Nam Nhứ cùng đội ngũ hội họp, đội cứu hộ giúp cô xử
lý vết thương, vết thương vừa khép lại lần nữa rách ra, bác sĩ dặn dò cô nhất định
phải cẩn thận, không được vận động quá mạnh.
Băng bó xong, Nam Nhứ ngồi ở trên xe nghỉ ngơi,
Hoàng Oanh mở cửa xe đi vào, “Hai lần nhìn thấy hai người phân ly, tôi chính là
người chứng kiến tình cảm của hai người đấy.” Cô ấy khẽ thúc vào bả vai của Nam
Nhứ một cái, “Aiz, đừng lo lắng, anh ấy sẽ quay về bên cạnh cô mà.”
Nam Nhứ cúi thấp đầu, lông mi dài khẽ run rẩy, đôi
môi hé ra muốn mở miệng nói gì đó, sau cùng chỉ đổi lại được một tiếng than thở,
“Tôi hiểu.”
Anh đã từng nói, mạng anh cứng, ông trời không thu.
Ngày hôm sau, Nam Nhứ theo quân đội đi trước, cùng
nhau về nước.
Nam Nhứ quay lại, ba Nam nhìn con mình bị thương
quay trở về, gầy rồi, đen rồi, trên người bị thương nặng, vẻ lo lắng nơi đáy mắt
không vơi đi được, hốc mắt ông tràn lên hơi nước.
Ông muốn nói gì đó song cũng không nói được gì.
Sau cùng ông chỉ nhẹ nhàng xoa vuốt bả vai của cô,
“Quay về là tốt, quay về là tốt rồi.”
Nhìn sắc mặt chớp mắt đã già nua của ba mình, trái
tim Nam Nhứ mang cảm giác tội lỗi áy náy, tuổi tác của ba đã lớn, tâm tình ứ đọng
trong thời gian dài sẽ tổn thương rất lớn đối với thân thể.
Cô bắt bản thân mình mau chóng phục hồi thương thế,
dựa theo lời dặn của bác sĩ uống đủ thuốc điều dưỡng thân thể, không thể để ba
vì cô mà nơm nớp lo sợ cả ngày nữa.
Tề Kiêu hoài nghi Thái Khôn chính là người tiếp ứng
cho Ngô tướng quân, anh âm thầm đi điều tra Thái Khôn, liên tiếp hai ngày ẩn
trong bóng tối, người mà Ngư Phu bảo anh trông chừng nhoáng cái đã bị anh điều
tra ra được đầu mối.
Người đó rõ ràng không phải bị Thái Khôn bắt giữ
mà ở lại chỗ của Thái Khôn như một vị khách.
Nơi này canh giữ nghiêm ngặt, Thái Khôn xảo trá
thành bản năng, biết sự tình không ổn liền phái thêm nhân thủ canh giữ xung
quanh bản thân mình, Tề Kiêu trước mắt suy đoán, lực lượng vũ trang không ít
hơn trăm người.
Thái Khôn cũng hoài nghi Tề Kiêu, nhưng không có
chứng cứ, ông ta là một người vô cùng thông minh, chuyện của ông Liêu, lại cộng
thêm anh làm trung gian giới thiệu Lận Văn Tu cho Thái Cách đã lộ ra đầu mối của
việc vũ khí đạn dược, sau đó Thái Cách trở quẻ khai ra Ngô tướng quân.
Những chuyện này trông có vẻ như không có liên
quan thực chất với Tề Kiêu, nhưng lại có liên hệ vô cùng mật thiết.
Ông ta phái trợ thủ đi mời Tề Kiêu đến, cũng chỉ
là lòng mang nghi hoặc, ông ta muốn thăm dò ngọn nguồn của Tề Kiêu, kết quả trợ
thủ không về, phái người đi điều tra thì phát hiện người được phái đi toàn bộ đều
bỏ mạng, còn Tề Kiêu không thấy tung tích.
Tề Kiêu đã hai ngày chưa lộ mặt, đàn em gọi điện
thoại cho anh, nói người của Thái Khôn đến địa bàn của bọn anh lén lén lút lút,
Tề Kiêu nói với bọn họ tăng cường phòng thủ, Thái Khôn muốn xuống tay với anh.
Đàn em của anh tất nhiên chỉ tin lời của anh, xuống
tay với cậu Kiêu, chính là ngấp nghé địa bàn của bọn họ, nên họ vừa gặp được
người của Thái Khôn liền nổ súng, tình hữu nghị giả dối của hai phe hoàn toàn
chấm dứt.
Các thế lực ở Tam Giác Vàng đã phát hiện hai thế lực
Thái Khôn và Tề Kiêu đang giao chiến lửa đạn.
Khi xưa giao chiến bí mật chẳng có ai có hứng thú.
Hiện tại mấy thế lực lớn ngồi xem náo nhiệt, chết
một người bớt một người, chết cả đôi, càng vui mừng hơn nữa, bọn họ đều không
thèm bắn pháo hoa, cứ trực tiếp nổ lửa đạn mà ăn mừng.
Sau khi Tề Kiêu điều tra được thì đưa tin tức cho
Ngư Phu, rồi anh quay về địa bàn của mình một chuyến, gọi cả Ngọc Ân theo.
Ngọc Ân hỏi anh có chuyện gì, anh không nói mà chỉ
bảo Ngọc Ân lên xe, Ngọc Ân không hiểu cậu Kiêu muốn đưa cô đi đâu, cô cũng
không quan tâm, cô tin cậu Kiêu nên bèn đi theo anh.
Tề Kiêu tự mình lái xe chở Ngọc Ân, đi được nửa đường,
đột nhiên quay đầu xe chuyển về đến khu nhà của bản thân ở trong núi, anh bảo
đàn em mang Kim Cương đến đây.
Lái xe chừng ba tiếng đồng hồ, anh vứt xe đó, đi
vào trong núi sâu, Ngọc Ân biết nơi này là vùng biên giới, “Cậu Kiêu, chúng ta
phải đi dâu vậy?”
“Trước khi Tang Kiệt ra đi, tôi đã đồng ý phải đưa
cô quay về nhà.” Anh đi ở phía trước, cẩn trọng quan sát xung quanh, anh không
tin được người khác, anh phải đích thân đưa Ngọc Ân rời đi, bảo đảm cô ấy an
toàn.
Đây là lời anh đã hứa với Tang Kiệt, cũng là nguyện
vọng duy nhất của Tang Kiệt.
Ngọc Ân xách theo cái lồng của Kim Cương, Kim
Cương ngẩng đầu cao ngạo vô cùng oai, cô ấy vốn không muốn đi, bởi vì cô ấy vẫn
còn chuyện muốn làm, “Em không muốn đi.”
“Lại một con bé cứng đầu.” Nam Nhứ như thế, Ngọc
Ân cũng như thế.
Tuy anh hiểu các cô đang nghĩ những gì, nhưng anh
vẫn hy vọng các cô đều có thể bình an.
Tề Kiêu sải bước đi đến phía trước, Ngọc Ân chạy
bước nhỏ theo anh, “Cậu Kiêu, vậy anh phải làm sao, chị Nam Nhứ đâu?”
“Cô ấy đi rồi.”
Ngọc Ân không hiểu chuyện giữa hai người bọn họ,
tưởng rằng Nam Nhứ rời khỏi cậu Kiêu, Tang Kiệt chết rồi còn cô lại rời đi.
Cô ấy nhìn góc mặt của Tề Kiêu, đường nét xương
chân mày rõ ràng ương ngạnh, giữa chân mày của anh từ đầu đến cuối luôn nhíu
thành một mớ, cô ấy có chút đau lòng, cậu Kiêu nhất định rất cô độc.
“Mọi người cứ cảm thấy em là một đứa trẻ, thực ra
em rất hiểu, chị Nam Nhứ yêu anh đấy, cậu Kiêu, anh đừng đau buồn.”
Tề Kiêu nghe thấy lời của cô bé, Nam Nhứ yêu anh,
đúng vậy, yêu, rất yêu, bọn họ xem đối phương như sinh mạng, chỉ cần cô sống,
anh sẽ sống, anh khẽ mỉm cười, “Cô nói đúng lắm.”
Ngọc Ân nhìn thấy cậu Kiêu cuối cùng cũng chịu nở
nụ cười, cho dù không sâu, cho dù không lọt vào mắt, nhưng lúc này anh cũng dần
dần buông bỏ được sự mệt mỏi.
Gần đây có xung đột với thế lực của Thái Khôn, cậu
Kiêu nhất định rất mệt mỏi, thể xác và tinh thần kiệt quệ, “cậu Kiêu, em sẽ cầu
nguyện với Phật tổ, anh và chị Nam Nhứ nhất định sẽ ở bên nhau.”
Tiến vào biên giới Vân Nam, có người đến tiếp ứng,
đưa đến cho anh một chiếc xe.
Tề Kiêu dựa vào tuyến đường mà anh nắm rõ, trực tiếp
đưa Ngọc Ân về đến nhà, Ngọc Ân bị lừa đến Tam Giác Vàng đã ba năm, mất hết mọi
liên lạc với người nhà, lúc này quay trở lại, ba mẹ cô ôm chầm cô không ngừng
rơi nước mắt, Ngọc Ân cũng khóc đến không thể kiềm chế được.
Lúc Tề Kiêu sắp rời đi, anh dặn dò Ngọc Ân, “Kim
Cương tạm thời để cô nuôi giúp tôi nhé.”
Cô ấy gật đầu, “Em sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
“Ngọc Ân, sống cho thật tốt, hạnh phúc vui vẻ mà sống,
đây mới là điều Tang Kiệt muốn nhìn thấy.” Gần đây Ngọc Ân học bắn súng cùng mấy
người đàn em, mục đích là gì không cần nói cũng biết.
Ngọc Ân muốn báo thù cho Tang Kiệt.
Cô ấy hận những người đã hại chết Tang Kiệt, hận
những người đã uy hiếp cậu Kiêu, muốn khiến bản thân trở nên mạnh mẽ để có thể
giúp đỡ cậu Kiêu.
Cô ấy có đầy nhiệt huyết, nhưng nói gì thì cũng
quá yếu đuối, không thể làm được gì.
Lúc Tề Kiêu đi, nghe thấy Kim Cương gọi ba, gọi
Nam Nam, gọi mãi không ngừng, anh lái xe rời đi, cho đến nửa đêm 11 giờ mới về
đến Tam Giác Vàng.
Anh liên lạc với Ngư Phu, bàn bạc kế hoạch chuẩn bị
một lần tóm gọn Thái Khôn, án vũ khí đạn dược vẫn còn đang thẩm tra, Ngô tướng
quân chỉ là một trong những người tham gia vào án vũ khí đạn dược, còn có những
người khác vẫn chưa lộ diện.
Mọi người đều biết, chỉ cần bản thân Ngô tướng
quân chưa chịu nhận tội, những người khác sẽ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp
luật.
Suốt một tháng trời, Tề Kiêu dùng thủ đoạn sấm chớp
để đả kích thế lực của Thái Khôn, hai phe thế lực thủy hỏa bất hòa.
Mây đen trải khắp Tam Giác Vàng, cuồng phong bạo
vũ lại lần nữa càn quét khiến người trong khu chợ nhỏ ùn ùn đi trốn, lo sợ
không không kịp, người người mạo hiểm, hoảng sợ bất an.
Đại thế lực âm thầm thăm dò, muốn một lần thăm dò
đến đáy.
Một tháng sau, thương thế của Nam Nhứ lành lại, chỉ
là không được vận động quá mạnh, cô có thể đi làm tan ca như bình thường nên
chính thức quay trở lại quân khu báo cáo.
Trong những ngày này, cô cùng Tề Kiêu chỉ liên lạc
hai lần, Tề Kiêu đang đả kích thế lực của Thái Khôn, điều tra những bè đảng còn
sót lại có liên quan đến Ngô tướng quân và lô vũ khí đạn dược kia, cô chỉ quan
tâm hỏi vài câu, nhận được câu trả lời của anh, cô cũng an tâm phần nào.
Chỉ cần anh bình an, cô sẽ không phải sợ hãi điều
gì.
Cô mở máy tính lên, nhưng trong đầu lại đang quanh
quẩn người hôm đó cô nhìn thấy, là ai? Một tháng qua, cô cũng không nhớ ra người
đó là ai, không phải người của Thái Khôn, người của Thái Khôn cô chừng từng gặp
qua, là ai, là ai?
Cô chống tay lên trán, màn hình máy tính mở ra, bắt
đầu vận hành.
Màn hình tối đen, chỉ có số hiệu tiến trình đang
nhấp nháy, đột nhiên, ánh mắt cô tối sầm, vội vã gửi tin nhắn cho Tề Kiêu.
Cô nhớ ra rồi, là người của Lận Văn Tu.
Tề Kiêu nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại,
người của Lận Văn Tu? Anh trả lời tin nhắn của cô: Đã nhận được.
Sau khi nhắn tin liên lạc, tin nhắn tự động được
xóa đi.
…………
Hoàng hôn biến mất hoàn toàn, màn đêm kéo đến, Tề
Kiêu giơ tay day day huyệt thái dương đang giật bần bật, lực độ của đầu ngón
tay khiến đầu óc hỗn độn của anh tỉnh táo lên được chút, anh cùng đội ngũ bên
ta ẩn nấp trong góc tối, triển khai hành động với thế lực của Thái Khôn.
Thái Khôn gần đây hành động kín đáo, mất một tháng
trời mới lộ diện để gặp mặt với người của ông ta.
1 giờ sáng, lửa đạn ngút trời, Tề Kiêu cùng đội
ngũ bên ta đồng loạt tập kích Thái Khôn, đàn em của Thái Khôn nhanh chóng bắn
trả, lửa đạn ngập trời, đạn bay dày đặc, Thái Khôn chạy trốn vào rừng sâu núi tận,
nhóm người Tề Kiêu cùng nhau truy kích.
Hai phe không ngừng có người gục xuống, Tề Kiêu
truy kích đuổi lên, súng lạnh ở sau lưng bắn tới, anh hùe một tiếng, giơ súng
nhắm bắn về phía Thái Khôn, viên đạn của Thái Khôn cũng bắn đến đây.
Vỏ đạn không ngừng rơi xuống, Thái Khôn ngã gục, Tề
Kiêu xoay người bắn về phía sau lưng, đạn từng viên từng viên bắn lên người,
anh đã không còn cảm giác, băng đạn đã trống rỗng, bên cạnh không có dấu hiệu của
sự sống.
Tề Kiêu nôn ra một ngụm máu, thân thể mất sức quỳ
xuống nền đất, cánh tay chống lên mặt đường, dần dần ngã gục xuống…
Đôi mắt mù mịt nhìn về phía bầu trời tĩnh lặng như
nước, sao sáng lấp lánh điểm xuyết khắp núi rừng, gió nhẹ chậm rãi thổi qua cỏ
cây ở bên cạnh khiến chúng quẹt lên cơ thể đầy máu của người đàn ông.
Anh có một nguyện vọng, anh muốn nắm tay của Nam
Nhứ, cùng nhau tắm nắng, cho đến giây phút cuối cùng của sinh mạng.
Nhưng thứ chiếu lên người anh này lúc này, cũng chỉ
có mỗi ánh trăng…
Trong đôi mắt đen láy hiện ra một gương mặt, kiên
nghị, xinh đẹp, bình tĩnh, thông minh, dũng cảm, “Nam Nam…” Anh nhỏ giọng nỉ
non, anh nuốt lời rồi, “Anh xin lỗi, anh, hết cơ hội, giặt đồ cho, cho em rồi…
Nam Nam…”
…
Nam Nhứ đột ngột bật dậy khỏi giường, kinh hô: “Tề
Kiêu.” Cô hít từng hơi từng hơi thật lớn, “Tề Kiêu, Tề Kiêu…”
Cô mơ thấy anh trúng đạn, khắp người là máu, cô vội
vã cầm điện thoại lên, lập tức gọi điện thoại cho anh, cô không chờ được anh trả
lời tin nhắn, cô chỉ gọi điện thoại cho anh không ngừng.
Trái tim cô căng chặt, gọi hết lần này đến lần
khác nhưng không nghe được giọng nói của anh.
Nam Nhứ chống tay lên trán, nước mắt từng giọt từng
giọt rơi xuống, Tề Kiêu, anh nghe máy, nghe máy đi, em chỉ muốn nghe thấy giọng
nói của anh.
Điện thoại từ đầu đến cuối không ai nghe máy, cô
không quan tâm được những việc khác, cô gọi cho Ngư Phu, Ngư Phu nói Tề Kiêu
đang chấp hành nhiệm vụ, không thể nghe máy, bảo cô đừng lo lắng.
Nam Nhứ cả đêm không ngủ, đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh
đêm quen thuộc.
Trái tim cô đập loạn xạ trong lồng ngực, kinh hoảng,
bất an, nhưng vẫn luôn không nghe được giọng nói của anh.
Liên tiếp mấy ngày, điện thoại của Tề Kiêu từ đầu
đến cuối không ai nghe máy, cô gọi cho Ngư Phu, Ngư Phu nói lần này hành động
thành công, nhưng bọn họ cũng không liên lạc được với Tề Kiêu.
Sau vài ngày, tinh thần Nam Nhứ vẫn luôn bất an,
cô cố gắng hết sức che giấu không để ba mình phát hiện, nhưng cô đã không thể
che giấu được nữa, cả người ốm hẳn đi một vòng, thần sắc tiều tụy, đáy mắt ảm đạm
không chút ánh sáng.
Một tháng sau, Nam Nhứ nhận được một email mã hóa,
là Ngư Phu gửi cho cô.
Sau khi cô mở ra, trên đó bỗng chốc hiển thị sự
thành công của hành động lần này, trên báo mới quốc tế, kể ra công lao và thành
tích của giới quân sự và hình cảnh.
Tay Nam Nhứ cầm con chuột máy tính không ngừng run
rẩy, máu huyết toàn thân ngưng đọng, ánh mắt của cô rơi trên một tấm ảnh, góc mặt
của một người đàn ông, vết máu trên chặt che lấp đi hơn nửa gương mặt của
anh…………
Trên con chữ in đậm màu đen viết, kẻ buôn m4 túy tại
Tam Giác Vàng, Tề Kiêu, bị bắn thân vong.
“Xoảng” một tiếng, cái ly thủy tinh trong tay Nam
Nhứ chạm đất vang ầm, mảnh thủy tinh bắn bắn tung tóe như tâm hồn vỡ tan của
cô..