mấy phút sau Lị Á đi ra ngoài, Nam Nhứ mới thở dài một hơi, Tề Kiêu nhỏ giọng nói: “Lần sau đừng mạo hiểm nữa.”
“Anh ta cố ý để cho em nghe được tin tức này, nhất định là đang thăm dò em, anh nghĩ cách giải quyết đi.”
“Anh biết phải xử lý như thế nào, em tự mình cẩn thận.”
Lận Văn Tu cố ý để cho Nam Nhứ nghe được, anh không thể thay đổi kế hoạch hành động, nếu không Nam Nhứ sẽ bị bại lộ, anh cần có biện pháp đối phó tương ứng, tốc độ của A Cát quả thật đủ nhanh, ngắn ngủi nửa ngày đã tra ra anh muốn thông qua Miêu Luân tìm đại ca của anh ta.
Còn nữa, Đạo Đà, không thể giữ lại..