Đã ba ngày trôi qua, Lý Minh không còn đến bàn của Hạ Tiểu Xuyên trả bài như trước nữa, thậm chí có chào hắn cũng làm như không thấy. Hạ Tiểu Xuyên vô cùng lo lắng, cậu không tài nào nghĩ ra nổi tại sao tên kia lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được sự tình hiện tại có liên quan đến việc xảy ra ở văn phòng ngày ngày hôm đó.
“Lúc nãy rõ ràng hắn chạy vội đến văn phòng cơ mà?” Lời nói của Lộ Viễn ba hôm trước giờ đây lại xuất hiện trong đầu cậu. Hôm đó cậu đang mang tâm trạng tức giận nên cũng không mấy để ý đến mấy lời này, bây giờ suy nghĩ lại chẳng lẽ Lý Minh đứng ngoài văn phòng đã nghe thấy chuyện gì rồi ư?
Hạ Tiểu Xuyên không muốn Lý Minh chỉ vì chuyện vặt vãnh này mà trở nên xa lánh mình, quyết định hết buổi học ngày hôm nay sẽ đi tìm hắn hỏi cho ra lẽ. Tan học, cậu bảo Lộ Viễn về trước, còn bản thân ngồi tại chỗ nhìn về phía cửa sổ, thấy tên kia cứ ngồi im thin thít không chịu nhúc nhích, chờ cả lớp về hết rồi mới chậm rãi xách cặp đi ra ngoài. Hạ Tiểu Xuyên tranh thủ lúc này bước tới nắm chặt lấy cánh tay hắn: “Lý Minh, tôi có chuyện muốn nói với cậu!”
Người tên con trai trước mặt cậu khẽ run, hắn vẫn không quay mặt lại, ngẩn mặt ra một chút rồi bất thần gạt tay Hạ Tiểu Xuyên bỏ đi.
Hạ Tiểu Xuyên cứ đuổi theo sát sau lưng hắn, nhưng mãi vẫn không thể bắt kịp tên chân dài này. Hai người cứ vậy một trước một sau đi đến tận cổng trường. Mãi đến khi Lý Minh đi đến đường cái cậu mới đuổi kịp, định bụng chạy ra đến giữa đường chặn ngay trước mặt hắn mà đâu biết rằng sau lưng đang có một chiếc xe máy đang phóng tới.
Lý Minh hoảng sợ nhìn Hạ Tiểu Xuyên không hề biết mình đang gặp nguy hiểm, giờ đây hắn có muốn vươn tay ra kéo cậu lại thì cũng không kịp nữa rồi. Lý trí hắn chợt mách bảo phải gọi Hạ Tiểu Xuyên đứng lại! Hắn há to miệng, cố hết sức kêu thành lời để rồi khổ sở nhận thức được rằng bản thân chỉ có thể phát ra một tiếng “A” duy nhất.
Hắn đâu thể nào nói chuyện? Hắn là người câm!!!
…
Tận đến khi chiếc xe sau lưng phát ra tiếng phanh gấp chói tai, Hạ Tiểu Xuyên mới ý thức được mới rồi mình gặp nguy hiểm.
“Mày muốn chết à? Đi đường mắt mũi cái kiểu gì vậy?” Chủ xe hùng hùng hổ hổ lái đi rồi mà Hạ Tiểu Xuyên vẫn còn hoảng sợ đưa tay lên vỗ ngực, ngay sau đó bàn tay đã bị Lý Minh nắm chặt lấy. Cậu biết rõ rằng tên con trai này đang lo lắng cho mình, muốn cười một tiếng cho hắn an tâm. Nhưng chưa kịp làm thì đã bị đối phương ôm vào lồng ngực. Một tay hắn ghì chặt lấy lưng cậu, tay còn lại vẫn nắm chặt lấy bàn tay trên ngực kia. Cậu kinh ngạc nhận ra rằng hắn đang run.
Lý trí Hạ Tiểu Xuyên cho biết rằng tâm trạng Lý Minh đang bất ổn, liền vươn tay ra sau nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: “An tâm đi, tôi không sao mà!”
Vậy nhưng tên kia vẫn run lên từng hồi, Hạ Tiểu Xuyên cảm thấy lo lắng. Tên này rõ ràng không phải đang run rẩy bình thường, bèn nắm tay hắn đặt lên lồng ngực mình: “Tôi ổn! Tim vẫn đang đập mà cậu không thấy sao?”
Phải đến một lúc sau cơn run rẩy của Lý Minh mới ngừng, vô lực gục đầu xuống vai Hạ Tiểu Xuyên, nhưng vẫn vòng tay ôm chặt lấy như thể sợ cậu sắp mọc cánh bay mất vậy.
Rốt cuộc Hạ Tiểu Xuyên đành dẫn hắn về nhà mình ngồi nghỉ. Bước vào trong Lý Minh có đôi chút ngỡ ngàng. Nhà Hạ Tiểu Xuyên rất lớn, đồ đạc tuy không nhiều lắm nhưng cách bài trí vô cùng khoa học. Phòng khách lớn gấp đôi những ngôi nhà bình thường, góc tường có đặt một cây Piano phủ vải trắng.
Lý Minh chậm rãi đến gần cây đàn, Hạ Tiểu Xuyên nghĩ hắn có hứng thú với thứ này bèn cười: “Ba tôi mua đó, mấy ngày nay tôi không tập nên phủ vải lên cho khỏi bụi.” Lý Minh vẫn không đáp nhìn chằm chằm vào cây Piano trước mặt, cứ thế nhìn mãi mà chẳng biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Hạ Tiểu Xuyên mở tủ lạnh, hỏi: “ Cậu muốn uống gì? Nước trái cây hay là trà?” Chợt nhớ ra đối phương không thể trả lời bèn bổ sung: “Muốn uống nước trái cây thì gật đầu một cái, còn trà thì hai cái.”
Lý Minh chăm chú nhìn Hạ Tiểu Xuyên gật đầu hai cái, ngập ngừng một lát lại gật đầu thêm một cái. Hạ Tiểu Xuyên hiểu được liền lấy ra hai bình nước trái cây, đưa cho hắn một bình.
“Đã nói rồi, cậu tự nhiên đi, cứ làm theo sở thích của mình là được.”
Cả hai cứ như vậy ngồi uống nước trái cây, dù chẳng ai lên tiếng nhưng Hạ Tiểu Xuyên vẫn cho rằng cứ như thế này lại thật thoải mái.
Uống được hơn phân nửa chợt Hạ Tiểu Xuyên nhớ ra, vội chạy vào phòng đem ra cho Lý Minh một cái áo sơ mi trắng: “Đây là quà sinh nhật bạn tôi tặng, chẳng may bị nhầm size. Bỏ đi thì lãng phí quá, cậu mang về dùng nhé!”
Cả chuyện quà sinh nhật lẫn nhầm size hẳn nhiên đều là bịa rồi, cái áo này hôm qua cậu phải đi lựa cả dãy phố mới mua được nhưng không nói ra, sợ rằng Lý Minh lại nghĩ rằng mình đang thương hại hắn.
Lý Minh nhìn thoáng qua cái áo có vẻ rất thích, nhưng chợt nhận ra đây là nhãn hiệu đắt tiền lại không định nhận. Tiếp tục chăm chú nhìn sâu vào mắt người đối diện. Thấy vậy Hạ Tiểu Xuyên cho rằng hắn có điều muốn nói, lấy ra giấy bút: “Cậu muốn nói gì cứ ghi vào đây đi.”
Lý Minh hết nhìn giấy bút lại nhìn tới Hạ Tiểu Xuyên, sau đó cắm cúi viết, nét chữ có phần hơi run ‘Tôi chẳng muốn nói gì đâu, chỉ là cứ ngồi chung một chỗ với tôi hẳn là rất buồn chán’.
Thì ra là hắn mặc cảm vì bản thân bị khuyết tật không thể nói chuyện. Cậu nhìn Lý Minh nắm chặt cây bút trong tay chợt cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, mỉm cười: “Không có chuyện đó đâu!”
Lý Minh vẫn như trước giờ không bộc lộ chút cảm xúc nào, vậy mà giờ đây Hạ Tiểu Xuyên có ảo giác rằng hắn sắp khóc òa lên. Lát sau Lý Minh cũng nắm chặt lấy tay cậu, thầm nghĩ:
“Đừng đổi ý!
Hạ Tiểu Xuyên, cậu không được đổi ý…
Đã nắm chặt được tay của cậu, tôi sẽ không bao giờ…