Mạc Tử vừa trở về liền thấy hai người họ cứ nhìn nhau chằm chằm, khẽ cười, nói: "Tiểu Vũ, đây là Mạc Hủ, em trai anh".
Tô Vũ kinh ngạc nói: "Hóa ra đây là em trai của anh sao, em còn tưởng là...".
Nụ cười của anh càng thêm dịu dàng: "Em còn tưởng cái gì?".
"Không có gì không có gì đâu". Cô vội vàng xua tay.
Sau đó, trong khi Mạc Tử bận rộn ở trong bếp thì ở bàn ăn, Mạc Hủ cúi đầu nghịch di động, còn Tô Vũ ngồi đối diện cậu, hai tay trắng nõn xinh đẹp lười biếng chống đầu, mái tóc nâu xoăn dài buông thõng xuống trước ngực, cứ như vậy mà nhìn Mạc Hủ.
Rốt cuộc, chàng trai đang cúi đầu cũng không nhịn được mà ngẩng lên trừng cô, nhưng khuôn mặt ửng đỏ lại làm cho cái liếc mắt này chả có tính uy hiếp.