“Khi anh còn là cảnh sát giao thông, có một cô gái trông nhỏ hơn anh, ngày nào đi qua cũng mỉm cười chào anh.” Đàm Ngộ nghiêng đầu nhìn tôi nói.
“Lúc ấy anh nghĩ thầm: Thật ngốc.”
“Không ngờ sau này cô ấy lại mang bữa sáng cho anh.”
Á à, Đàm Ngộ có bạch nguyệt quang.
Chú thích: Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, bạch nguyệt quang chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên.
Khoan đã, sao nghe quen thế nhỉ?
Cảnh sát giao thông Đàm….
Khi còn học đại học, tôi rất mê cảnh sát, hình như ngày nào đi qua đường cũng cười ngây ngốc với anh cảnh sát giao thông chỉ huy.
Nhưng mà khi ấy là mùa đông, cảnh sát giao thông đó luôn đeo khẩu trang, tôi cũng không biết mặt mũi anh trông như thế nào, hơn nữa tôi không chắc hai người có phải là một không.
Không trùng hợp như thế chứ, hay là tôi tự tưởng bở.
“Đừng nói với em là anh biết em đó nhé.” Tôi nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ.
Đàm Ngộ suy tư nói, “Có lẽ là vậy, không biết nữa.”
Tôi ngồi không yên, “Này cảnh sát Đàm, anh là cảnh sát nhân dân đấy, sao lời nói và hành động lại không nghiêm cẩn vậy?”
“Ừ, đúng.” Anh nghiêm mặt nói.
“Có lẽ anh phải học tập những người có cách nói chuyện và làm việc nghiêm túc cẩn thận.”
“‘Có việc hãy đến tìm cảnh sát’, tức là tìm ai đó trên đường rồi kéo đi kết hôn.”
“Đùa giỡn anh ở nơi công cộng, làm tổn hại thanh danh của anh.”
Tôi duỗi tay che miệng anh lại, “Stop! Em đã nói KHÔNG!”
Cái miệng này sao như súng máy thế nhỉ, thình thịch.
Nói những lời này bằng vẻ mặt nghiêm túc mà không thấy ngại sao, thật là.
Đàm Ngộ nhìn tôi, cũng không gạt tay tôi xuống nhưng lại nhìn khiến tôi không được tự nhiên.
Tôi buông tay, “Nói thật nhé cảnh sát Đàm, anh không thể đồng ý qua loa như thế được, em sợ anh sẽ hối hận.” Tôi ngồi thẳng.
“Tạm thời chưa hối hận.” Anh nhìn tôi với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
“Không qua loa, đã cân nhắc kỹ.” Giọng nói của Đàm Ngộ không hề có ý đùa giỡn.