Phụ thân, Thường Nhi không nghe theo lời người nói.
Thường Nhi đã chính tay bóp nát hạnh phúc của mình rồi.
Không còn Yến Phàm Vũ, cuộc sống này tựa địa ngục. Không còn y, Ngạn Lạc Thường hắn sống há có ý nghĩa gì.
‘Vũ…ta đến với ngươi…’ Lời vừa dứt, Ngạn Lạc Thường đem thanh kiếm đã đâm Yến Phàm Vũ một đường đâm thẳng vào bụng chính mình.
‘Lạc Thường ! Dừng lại !’ Sau lưng truyền đến âm thanh kinh hãi của Quân Khiêm, Ngạn Lạc Thường xoay người nhìn lại : ‘Khiêm…’
‘Thật là….’ Quân Khiêm tiến về phái Ngạn Lạc Thường cùng Yến Phàm Vũ, bắt mạch cho y : ‘Ngươi a, chẳng lẽ ngươi muốn mang theo cục cưng trong bụng đi tìm y ?’, sau đó liền lấy một khỏa dược uy Yến Phàm Vũ nuốt xuống.
‘Khiêm…ngươi như thế nào…’
‘Vỗn nghĩ là đến cứu ngươi, thật không nghĩ tới… ! Ngươi a, không cần phải làm việc ngu xuẩn. Yến Phàm Vũ chính là một lòng muốn chứng kiến hài tử của hắn xuất thế, sẽ không dễ dàng rời đi đâu. Nếu ta đến muộn chút nữa, không biết ngươi sẽ tự biến mình thành cái dạng gì. Hắn tỉnh dậy mà biết được, sẽ hội giết chết ta mất.’
‘Khiêm…’
‘Không có việc gì…’ Quân Khiêm ôn nhu xoa đầu Ngạn Lạc Thường. Xem ra, hắn đã hết hy vọng thật rồi. Thực tâm của Ngạn Lạc Thường, người dưng nhìn qua cũng biết đặt vào ai. Trong cuộc chiến này, hắn vẫn là nên rút lui.
‘Không nghĩ tới qua bao nhiêu năm…’ Lãnh Sát nhìn Ngạn Lạc Thường, lại quay sang nhìn Lạc Sở Khí. Chỉ vì hắn cứ mãi chấp nhất, Ngạn Tử không tổn thương hắn, hắn lại làm tổn thương Ngạn Lạc Thường. Sau này, bảo hắn làm sao đủ can đảm mà đối diện với Ngạn Tử dưới hoàng tuyền đây.
‘Lãnh Sát…dừng lại đi…hãy để hết thảy trở thành quá khứ !’
‘Phải không…quá khứ trôi qua…’ Thời gian chảy trôi kéo theo quá khứ xa rời, sẽ không còn thù oán, sẽ không còn thống khổ. Lãnh Sát lấy ra trước mặt một chiếc bọc được gói kín.
‘Đây là…’
‘Đây là toàn bộ kế hoạch của Tần Thọ…’
“Vậy ngươi…”
“Ta sẽ rời đi, lưu lạc thiên nhai cũng tốt, ta sẽ biến mất trước mắt các ngươi..’
‘Sư phụ !’ Ngạn Lạc Thường nhìn Lãnh Sát chuẩn bị rời đi, hốt hoảng gọi tên hắn. Cho dù nhiều năm qua, hắn đối với chính mình đơn giản chỉ là để trả thù, hắn làm chính mình tổn thương Vũ, nhưng nếu không phải có Lãnh Sát thì mình cũng chẳng sống được đến bây giờ. Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn âm thầm quan thâm. Như thế thì làm sao có thể hận hắn cho được.
‘Lạc Thường…’ Lãnh Sát đã cởi bỏ chiếc mặt nạ lạnh băng của mình, khôi phục lại bộ dáng ban đầu : ‘ Lạc Thường, ngươi được giải thoát rồi, ngươi hãy trở lại bên cạnh Yến Phàm Vũ đi !’ Nói xong liền cưỡi lên lưng Nhiếp Hồn, biến mất trong chốc lát.
*****
Xung quanh hắc ám, thân thể phá lệ nhẹ nhàng. Dù cho như vậy, y vẫn nghe thấy có người khóc, có người gọi tên y.
Là ngươi sao ? Thường ? Ngươi đang khóc ? Ngươi đang ở đây, vì ta ly khai mà thương tâm ? Thực xin lỗi, là ta sai, ta không nên để ngươi lại một mình, ta không nên làm ngươi khóc ! Ta muốn giúp ngươi lau khô nước mắt, ta muốn nhìn thấy nụ cười của ngươi. Bởi ta yêu ngươi, ta muốn ngươi có được hạnh phúc.
Ý thức chậm rãi khôi phục, Yến Phàm Vũ giật giật mi mắt. Có cái gì đó ấm áp nhỏ trên mặt y. Chậm rãi mở ra, cảnh vật trong mơ hồ dần trở nên rõ ràng ‘Thường…’ Gọi được tên ái nhân, dường như đã là cực hạn với y rồi.
Thấy Yến Phàm Vũ tỉnh lại, Ngạn Lạc Thường kích động vạn phần liền ôm thật chặt lấy y : ‘Ngươi rốt cục cũng tỉnh lại, thật tốt quá… !’
‘Ta..ngô…’ Vừa định nhúc nhích thân thể, lại vô ý đụng đến vết thương đau nhói.
‘Ngươi a, muốn chết thì cũng không cần phải tìm cách như vậy, thiếu chút nữa là trúng tim rồi. Chẳng lẽ ngươi muốn rút lui, nhường Lạc Thường cho ta.’ Quân Khiêm ở một bên góp lời trêu trọc.
‘Ta không sao…’
‘Ngươi xem đi, Lạc Thường, một nam nhân nhẫn tâm như vậy. Ngươi mặc kệ y đi, chúng ta quay trở lại Bách Hoa cốc.’ Quân Khiêm đứng dậy, bộ dáng muốn lôi kéo Ngạn Lạc Thường đi. Yến Phàm Vũ thấy thế, gấp đến độ mặc kệ đau đớn, nhảy lên ôm lấy Ngạn Lạc Thường : ‘Uy, uy…tiểu tử thối, ngươi muốn lưà dẫn lão bà của ta đi đâu !’
‘Lão bà của ngươi ? Ca ca à, ta nhớ hình như ngươi không có bị thương ở đầu đi.’
‘Quân Khiêm, ngươi đúng là tiểu tử nói không giữ lời, Không phải lúc trước ngươi nói chỉ cần Lạc Thường nói chính miệng là thích ta, ngươi sẽ bỏ cuộc sao.’
Nghe được lời này của Yến Phàm Vũ, Quân Khiêm lập tức nổi lên ya nghĩ xấu : ‘ Khi nào, ai nghe được ta nói như thế a’
‘Các ngươi dừng hết lại cho ta !’
Quân Khiêm lập tức á khẩu, Yến Phàm Vũ thì chết trân tại chỗ.
‘Hảo cho ngươi Yến Phàm Vũ…ta nhọc công cứu ngươi trở về mà ngươi lại… Ngươi cứ đứng ở đây cho ta… !
‘Lạc Thường, ngươi xem hắn gian trá như vậy, đừng cùng hắn ở một chỗ nữa… !’ Quân Khiêm nói rồi nhanh chóng sang chỗ Lạc Sở Khí.
Trong phòng chỉ còn lại hai người. Nhẹ nhàng ôm lấy Ngạn Lạc Thường, hương vị quen thuộc xộc vào trong mũi, tâm trạng nhất thời thả lỏng: ‘Ta không sao…Thường…thực sự không sao…’ Vốn là muốn trấn an, Yến Phàm Vũ ngoài ý muốn trông thấy những giọt nước nhỏ không ngừng rơi xuống tay.
‘Thường, ngươi khóc?’ Ngẩng đầu lên nhìn, từ tròn khóe mắt Ngạn Lạc Thường, hai dòng lệ mãnh liệt tuôn ra.
“Ngươi khóc ta sẽ đau lòng…’’ Nâng tay lên, thau hắn lau đi từng giọt lệ. Ngạn Lạc Thường yêu y, y bây giờ có thể hiểu được rồi.
‘Ngươi…ngươi muốn bỏ ta lại một mình sao? Cho nên mới đứng yên cho ta đâm…’
‘Không có, ta như thế nào lại nhẫn tâm…Ngươi cùng hải tử còn cần ta, ta làm sao đành lòng để các ngươi ở lại…’
‘Vũ…’ Ngắm nhìn khuôn nặt ôn nhu của Yến Phàm Vũ, Ngạn Lạc Thường nhẹ nhàng gọi tên. Nam nhân này chính là người mà hắn muốn đời đời kiếp kiếp ở cùng.
‘Thường…Có thể nói lại một lần nữa không…Câu nói kia, lúc ta đã gần mất đi ý thức, ta nghe được ngươi nói…’
‘Ta…ta có nói gì đâu…’
‘Ta nghe được ! Ta nghe thấy ngươi gọi tên ta, ta nghe thấy ngươi nói như thế !’
‘Yến Phàm Vũ…ngươi luôn làm cho ta cảm thấy bản thân mình thật kì quái…’ Ngạn Lạc Thường nhẹ nhàng nâng mặt lên, đặt lên đôi môi người trước mặt một nụ hôn dịu dàng.