Mặt hướng cửa đình viện đẩy cửa ra, Cư Vũ Thác đang ngồi bên ngoài hiên hóng mát, đệ đệ thường ngày thích giả làm người lãnh khốc, lúc này cũng không khách khí đem đùi ca ca làm gối đầu, hắn thể hiện sự chiếm hữu dục vọng vô cùng cường liệt với ca ca của mình bằng cách dùng hai tay ôm chặt lấy eo của người ta, thư thư phục phục(=thoải mái) làm nũng.
“Cho nên ta nói, đáp án chỉ đơn giản như vậy.” Ôm chặt thân thể ca ca, trên đời này hắn còn cầu gì hơn.
“Đáp án tuy đơn giản, nhưng ngươi thường cố ý biểu hiện bí hiểm, dẫn ta tưởng tượng đến phương hướng kỳ quái. Từ giờ trở đi, ta muốn ngươi, có bất kì chuyện đều kể hết với ta, nói đơn giản thôi, không được nói vòng vo khó hiểu, không được thừa nước đục thả câu, không được…”
“Ta yêu ca ca.”
“Ngươi!” Mặt đỏ.
“Ta yêu ca ca, ta bắt đầu yêu ngươi từ một ngày hè năm ta mười lăm tuổi, và sẽ vĩnh viễn yêu ngươi.” Cư Vũ Thác ngừng thở, đệ đệ đều đã hơn 25 tuổi rồi, thế mà lại còn học những người trẻ tuổi nói những lời vừa buồn nôn vừa ghê tởm đó? Hắn có thể nói nhưng mình thấy thật xấu hổ khi nghe nó, dứt khoát đem người từ trên eo đẩy ra.
“Ngươi, đừng nói nữa, cút ngay!”
Bị đẩy ra, nhưng Cư Vũ Lâu như là tên ma vương, hắn không bị tống cổ đi đơn giản như vậy đâu? Hắn tiếp tục lại gần, tiếp tục nằm lên đùi ca ca, hai cánh tay cùng đan vào nhau, lần thứ hai ôm chặt lấy ca ca.
“Là ca ca muốn ta nói đơn giản, không thừa nước đục thả câu, không nói vòng vo khó hiểu. Những lời ta nói đều rất thật lòng, sau đó, ta cũng không đồng ý cho ca ca cưới nữ nhân khác, ca ca vĩnh viễn ngủ ở trên giường của ta, mỗi ngày khi ta ngủ, ta đều muốn ôm ngươi, sáng sớm tỉnh lại thứ mà mắt ta thấy đầu tiên cũng phải là ngươi, ta…”
“Được rồi, được rồi, đừng nói thêm nữa!” Cư Vũ Thác chịu không nổi, đệ đệ đúng là được tiện nghi lại còn khoe mẽ, từ sáng đến giờ không biết tìm được ở đâu một đống câu nói ngọt ngấy về tình yêu.
“… Vậy ca ca thì sao? Mỗi người nói một lần mới công bằng, ca ca cũng không thể thừa nước đục thả câu.” Hắn ngửa đầu truy vấn.
“Không biết rõ.” Y quay mặt qua chỗ khác.
“Ta biết da mặt ca ca mỏng, nên, dùng hành động chứng minh đi, hôn ta, hoặc là…” Cư Vũ Thác bị nài nỉ, chịu không nổi, đầu hàng, lúc cúi đầu định hôn nhẹ thì cánh cửa thông đến nội sảnh bị kéo ra, khuôn mặt nghiêm chỉnh của Thiên Tường đang đứng ở ngoài cửa.
“… Xin lỗi đã làm phiền. Hai vị còn cần bao nhiêu thời gian?”
Cư Vũ Lâu không vui nói: “Ngươi quản gia này càng lúc càng không hiểu quy củ, trước khi mở cửa ngươi không biết là phải gõ cửa à?”
“Ta gõ, nhưng hiển nhiên tình anh em của hai vị rất sâu đậm, không, cái này gọi là huynh hữu đệ cung(=huynh cần thì đệ cho), vậy nên…”
Lần thứ hai Cư Vũ Thác dùng sức đẩy tay gấu của đệ đệ ra, hỏi Thiên Tường: “Có việc gì?”
“Trịnh đường chủ đến bái kiến bang chủ, nói có chuyện tư nhân, ta đã mời hắn ngồi chờ ở trong phòng khách.” Thiên Tường nhìn đồng hồ đeo tay, “Quần áo của hai vị xộc xệch, không thích hợp để tiếp đãi khách, năm phút đồng hồ kế tiếp mời chỉnh lý lại dung nhan cho tốt, ta tranh thủ thời gian rảnh đi chuẩn bị trà bánh.”
Cư Vũ Lâu ném cho Thiên Tường một cái nhìn lạnh như băng, sau đó Thiên Tường lui ra ngoài, đóng cửa, đi tới phòng bếp,bảo đầu bếp tối nay vì hai huynh đệ chuẩn bị canh ba ba nấu với thổ phục linh và ngưu bàng, nó có tác dụng trợ thận bổ âm; tóm lại hai chủ nhân trong nhà hòa hợp, thân là thuộc hạ bọn họ tự nhiên cũng yên vui, mọi người nói đúng hay không?
Cư Vũ Thác đang muốn đứng dậy, đột nhiên hướng về phía đình viện nhìn thoáng qua.
“Sao vậy?” Cư Vũ Lâu hỏi, đồng thời cũng nhìn về cùng một cái phương hướng.
“Ngươi vừa nói về một ngày hè năm mười lăm tuổi… Lúc đó ta cũng mười tám đi? Ta nhớ kỹ có một lần…” Y chỉ chỉ tường cây thâm thấp, cười khằng khặc: “Ngươi nấp ở nơi nào len lén xem ta cùng nữ hài tử thân thiết.”
“Ca ca biết rõ!” Cư Vũ Lâu thực có chút bất ngờ.
Cư Vũ Thác nhăn mày, “Ngươi nhảy thượng nhảy hạ giống hệt như con khỉ nhỏ, như thế thì làm sao mà không biết được chứ? Ta vốn định cản người, sau đó nghĩ lại ngươi cũng mười lăm tuổi rồi, coi như cho ngươi học vỡ lòng…” Cư Vũ Lâu sửng sốt thật lâu, đột nhiên bổ nhào tới ôm lấy ca ca, hành động này rất mạnh, làm đau Cư Vũ Thác.
“Ngươi hâm à?!” Y oán giận, nhịn không được lại muốn đẩy người ra.
“Không, ca ca thực sự đã dậy vỡ lòng cho ta.” Đem đầu chôn vào trong lồng ngực Cư Vũ Thác, nghe tới tương đối vui vẻ, “Chính là một lần đó…” Chính là một lần đó, bắt đầu từ ngày đó, hắn đem hình ảnh mỹ lệ của ca ca để vào sâu trong đáy lòng, cho tới bây giờ bức tranh ấy vẫn rõ ràng như cũ, vĩnh viễn cũng không phai màu.
Mà hiện tại hắn rốt cục cũng có thể sở hữu ca ca một cách chân chính, hắn sẽ không bao giờ buông tay.
Có thể do Cư Vũ Lâu tận lực kéo dài thời gian, nên Trịnh Tử Cần đợi tới hai mười phút mới thấy Cư Vũ Thác khoan thai đi đến, phía sau còn có bước chân thong dong của Cư Vũ Lâu, hiển nhiên cũng muốn dùng danh nghĩa của chủ nhân đến để chiêu đãi khách nhân, sau khi ba người ngồi thuận miệng nói một số đề tài trên trời dưới biển, Trịnh Tử Cần mới quanh co lòng vòng muốn đi vào vấn đề chính.
“Phu nhân đã trở về Nhật Bản?”
“Mẹ ta, từ khi ta xuất viện đến nay, tinh thần vẫn luôn không tốt, nàng nói vẫn là trở lại Nhật Bản tự tại hơn.” Cư Vũ Thác cười khổ, “Lúc trước ta hôn mê đã dọa tới nàng.”
Cư Vũ Lâu cười nhạt, “Kỳ thực muốn chạy trốn sớm hơn một chút thôi, dù sao bất kỳ lúc nào ta cũng có thể hướng cảnh sát nói ra nàng ấy chính là người đã trợ giúp cho tên sát nhân…”
“Vũ lâu!” Cư Vũ Thác thấp giọng khiển trách.
Cư Vũ Lâu không nói, hắn hận Lâu Mỹ Tử muốn chết, nếu không phải vì bảo vệ nàng, ban đầu ca ca sẽ không đưa ra cách giải quyết hi sinh bản thân mình, chỉ vì thành toàn hiếu đạo sao? Nữ nhân này trừ bỏ công sinh ra Cư Vũ Thác, còn lại có cái rắm hữu dụng?
Trịnh Tử Cần đương nhiên hiểu được cách quan sát ngôn ngữ và sắc mặt, thở dài, nói: “Về tên họ Ông, hai vị dự định giải quyết thế nào?” Cư Vũ Thác thân là bang chủ, nên đã sớm suy nghĩ qua chuyện này, cũng đã thương lượng cùng Cư Vũ Lâu, cuối cùng hắn nhỏ giọng nói với Trịnh Tử Cần: “Hắc đạo có cách giải quyết của hắc đạo.” Trịnh Tử Cần lặng lẽ. Ông Cao Tín có hai lần tý nữa thì hại chết Cư Vũ Lâu, nhưng hắn lại là cán bộ kỳ cựu của Thiên Hà bang, đã lập vô số công lao trong quá khứ, cứ như vậy mà đưa cho cảnh sát thì không thể nào mà ăn nói với các anh em trong bang, cho nên Cư Vũ Lâu dự định giải quyết chuyện này theo cách riêng.
Cư Vũ Lâu đột nhiên nói: “Hắn đang chuẩn bị trốn đi Nhật Bản, liền gọi hắn tới đây, ta đã chuẩn bị cho hắn một sự kinh hỉ.”
“Bỏ qua người nhà hắn. Còn nữa, đừng để Cực Hoa Tổ chú ý, tốt nhất dàn xếp thành một vụ tai nạn xe cộ…” Cư Vũ Thác rủ mắt nói, đừng xem bề ngoài của y ôn hòa, thời điểm cần ngoan độc vẫn ngoan độc.
“Tuân mệnh, ca ca.”
Trịnh Tử Cần nhìn hai huynh đệ Cư Vũ Thác cùng Cư Vũ Lâu, ở giữa hai người có sự ăn ý, cư nhiên ở trong khoảng thời gian ngắn liền thân mật khăng khít, hắn nghĩ, hoặc là chính mình nên rút lui.
Đứng dậy nói bên trong tổng đường còn có chuyện, Trịnh Tử Cần cáo từ muốn rời khỏi đây, Cư Vũ Thác muốn đưa tiễn, Trịnh Tử Cần khoát tay áo nói không cần, rồi từ trong túi áo móc ra một phong thư giao cho y.
“Thứ này bây giờ đã trở nên vô dụng rồi. Bang chủ đại nhân, ta lấy thân phận bằng hữu nói với ngươi.” Trịnh Tử Cần đoan chính nói: “Mặc kệ ngươi vì nguyên nhân gì mà hi sinh, đều có người sẽ vì sự hi sinh của ngươi mà buồn rầu.” Cư Vũ Thác lặng lẽ thu hồi lá thư này, y biết rõ Trịnh Tử Cần đã xem qua nội dung bên trong.
Sau khi Trịnh Tử Cần rời đi, Cư Vũ Lâu vô cùng chú ý đến nội dung của lá thư này, làm bộ thuận miệng hỏi: “Hắn đưa cho ngươi thư tình?”
“Tử Cần làm sao mà có khả năng đưa cho ta thư tình?”
“Để ta nhìn xem.”
“Ngươi không cần phải thấy.”
Mặt Cư Vũ Lâu âm trầm, hỏi: “Ca ca ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi cùng Tử Cần không phát sinh qua cái loại quan hệ đó chứ? Từ trước tới giờ ngươi đều đối xử với hắn tốt hơn với người đệ đệ này…”
Cư Vũ Thác nổi giận, “Tử Cần là bạn tốt của ta, cũng là cán bộ trung thành, hai chúng ta làm sao có khả năng…”
“Thế nhưng lá thư này…”
“Cơ mật, ngươi không thể nhìn.”
“Ta là phó bang chủ, có cái gì mà ta không thể nhìn chứ?”
“Ngươi đã nói chỉ cần ta sống lại, cái gì ngươi cũng đều đáp ứng ta.” Cỗ họng Cư Vũ Lâu bị chặn lại, hắn đích xác đã hứa hẹn như thế.
Cư Vũ Thác tìm được cái bật lửa đem thư đốt, sau đó nhìn thấy đệ đệ đang trừng mắt dõi theo mình, thực là, hình tượng đệ đệ ổn trọng trong dĩ vãng, lúc này thế nào lại cự nự giống đứa con nít?
“Đây là di thư, nhưng không dùng đến, cho nên Tử Cần đưa ta.” Nhìn tro tàn màu đen bay ở trước mắt, rốt cục y vẫn quyết định nói rõ mọi chuyện, “Yên tâm, lần sau nếu như còn viết di thư, ta sẽ viết chung một chỗ với ngươi, bởi vì ngươi nói qua đích thân ngươi sẽ dùng tay của mình bóp chết ta, muốn ta nằm chung quan tài với ngươi.”
“Ca, ca ca thế nào lại biết rõ ta từng nói những lời này?” Cư Vũ Lâu cười toe tóet, rồi lại đoán: “Lẽ nào phòng bệnh trong có thiết bị giám sát?” Cư Vũ Thác đi trở về phòng, đệ đệ vẫn còn ở phía sau mãnh liệt truy hỏi, nhưng y đều không để ý.
Chung quy cũng phải lưu một vài câu đố cho đệ đệ đoán chứ, hoặc là sau này vào một ngày nào đó, y sẽ đem tất cả những gì nghe được khi hồn phách rời khỏi thân thể, nói cho đệ đệ nghe, nhưng hiện tại y còn không muốn cho hắn biết, nguyên nhân chính mà mình có thể sống trở về.
Bởi vì muốn yêu.
Bởi vì muốn được yêu.
Đó là mật mã ái tình của hai huynh đệ trong nhà
Cư Vũ Thác vừa tiếp nhận chức vụ bang chủ Thiên Hà bang, đối với các việc trong bang y luôn làm hết mình, mỗi ngày sáng sớm đi mà đến tận khuya mới về, vội đến mức y chỉ ước mình học được cách phân thân, sau đó đệ đệ Cư Vũ Lâu đến đây nhìn, đem rất nhiều công tác thường ngày phân công cho những người khác, các vụ xã giao trừ phi cần thiết, còn không thì giao hết cho tám vị cố vấn cùng bốn vị đường chủ đến tiếp, lúc này mới làm cho Cư Vũ Thác có một cuộc sống sinh hoạt bình thường, mỗi ngày y đều có thể về nhà đúng giờ đi ngủ đúng giờ.
Cư Vũ Lâu rất vui mừng a, tóm lại, mệt chết thuộc hạ cũng đừng mệt đến ca ca thân yêu của hắn.(thố thố: độc ác….Lâu ca ngươi quá phúc hắc~~~>o<~)
Một ngày vào buổi sáng, Cư Vũ Thác gặp nguy cơ khó có thể gặp, nguyên bản dự tính muốn đi thị sát hiện trường của một công trình, khi y đang đi trên đường cao tốc thì bị một chiếc xe khả nghi bám theo, tài xế lập tức chuyển hướng đến một con đường gần đấy, con đường này đi vào trong khu vực thành thị, chỉ cần đến nơi có nhiều xe cộ đi lại, là có thể dễ dàng cắt đuôi cái xe đang bám theo phía sau.
Lúc này Cư Vũ Thác gọi điện thoại liên lạc cho Cư Vũ Lâu, nhưng tất cả đều bị chuyển vào trong hộp thư thoại, khiến tâm trạng y trở nên bất định, không chú ý tới, trong vòng vài phút đồng hồ ngắn ngủi, tài xế của xe nhà mình cư nhiên lái xe đi vào lối vào của một nhà ga.
“Bang chủ nhanh xuống xe, đến lầu hai tập họp với người đến tiếp ứng rồi đi theo họ, người truy đuổi ở phía sau giao cho ta phụ trách đối phó.” Bảo tiêu cấp tốc xuống xe thay chủ tử mở cửa xe, tiếp đó đem người lôi ra, lại đưa cho y một tờ giấy, Cư Vũ Thác cúi đầu nhìn, nó đúng là một cái vé xe, ngày đi chính là hôm nay, hai mười phút sau xe chạy.
“Cái này…”
Vừa muốn hỏi kỹ càng, bảo tiêu đã lên xe nghênh ngang mà đi, Cư Vũ Thác cảnh giác, tài xế cùng bảo tiêu luôn luôn là người mà mình vô cùng tin cậy, nhưng sao hôm nay lại làm chuyện khác người như thế? Bọn họ đang ở trong tình huống bị người khác theo dõi, vậy mà đem y ném ở chỗ này, đây hoàn toàn không phải phương pháp xử lý nguy cơ.
Chả lẽ là tài xế cùng bảo tiêu nhận được thứ tốt từ phía địch, nên làm phản rồi? Cư Vũ Thác cảnh giác hơn, trong lúc nhất thời trông gà hoá cuốc.
Lại có xe chạy đến, cùng loại với chiếc xe vừa theo dõi y, y lập tức đi vào bên trong nhà ga, tay nắm chặt vé xe, ai là người đang tác oai tác quái ở đây vậy? Và người nào tới đón y?
Y nghĩ nơi đây là nhà ga người đến người đi đông đúc vô cùng, cho dù kẻ đó dã tâm lớn bao nhiêu thì cũng không dám xằng bậy ở nơi này, mà việc này nếu như là một âm mưu đã được an bài sẵn rồi, y muốn biết xem người đang đứng ở đằng sau tác quái là ai, Cư Vũ Thác y không phải là loại người sợ phiền phức.
Theo lời của tài xế đi đến tầng hai, trong các hành khách ở trên nhà ga, y nhìn thấy đệ đệ Cư Vũ Lâu của mình, hắn mặc một bộ trang phục thường ngày mắt mang kính râm, đang đứng ở chỗ kiểm tra vé xe, khi hắn nhìn thấy y thì lập tức vẫy vẫy tay.
“Ca ca, ta ở nơi này!”
Hình dạng của Cư Vũ Lâu mạnh mẽ như hình thể tiêu chuẩn của các vận động viên, ngoại hình lại tuấn khốc, tiếng la lớn lúc này, lại đưa tới rất nhiều sự chú ý, Cư Vũ Thác có chút quẫn bách, y muốn nói sự tự đắc của hắn lúc này không thích hợp cho cuộc gặp gỡ của các phần tử hắc đạo, lại không nghĩ rằng mình bên ngoài cũng không khác là bao so với các nam người mẫu đang đứng đầu trên ti vi, từ lâu đã có rất nhiều nữ hài tử trộm dùng điện thoại di động hoặc máy chụp ảnh thay y chụp các bức ảnh đẹp.
“Ngươi sao lại ở chỗ này?” Cư Vũ Thác chạy đến trước măt đệ đệ, hồ nghi hỏi, trách không được sáng sớm đã không thấy người đâu.
“Tình huống khẩn cấp, đợi lên trên xe ta giải thích cho!”
Cư Vũ Lâu lôi kéo Cư Vũ Thác vẫn còn không rõ tình huống hiện nay của mình, cấp tốc đi qua nơi kiểm tra vé,đi xuống tầng dưới thẳng hướng về phía đài ngắm trăng, đi bộ được khoảng năm phút đồng hồ thì lại nhảy lên một chiếc xe lửa đang trên đường đi vào trong khu vực thành phố.
Nhường ca ca ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, Cư Vũ Lâu thư thư phục phục điều chỉnh góc độ của ghế dựa, “Thiếu chút nữa liền không bắt được xe, cho nên ta nói có tình huống khẩn cấp…” Cư Vũ Thác cố sức đoạt lấy kính mắt của hắn, thấp tiếng hỏi: “Ngươi đang làm cái quỷ gì thế? Có người theo dõi ta, ngươi…” Lên tiếng đến một nửa đã bị thần sắc khẩn trương của Cư Vũ Lâu ấn xuống, sau đó người này cẩn cẩn thận thận nhìn xung quanh.
“Có địch nhân đuổi kịp xe?” Tay Cư Vũ Thác cho vào trong túi áo, cầm lấy đao hồ điệp đề phòng.
“Không chỉ có tiểu nữ sinh lớn mật, liền cả các bà lớn tuổi cũng trộm đem máy chụp ảnh ra chụp hình ca ca… Nếu không phải ta sợ làm náo loạn sẽ phá hư hứng thú đi chơi, ta nhất định sẽ chạy qua đó đạp nát máy chụp ảnh.” Đệ đệ cũng quá khoa trương đi, thế nhưng vì thế mà ca ca lại nghe được các chữ kỳ quái.
“Cái gì gọi là hứng thú đi chơi?”
Xe lửa lúc này đang khởi động chậm rãi, Cư Vũ Lâu thở phào nhẹ nhõm, cười hỏi: “Ca ca quên mất?”
“Quên mất cái gì?”
“Hẹn hò a. Có nhớ hay không lần đầu tiên ca ca đến phòng ta xem trận đá bóng quốc tế thì đã làm một trận đánh cuộc, ta thắng, thì ca ca hẹn hò với ta, ca ca thắng, ta đáp ứng ca ca làm một chuyện.” Cư Vũ Thác suy nghĩ nhưng trong đầu chỉ có một mảnh trống rỗng, phảng phất là có chuyện đánh đố này, nhưng do y ngủ mất, nên căn bản không biết rõ cuối cùng mình thắng hay thua, sau đó Cư Vũ Lâu cũng không đề cập đến chuyện này, y còn tưởng rằng đệ đệ chẳng qua là nói đùa thôi.
“Nói cho cùng đội thắng là đội nào?” Rốt cục y cũng hỏi.
“Nam Phi. Cho nên ca ca thiếu ta một buổi hẹn hò.”
“Hẹn hò thì hẹn hò, cũng không cần ngồi xe lửa đi đến địa phương xa như vậy.” Cư Vũ Thác nhịn không được lầm bầm: “Ngươi đợi đã, ta phải liên lạc với Thiên Tường giao cho hắn một việc quan trọng…”
“Đừng gọi cho Thiên Tường hoặc bất luận kẻ nào. Ta muốn cùng ca ca đến một nơi rất xa rất xa, đến một nơi mà không ai nhận ra chúng ta là ai, làm những chuyện mà mình muốn làm…
” “Ngươi muốn làm chuyện gì?” Cư Vũ Thác hiếu kỳ.
“Đáp án rất đơn giản, ca ca có thể đoán một chút.” Lại vòng vo, Cư Vũ Thác vì vậy mà cảm thấy bất mãn, không phải đã sớm nói với đệ đệ, đừng có ra vẻ thần bí vòng vo, thừa nước đục thả câu sao? Thế nào lại không được bao lâu thì chứng nào tật nấy rồi? Hừ, cho nên y không đoán, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, bên ngoài những cánh rừng xanh mượt bao phủ hết cả cảnh quan của khu vực tàu chạy.
Tích tích tích tích, tiếng tin nhắn của điện thoại di động báo, y móc ra vừa nhìn, liền quay lại trừng mắt nhìn đệ đệ một cái, người đã ở chỗ này, còn gửi tin nhắn cái gì? Nhưng đệ đệ lại đưa lưng về phía mình, cũng không biết hắn đang làm cái trò gì.
Vậy thì nhìn xem đệ đệ lại làm cái trò gì nào. Cư Vũ Thác mở tin nhắn ra, lập tức há hốc mồm.
5201314
Bảy chữ số kỳ quái khó hiểu, này, nó có ý gì? Chẳng lẽ là mật mã của tủ sắt gửi trong ngân hàng Thụy Sĩ?
Tích tích tích tích, tin nhắn lại tới, người gửi vẫn như cũ là Cư Vũ Lâu.
0451392
725184
Thế nào lại tới hai dòng số nữa? Cư Vũ Thác thấy đệ đệ vẫn quay lưng về phía mình như cũ, hiển nhiên không muốn cung cấp đáp án cho mình ngay lập tức, mình thế nhưng cũng cảm thấy hận, nhưng y cũng không phải đèn đã cạn dầu, ngón tay cũng bắt đầu bận rộn truyền tin ngắn, lại không phải hồi cho đệ đệ, mà gửi cho Thương Kiều, muốn hắn tra xem ba dãy số trên đây có liên hệ gì với việc rửa tiền của bang hắc đạo ở nước ngoài gần đây.
Mười hai giây đồng hồ sau có tin nhắn của Thương Kiều gửi về, vừa mở đầu liền nhận được một câu oán giận: bang chủ đại nhân, người sử dụng thú vui chơi già cỗi này đều đã tiến vào trong quan tài hết rồi, ngươi đang đùa ta phải không? Từ lúc ta học tiểu học ta đã biết mấy dòng kia có ý nghĩa gì.
Mặt Cư Vũ Thác đầy mồ hôi lạnh, lúc Thương Kiều học tiểu học đã biết giải mật mã, vì cái gì mà mình chưa nghe thấy chuyện này, văn sở vị văn? Muốn ngoảnh đầu muốn Cư Vũ Lâu giải đáp, lại cảm thấy rất mất mặt, đang ở thế tiến thoái lưỡng nan, Thương Kiều lại gửi tin nhắn đến.
“Đại khái phó bang chủ đang đùa ngươi, ngươi không hiểu mấy thứ kia cũng bình thường, 5201314 – ta yêu ngươi một đời một kiếp, 0451392 -ngươi là người mà ta yêu nhất trong cuộc đời này, 725184 – cầu ngươi yêu ta trọn đời.”
“Dọa!” Cư Vũ Thác ngạc nhiên kêu lên, điều này thật sự không thể trách y không hiểu, từ nhỏ đã bị mẹ quản giáo nghiêm ngặt, y làm sao có thể tiếp xúc qua các cái kiểu tin nhắn tình cảm thế này?
“Ca?” Cư Vũ Lâu lập tức quay đầu, lo lắng hỏi.
Cư Vũ Thác không để ý tới hắn, đồng dạng ngoảnh đầu về phía khác gửi tin nhắn đi, sự thông minh hiện tại được dùng đến.
7474
Bàn tay có các khớp xương thô to lần qua đây, che lên điên thoại di động của ca ca, cùng với đó hắn nắm lấy tay nắm chặt điện thoại di động.
“Bỏ được sao?” Đệ đệ nhỏ giọng hỏi.
“Buông ra, nơi này là địa điểm công cộng.” Cư Vũ Thác thấy nhân viên phục vụ đang đẩy xe chứa đồ ăn vặt và đồ uống đi đến nơi này, vội thấp giọng nói.
“Không bỏ.” Cầm thật chặt.
Bọn họ không biết rõ, hành động nắm tay lớn mật này khiến nữ nhân viên phục vừa vào lúc nãy lấy điện thoại ra than với cô bạn thân: vì cái gì nam nhân có điều kiện tốt nếu không chết sạch, thì cũng đều là gay!
Hai tiếng đồng hồ sau, hai huynh đệ đứng trên một thành phố phồn hoa cách tổng bộ Thiên Hà bang khá xa; do hôm nay là ngày nghỉ, nên mọi người ở khắp nơi đổ về đây để vui chơi hoặc cùng nhau đi dạo phố mua sắm, do đó bọn họ cũng là một phần tử nho nhỏ trong dòng người đông đúc ấy.
Cư Vũ Thác cảm thấy mình cùng các sản nghiệp giải trí không được hợp nhau cho lắm, y không có thói quen ở nơi này, nhưng đệ đệ thì ngược lại, hắn đối với nơi này có vẻ quen thuộc vô cùng nên hắn dẫn y đi thăm quan khắp nơi.
“Ca ca đổi bộ quần áo khác đi, mặc âu phục, đi chơi chỗ nào cũng sẽ thấy không được thoải mái lắm đâu.” Cư Vũ Lâu lôi kéo ca ca đoan trang mẫu mực.
“Ta quen rồi…”
Lời còn chưa nói xong đã bị đệ đệ kéo đến một cửa hàng bán quần áo nam gần đấy, trong cửa hàng có quần áo từ trẻ em cho tới người lớn, Cư Vũ Thác biến thành một nam nhân trẻ tuổi, trang phục trẻ trung đã gỡ bỏ đi khí chất trầm ổn thường ngày, lúc này trông y thật giống như sinh viên mới có hai mươi tuổi vậy.
“Ai, thế này rất quái lạ, ta…”
“Không lạ, một chút cũng không lạ, thỉnh thoảng cũng nên ăn mặc trẻ trung một chút, không phải ta khoe khoang, con mắt lựa chọn trang phục của ta so với với Trịnh Tử Cần tốt hơn rất nhiều.” Cư Vũ Lâu cảm thấy vừa ý, chuyện trang phục của ca ca từ trước tới giờ đều do Trịnh Tử Cần quản lý, từ hôm nay trở đi, Cư Vũ Lâu hắn sẽ đảm nhận công việc này.
Cư Vũ Thác cũng không có hứng thú với chuyện này, việc mặc quần áo là nhìn trường hợp mà mặc, chỉ cần khéo léo không mất lễ độ là được.
Tâm trang của Cư Vũ Lâu rất tốt, ôm lấy vai ca ca nói: “Đi xem phim đi, phim XX hót nhất hiện nay phiên bản 3D… Ca ca đi mua vé, ta đem bỏng ngô cùng nước ngọt đến góp vui.”
“Ta đối phim ảnh không có hứng thú.”
“Không xem phim liền không tính hẹn hò. Đường đường là người đứng đầu một bang phái, lẽ nào muốn đục nước béo cò nhân cơ hội đấy mà nuốt lời?”Đệ đệ rất thông minh đem lời nói đến chặn họng y
Cư Vũ Thác nghẹn lời, lại nghe đệ đệ đưa ra ngàn lời vạn lời dặn dò.
“Nhớ kỹ nói với người bán vé phảilấy vé ở hàng cuối cùng giáp với tường, nếu như nàng ta không đưa cho ngươi, liền lấy cái đao hồ điệp mà ngươi mang theo ra để đe dọa nàng ấy.”
“Ngươi làm sao lại biết trên người ta có giấu đao?”
“Trên người ca ca có chỗ nào mà ta không biết rõ chứ?” Nói xong còn vỗ lấy cái mông của Cư Vũ Thác.
Ngả ngớn, Cư Vũ Thác dùng nhãn thần giáo huấn đệ đệ, cho dù hai người hiện nay nhìn không giống phần tử hắc bang, nhưng cũng đừng ăn đậu hũ của ca ca công khai như thế chứ.
Đến khi Cư Vũ Thác biết hàng ghế cuối cùng của rạp chiếu phim chỉ có các đôi tình nhân mới ngồi ở đấy mà thôi, nó đã là chuyện của nhiều năm sau, nhưng lúc này y hoàn toàn không biết đến khái niệm đó, ngoan ngoãn đi xếp hàng mua vé, khi phát hiện người bán vé cách một cái cửa sổ nhỏ dùng loa khuyếch đại âm thanh hỏi y muốn mua vị trí nào, sau khi y trả lời thì mấy người nữ sinh trẻ tuổi đang đứng xếp hàng ở phía sau bật cười ha hả, một bên cười còn một bên nhìn trộm y, mặt đỏ hồng hồng, mà cũng không biết các nàng đỏ mặt cái gì nha.
Vị trí này có cái gì không đúng chứ? Cư Vũ Thác ảo não nghĩ, ngồi ở đó vừa có thể xem phim vừa tìm hiểu được toàn bộ động tĩnh của rạp, y thuận tiện di chuyển nhanh chóng ra khỏi hiện trường một khoảng cách an toàn, y cũng không cảm thấy yêu cầu của đệ đệ có chỗ nào không ổn thỏa nha.(thố thố:*nước mắt lưng tròng* ta không ngờ thác ca lại có một mặt tiểu bạch thế này nha~~~)
Cho đến khi đệ đệ bưng hai cái cốc nước ngọt lớn cùng một túi bỏng ngô lớn đủ mọi màu sắc, những nữ sinh kia mới không cười nữa, đều lấy điện thoại ra cầm tay gửi tin nhắn cho bạn thân, nói ở trong rạp chiếu phim xuất hiện một vị tuyệt thế đại soái ca, bên cạnh suất ca còn có một vị hộ hoa sứ giả, tỷ lệ suy đoán hai người là tình nhân có hơn 70%. (suất = đẹp trai)
Tít tít tít tít tít tít tít, dưới chân ấn ấn gửi đi rất nhiều tin tức, các bằng hữu đều đều nhắn lại: không ảnh chụp không chân dung, thế nhưng không còn kịp rồi, bởi vì hai huynh đệ đã sớm chui vào trong rạp chiếu phim tối như mực.
Phim 3D đối với Cư Vũ Thác mà nói thì nó rất mới mẻ, nhân vật trong màn hình trước mắt như đang đứng ở cạnh y vậy làm mồm y mở lớn lên vì kinh ngạc, ngay cả túi bỏng ngô mà đệ đệ đưa cho cũng quên ăn, y cảm thấy thứ này rất thú vị say mê nhìn đến hoa cả mắt, nhưng khi kịch bản đang đi vào giai đoạn cao trào thì có một cái tay ấm áp chui từ phía sau lại đây.
Theo phản xạ Cư Vũ Thác liền muốn đánh người, nhấc tay đến một nửa mới nhớ tới người ngồi bên cạnh là ai, vừa chuyển đầu, liền thấy đệ đệ đang tặc tặc cười a.
Cười cái gì? Ca ca không kiên nhẫn nhỏ giọng hỏi.
Đệ đệ không đáp, tay tiếp tục hướng từ phía sau quần ra ca ca chui vào trong, ai kêu hắn từ lúc còn trẻ đã có cái mộng ước rộng lớn cao thượng, cùng ca ca ngồi ở ghế dành cho tình nhân trong rạp chiếu phim, trong bóng tối thế này thế này như vậy như vậy với ca ca (thố thố; mộng ước cao cả rộng lớn của Lâu ca là đây ư,Lâu ca ta kinh bỉ ngươi~~~ quá đen tối a~`quá đen tối a~).
Mộng đẹp trở thành sự thật.
Tâm nguyện của đệ đệ đã thành sự thật, nhưng người khổ lại là ca ca, y nhìn cái con người máy móc lúc này đã biến thân thành hưng trí dạt dào, đệ đệ đến quấy phá cái khỉ gì vậy? Y lập tức lấy tay hướng ra phía sau, đem cái tay heo kia kéo đi ra.
Hai mười phút sau, trên màn hình trận đấu ở chiến trường thay nhau nổi lên cao trào, có cái tay lại bất khuất sờ soạng đến, tập kích thẳng hướng vị trí trọng điểm của ca ca, làm cho ca ca nổi hết cả da gà, hướng bên cạnh trừng mắt nhìn một cái.
“Đủ rồi!”
Đệ đệ chỉ mặc kệ, tóm lại, ánh mắt thích ý nhìn màn hình lớn, tay trái cầm bỏng ngô cho vào trong miệng, tay phải dùng các cách thức tình dục trêu chọc ca ca, thỉnh thoảng liếc trộm y một cái, đột nhiên có tia sáng trên màn ảnh chiếu sáng lên khuôn mặt ca ca, làm khuôn mặt đang hồng hồng một mảnh bị bất ngờ làm thế nào cũng không che đậy được.
Ở trong mắt của phó bang chủ Thiên Hà bang, biểu tình thẹn quá hóa quẫn này của ca ca, đã có thể nói là tranh vẽ khiêu gợi nhất thế gới.
Cư Vũ Thác bị tức sắp chết, vật nóng dưới chân bị thủ pháp cao minh khiêu khích cũng dựng đứng lên, mà bên trong rạp chiếu phim chứa đầy người, nếu như y bởi vì thoải mái không cẩn thận mà rên rỉ ra tiếng thì khuôn mặt này làm sao dám nhìn ai? Không chỉ thế đệ đệ còn kéo cả khóa quần của y ra, tự mình giúp ca ca chà xát vật cứng, vốn là vật cứng an phận liền càng ngày càng hưng phấn, muốn ngừng mà không được.
Nam nhân nếu bị dâng lên dục hỏa, thì khó mà tiêu diệt được ── “… Để ta xem phim.” Nhỏ giọng, đưa ra tối hậu thư.
“Không cần.” Đệ đệ cười khẽ, ngón tay cố ý tại đỉnh đã hơi ướt át của ca ca xoa bóp.
Trước khi Cư Vũ Thác kêu ra tiếng, y đã kịp thời che miệng, nhưng y cũng nổi lên sát ý ở trong nháy mắt, dứt khoát cho đệ đệ một quyền, bởi vì người hôn mê thì sẽ không thể làm ồn được nữa, y cũng có thể yên tĩnh xem phim, mà bộ phim này thực sự không tệ, không xem thì thật đáng tiếc.
Xiết chặt nắm tay, nhưng ──
… Thôi đi, hà tất cùng Cư Vũ Lâu tính toán nhiều như vậy? Hắn nhỏ hơn mình ba tuổi, nghịch ngợm bướng bỉnh là đúng rồi, tha thứ hắn, tha thứ hắn… Tha thứ cái rắm! Đệ đệ cư nhiên đem bỏng ngô ném ra bên cạnh, hắn muốn làm hành động trầm trọng hơn trước, hắn muốn cúi đầu ngậm lấy vật dưới chân ca ca ── ngân quang chợt lóe, mũi nhọn của tiểu đao dừng ở hầu kết của hắn.
“Đừng làm ồn.” Thanh lãnh nói.
Mồ hôi lạnh của Cư Vũ Lâu chảy ròng, thời điểm mà ca ca nên ngoan (tàn nhẫn) quả nhiên đủ ngoan, một đao trước khi đâm tới thì nó đến một cách vô thanh vô thức, trước đó không có bất cứ một chút dấu hiệu nào cả, lực đạo chỉ cần một cái đắn đo liền không chuẩn xác, làm máu tươi của hắn chảy tràn trề bên trong rạp chiếu phim, mà mộng tưởng với tình nhân liền vỡ tan trong lúc đó, hắn nằm ngửa quay về ghế dựa làm bằng lông tơ màu hồng của mình, đáy lòng kêu rên ── diễn viên chính trong phim điện ảnh ăn khách XX có đẹp trai như ta không? Ca ca ngươi tới cùng có yêu ta hay không a???!
Xem xong phim, Cư Vũ Thác làm gương mẫu dẫn đầu mọi người ra rạp chiếu phim, kịch bản tuy thâm thúy, nhưng tâm lý của y lại phi thường khó chịu, không chỉ bị tài xế cùng bảo tiêu ném đến nhà ga, cái gì trạng huống cũng không rõ ràng liền đi lên xe, đến nơi này còn bị cười nhạo về trang phục, ngay cả muốn hảo hảo nhìn phim điện ảnh, còn phải đề phòng quấy rối tình dục, nói ngắn lại, bị đệ đệ đùa xoay vòng quanh y gần như muốn bùng nổ.
Cư Vũ Lâu đương nhiên phát hiện ra khí tức của ca ca như có dòng nước lạnh chảy qua, hắn cẩn thận hỏi: “Ca ca không thích bộ phim này sao?”
“Thích.” Lạnh lùng đáp: “Thế nhưng…”
“Đợi đã!” Cư Vũ Lâu cắt ngang ca ca một cách bất thình lình, khẩn trương nói: “Đuổi tới…”
“Ai truy đuổi chúng ta?” Làm cho Cư Vũ Thác cũng lo lắng lên, “Nơi này là địa bàn của Thu Hạc hội hay là địa bàn của nhà? Thiên Hà bang cùng bang phái này, hai nhà không kết quá thù oán chứ?”
“Việc này để sau hẳn nói, ca ca trước tiên chúng ta chia binh làm hai đường, mười phút sau liền gọi điện thoại liên lạc vị trí tập họp.” Hắn đứng ở bên đường đưa cho ca ca một cái hôn trong sáng rồi chạy đi ngay lập tức.
Liền xem như các nhân viên bảo an từng trải qua cách huấn luyện nghiêm khắc, lúc gặp cuộc đấu súng hoặc bị bom công kích phát sinh ở bên người, cũng cần ba đến năm giây thời gian, sẽ hồi phục năng lực ứng biến trong mọi hoàn cảnh, Cư Vũ Thác cũng như vậy, sau khi bị đệ đệ hôn lại bị mọi người nhìn trừng trừng, giống như bị địa lôi bạo tạc mà y lại đang nằm trong vùng công kích của nó, khiến y ngây người ít nhất mười giây đồng hồ, sau đó ── nổi giận!
Nổi giận!
Ngoại trừ nổi giận vẫn là nổi giận nổi giận!
Một đống người hướng về phía y chỉ trỏ,y cũng không thèm để ý, y chỉ biết việc hẹn hò lanh chanh lách chách ngọt ngào này khiến y lâm vào nguy hiểm, nhưng địch nhân là ai đều không rõ ràng, hơn nữa đệ đệ lại làm hành vi thừa nước đục thả câu khiến y không khống chế được, bất kì chuyện gì đều không thể nắm giữ ở trong tay, cảm giác này rất vô dụng!