Mới nhập học được có một tháng không hiểu sao nhà trường đã phát động giải hợp xướng. Ai ai cũng muốn tham gia hết mình, cơ bản là vì cái laptop được đặt ra làm phần thưởng…
Các thầy cô cũng không hề xem nhẹ cuộc thi này, lúc nào cũng ra sức đốc thúc học sinh tham dự đầy đủ. Cũng bởi lẽ cuộc thi này quy mô cũng không thua kém đại hội thể thao toàn trường, đoạt giải thì quả là vinh dự cho cả lớp.
Lộ Viễn vừa nghe được tin này liền vô cùng phấn khích, tự đề cử mình làm người lĩnh xướng. Sự thật mất lòng, dường như khả năng ca hát cũng chẳng nhỉnh hơn khá năng nói chuyện của cậu ta là bao nhiêu. Mọi người hoảng sợ nhìn cậu như một tên tâm thần phân liệt, gân cổ gào thét bài ‘Hoàng Hà’, ca từ không hiểu đã được cậu ta viết giấy khai sinh lại từ khi nào: “Mẹ thì gào lên! Ba thì đang thét! Đi thi không đạt! Bị phạt thì sao???…”
Cậu ta hát xong cũng không thèm để ý đến ánh mắt ngỡ ngàng và sự im lặng đáng sợ đang bao trùm lấy cả lớp, hai mắt sáng ngời chờ mong nhìn cô chủ nhiệm: “Như vậy được chưa hả cô? Em như vậy quá xứng đáng làm lĩnh xướng phải không?”
Cô chủ nhiệm không chút thương tình, chọc thẳng Lộ Viễn một câu: “Em hát cũng hay đấy, nhưng không hát thì càng hay hơn.”
Lộ Viễn: “…..”
Cậu ta hóa đá tại chỗ.
Cứ lựa chọn mãi, mà mấy học sinh do mình chọn thì hát lại không hay, cô chủ nhiệm đành hỏi ý kiến cả lớp: “Các em thấy lớp ta có bạn nào hát hay thì đề cử thử xem?”
“Em đề cử bạn Hạ Tiểu Xuyên!” Cảm thấy không thể trông mong vào bản thân được nữa, Lộ Viễn đành giác ngộ tư tưởng thà chết chứ không đẩy bạn chí cốt ra, chỉ điểm tại chỗ.
Hạ Tiểu Xuyên vốn chưa bao giờ ca hát trước mặt người khác, cũng chả có ý định tạo danh tiếng gì gì đó, vội lắc đầu: “Cô ơi đừng nghe Lộ Viễn nói lung tung, em hát không hay đâu.”
Bất quá câu này đối với cô chủ nhiệm chỉ vo ve như ruồi xẹt qua tai, cũng chẳng thèm thảo luận thêm lần nào nữa, đồng ý ngay và luôn trước lớp.
Tiết học cứ như vậy kết thúc, Hạ Tiểu Xuyên vội vàng đuổi theo cô chủ nhiệm. Một hồi sau lại ủ rũ đi vào lớp, Lộ Viễn tò mò: “Này Hạ Tiểu Xuyên, cậu với cô nói chuyện gì mà nhanh dữ vậy? Cô sẽ không phải hối hận khi chọn cậu làm lĩnh xướng chứ hả?”
“Cậu bớt nói linh tinh đi.” Ánh mắt sắc như dao của Hạ Tiểu Xuyên lia tới Lộ Viễn, tức giận ngồi xuống làm bài.
Suốt chặng đường về nhà, mỗi lần Lý Minh nhắc đến chuyện này, Hạ Tiểu Xuyên cũng chỉ giải thích: “Không có gì, tôi chỉ nói với cô là không muốn tham gia hợp xướng thôi.”
Vẻ mặt Lý Minh tràn đầy nghi vấn, Hạ Tiểu Xuyên đành bổ sung: “Thật sự là không có gì mà, mỗi ngày đều phải luyện tập thì mệt lắm.”
Lý Minh đột ngột dừng bước, giữ Hạ Tiểu Xuyên lại rồi lẳng lặng móc sổ ra viết: ‘Có phải là vì tôi không?”
“Không phải đâu, cậu đừng có suy nghĩ lung tung.” Hạ Tiểu Xuyên phủ nhận, dùng nụ cười để lảng chuyện này đi. Nhưng hình như tên kiakhông hề muốn như vậy, cứ nhìn cậu mãi, ánh mắt lộ rõ vẻ không tin.
“Thôi được rồi, chịu thua cậu luôn.” Hạ Tiểu Xuyên chịu không nổi đành đầu hàng hắn. Cậu biết rất rõ tên này, nếu không có được cậu trả lời nhất định không chịu thôi, thấp giọng nói: “Tôi không muốn cậu chỉ có thể ngồi xem bên cạnh, thế thì quá nhàm chán. Nếu có làm, tôi muốn chọn việc cả hai cùng tham gia.”
Lý Minh không trả lời, chỉ lặng lẽ bọc hai bàn tay Hạ Tiểu Xuyên vào trong tay mình, nhè nhẹ lắc đầu.
Ngày công bố danh sách lĩnh xướng đã đến, ngoài tên Hạ Tiểu Xuyên còn có thêm Lương Thành Quân. Mọi người rất kinh ngạc. Lộ Viễn hay tin nghiến răng nghiến lợi, cậu ta cảm thấy cái tên Lương Thành Quân này ngang nhiên dám đoạt lấy vị trí của hắn, mấy ngày liền dùng khuôn mặt u ám đối thoại cùng tên kia.
Vậy là Hạ Tiểu Xuyên đành cố gắng để không phụ lòng cô chủ nhiệm. Và đương nhiên, vì là hợp xướng nên cả lớp cùng phải ở lại tập.
Lý Minh trong khoảng thời gian này đành im lặng đủ kiểu: lúc thì ngồi đợi một bên, lúc thì chạy qua chạy lại làm cái này cái kia hộ lớp…
Ngày nào cũng căng cuống họng ra tập hát, ban đầu còn mới lạ nên cả đám còn sốt sắng, về sau mới phát hiện ra nỗi khổ thấu trời xanh mà gào rú. Giờ giải lao, Hạ Tiểu Xuyên phát hiện Lý Minh đang hý hoáy tô tô vẽ vẽ cái gì đó. Cậu hiếu kỳ bước đến, Lý Minh vẫn vô cùng tập trung, không hề nhận ra ra có người xuất hiện.
Hạ Tiểu Xuyên không ngờ Lý Minh lại vẽ đẹp đến vậy. Chí với vài nét bút đơn giản mà cũng có thể thu cả khung cảnh vào trong giấy. Cậu thoáng nhận ra đây chính là lớp học, vẫn tự cho rằng tên kia đang vẽ cảnh tất cả người đang tập luyện, chờ hắn ngừng bút rồi hỏi mượn: “Cậu đang vẽ cả lớp tập hát à?”
Lý Minh gật đầu, Hạ Tiểu Xuyên giờ đây mới nhận ra trong tờ giấy chỉ có mỗi mình mình, ngạc nhiên hỏi: “Sao chỉ có mỗi tôi vậy? Những người khác đâu cả rồi?”
Lý Minh không đáp lại, chỉ chăm chú nhìn vào mắt cậu. Hai người cứ vậy một lúc lâu, cuối cùng Lý Minh lấy lại bức tranh, viết vào mặt sau: