Sau đó, hai người bắt đầu sống cùng nhau. Kỳ thi tuyển sinh đại học của Mạc Hủ đã kết thúc, cậu có rất nhiều thời gian rảnh mỗi ngày. Nhưng Tô Vũ lại khác, cô vẫn đang bận rộn ôn tập cho kì thi cuối kỳ, cũng như phải hoàn thành toàn bộ nội dung bài học kỳ trong một tháng trước kỳ thi.
Mạc Hủ vốn dĩ luôn canh cánh trong lòng về những lời nói của Mạc Tử lúc trước, nhưng bây giờ cậu lại càng thêm lo được lo mất. Cậu sợ, cậu rất sợ có một ngày Tô Vũ sẽ yêu người khác, cô sẽ bỏ rơi cậu, phản bội cậu. Chỉ cần suy nghĩ về nó, cậu liền không chịu được.
Tô Vũ phát hiện ra Mạc Hủ càng ngày càng bám dính lấy cô hơn, khi cô còn ở trường, cậu luôn gửi tin nhắn WeChat cho cô, hàng chục tin nhắn cùng một lúc, về hơi muộn một chút là cậu bắt đầu phàn nàn. Tô Vũ cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đang dần cạn kiệt, trong khoảng thời gian này cô đã bận rộn rồi, nhưng Mạc Hủ lúc nào cũng tỏ ra cáu kỉnh.
Vào một buổi tối nọ, cô đi ăn tối cùng với bạn bè, sau khi đã uống một chút rượu thì có một người bạn cùng lớp đưa cô về nhà. Tạm biệt người bạn đó ở dưới lầu xong, cô vô thức nhìn lên tầng nhà của mình, lập tức thoáng thấy một bóng người dường như đang ở bên cửa sổ. Tô Vũ đau đầu sờ cái trán.
Mạc Hủ dùng vẻ mặt không rõ tâm trạng đứng bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng, nghe thấy tiếng mở cửa cũng không xoay đầu lại nhìn, chỉ nói: "Chị về rồi".
"Ừ". Tô Vũ không thèm để ý tới cậu, cứ như vậy liền bận việc của chính mình.
Mạc Hủ nhận thấy cô mặc kệ mình, lồ||g ngực đau nhói, cậu tức giận trừng mắt, lớn tiếng nói: "Chị còn biết trở về à".
Tô Vũ mất kiên nhẫn nhìn cậu, "mỗi ngày chị đều rất bận, em có thể đừng quấy rầy chị nữa được không?".
Mạc Hủ đột nhiên sửng sốt, buồn bực ngồi dưới đất, tự lẩm bẩm nói: "Chị cho rằng em phiền phức, em phiền phức... Chị không cần em, không cần em nữa sao?".
Vừa nói, nước mắt vừa không kìm được chảy xuống.
Nhìn thấy những giọt nước mắt đó, Tô Vũ cảm thấy tỉnh táo hơn, vội vàng bước tới vòng tay ôm lấy cậu, "chị xin lỗi, là lỗi của chị, ngoan, đừng khóc nữa".
"Nhưng chính chị đã nói... Chị đã nói... Em rất phiền."
"Không, không có, tại sao chị lại khó chịu với em chứ? Là do chị say rượu, đầu óc không được tỉnh táo, ăn nói bậy bạ."
"Say rượu... Khi say rượu người ta thường nói những lời thật lòng."
Tô Vũ cảm thấy không thể giải thích rõ ràng, không có giải pháp thì cũng chỉ có một cách giải quyết, ôm lấy cậu rồi hôn, quấn quýt một hồi liền đến bên giường, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của chàng trai, "lần sau đừng khóc được không, chị sẽ đau lòng".
"Vậy thì chị không thể rời xa em."
"Được."
Chị đã nói rồi, là chị đã nói, chị không thể quay đầu lại, nếu không... Em không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì nữa. Mạc Hủ nghĩ thầm trong lòng.
Sau ngày hôm đó, Mạc Hủ không còn bám riết lấy cô nữa, ngày thường cũng không còn than thở nữa mà luôn nở nụ cười ngọt ngào với cô.
Tô Vũ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng Mạc Hủ thực ra còn thấy bất an hơn, cậu nhớ rõ dáng vẻ sốt ruột trong mắt Tô Vũ lúc đó, trong lòng lại hoảng sợ nên đã cài đặt hệ thống định vị trên điện thoại di động của cô, còn tìm thám tử tư theo dõi cô.
Cho dù như vậy, cậu vẫn cảm thấy không đủ an tâm, cậu muốn nhìn thấy cô mọi lúc, càng không muốn cùng cô xa cách dù chỉ là một chút. Cậu u ám nghĩ, giá như có thể nhốt cô lại thì tốt rồi, để cậu có thể ở bên cô suốt ngày, không ai thèm muốn cô nữa, cô chỉ thuộc về một mình cậu thôi.