Sau khi trở về nhà, vừa mới bước vào, Đàm Ngộ đã ôm tôi từ phía sau.
“Sao thế?”
“Hãy tin anh.” Anh đặt cằm lên đỉnh đầu tôi.
“Đừng sợ hãi với hôn nhân, anh và em không phải là tạm bợ.”
Hử? Sao anh biết là tôi sợ, tôi chưa từng nói cho anh biết mà.
Đúng là vì từng trải qua một số chuyện nên lúc còn học đại học tôi đã nghĩ, thật ra sống độc thân cũng được, nhưng tôi là con một, có lẽ bố mẹ tôi sẽ không đồng ý, vì vậy tôi sẽ tìm một đối tượng cảm thấy gần như phù hợp với mình.
Đàm Ngộ với tôi mà nói, thật ra là chuyện ngoài ý muốn.
Lúc ấy, có xúc động, nhưng tôi không ngờ anh sẽ đồng ý, càng không ngờ sau khi kết hôn anh lại cẩn thận như vậy.
Nghe thấy lời nói của anh, tôi cảm thấy thật xúc động.
Tôi xoay người, vòng tay qua cổ anh, “Em tin anh.” Rồi nhón chân hôn Đàm Ngộ.
Anh đặt tay lên eo tôi, một tay khác đỡ sau gáy tôi, hôn sâu hơn, hơi thở càng trở nên gấp gáp.
Một lúc lâu sau, anh thả tôi ra, thì thầm nói nhỏ, “Em muốn không?”
Không chờ tôi lên tiếng, anh đã bế tôi đi vào phòng.
“Anh muốn.” Anh thì thầm vào tai tôi.
“……” Đây là đang hỏi tôi hả?
Trong lúc ý loạn tình mê, anh vùi đầu vào cổ tôi, “Anh yêu em.”