Sĩ Quan Đàm Thâm Yêu
17.
Ngày hôm sau, không biết có phải do hồi hộp quá không mà tôi đã dậy từ rất sớm.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ đã nghe thấy tiếng của Đàm Ngộ, “Em dậy rồi à?”
Có lẽ vì vừa ngủ dậy nên giọng nói của anh hơi khàn.
“Ừ, chào buổi sáng.”
Tôi nhìn Đàm Ngộ xoay người trở về phòng dành cho khách, cầm lấy gối đi vào phòng tôi.
Tôi chỉ vào gối của anh: “Này, gì thế, không phải vẫn chưa đến lúc thích hợp sao?”
“Hôm anh bố về anh đến, thấy chúng ta ngủ phòng riêng sẽ biết, em giúp anh được không.” Vẻ mặt anh rất đáng thương, khiến tôi muốn….
Tôi sửng sốt một lát, gật đầu.
Buổi chiều, chúng tôi đưa bố mẹ của Đàm Ngộ về nhà.
Đúng vậy, bố mẹ của Đàm Ngộ quả thật rất cởi mở, đặc biệt là mẹ của Đàm Ngộ.
Tôi là kiểu người hay cười ngoan ngoãn trước mặt người lớn, luôn giữ nụ cười chuyên nghiệp.
Mà khi tôi nghe thấy mẹ anh nói với mình, “Là thế này, mẹ hy vọng các con mau có em bé.” thì tôi không kìm được nữa.
Mẹ Đàm Ngộ kéo tôi qua một bên, nói nhỏ, “Nếu thằng nhóc Đàm Ngộ không được thì con cứ nói với mẹ, mẹ dẫn nó đi gặp bác sĩ.”
Xin lỗi nhưng… Nụ cười tươi rói trên mặt tôi không thể nhịn được nữa, đây mà là mẹ ruột ư!
Tôi không thể diễn tả được biểu cảm và tâm trạng của mình, chỉ có thể nói là cố gắng giữ bình thường nhất có thể.
“Vâng ạ.” Tôi lén nhìn Đàm Ngộ đang bận rộn trong bếp, bỗng thấy thương cảm.
Buổi tối, lúc ở chung một phòng với Đàm Ngộ, tôi cảm thấy lo lắng bất an.
Sau khi đóng cửa lại, Đàm Ngộ cười với tôi, “Sao thế vợ, lúc trước trêu chọc anh sao không thấy em xấu hổ như bây giờ.” Anh bước về phía tôi.
Gì thế này, bây giờ anh gọi tôi là “vợ” rất trơn tru, đổi giọng nhanh thật.
“Em… Lúc đó em uống rượu nên có can đảm, được chưa.” Tôi ưỡn ngực lên cho có, tự động viên mình.
“À, hóa ra em là người nhát gan.” Giọng anh mang vẻ nghiền ngẫm.
“Hứ!”
Đừng có mà kích tôi, nếu không, tôi sẽ mở phòng ngủ ra, chạy vào phòng bếp uống rượu.
Tôi đỏ mặt quay trở lại phòng, khóa trái cửa, lúc này vẫn còn tỉnh táo.
“Em là người nhát gan, thì anh chính là người ‘không được’!” Tôi đang nói vớ vẩn gì vậy.
“Hử? Là sao?” Vẻ mặt anh có chút khó hiểu.
“Dì nói, nếu anh không được sẽ đưa anh đi khám.” Dưới tác dụng của rượu, tôi cũng chẳng biết là mình đang nói cái gì.
Anh đến bên mép giường, cười như thể nhịn đã lâu.
“Em muốn biết anh có được không tới mức này?” Anh dựa vào đầu giường nhìn tôi, giọng tràn ngập ý đùa.
“Đàm Ngộ!”
“Có anh.”
“Có phải anh bị ma nhập không? Sao đột nhiên ngứa đòn vậy, cảnh sát lạnh lùng của em đâu?” Tôi giơ nanh vuốt chạy đến trước mặt anh, lắc bờ vai anh.
“Bị anh giấu đi rồi.” Đàm Ngộ nhận cơ hội kéo tôi ngồi xuống.
Bây giờ đầu tôi càng choáng hơn, mặt nóng bừng, không rõ là do tác dụng của rượu hay là do xấu hổ.
“Trả anh ấy đây.”
“Nhưng mà, trêu em rất vui đó.”
Này, đánh người thì có phạm pháp không?
Bỗng nhiên tôi thấy ngứa cổ, Đàm Ngộ tới gần tôi.
Giọng nói nhẹ nhàng của anh vang lên bên tai, “Trồng dâu có được không?” Giọng khàn khàn.
Tôi nuốt nước bọt hỏi, “Cái gì cơ?” Đầu óc tôi đã rỗng tuếch.
Đàm Ngộ vùi đầu vào cổ tôi, “Anh sợ bố mẹ nghĩ rằng anh không được, lại đưa anh đi khám.”
Đầu của anh cọ vào làm tôi ngứa ngáy.
Đầu vẫn còn choáng váng, tôi muốn uống thêm.
“Em, thật ra em, không có vấn đề gì.” Tôi nói một cách hơi thiếu tự tin.
Rồi nghe thấy tiếng anh cười khẽ: “Anh tới đây.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.