Si Tình Đích Nhân Luyến Lạc Thường

Chương 5



Ôm Ngạn Lạc Thường từ trong Thịnh Lam lâu đi ra, Yến Phàm Vũ nội tâm sớm đã cười muốn nở hoa. Cùng lúc được giáo huấn tên tiểu tử Tần Nhị Thế kia, phương diện khác lại dẫn được Ngạn Lạc Thường đi theo mình. Tuy vừa giải quyết hết thảy sự tình đã muốn làm khổ hầu bao của y nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy rất xứng đáng. Mà Ngạn Lạc Thường lúc này vẫn lẳng lặng để cho Yến Phàm Vũ ôm. Bất quá cũng bởi vì trong tình trạng như thế, lại nhận thức được Yến Phàm Vũ khinh công rất giỏi, nãy giờ đã đem hắn lướt qua mười mấy căn nhà rồi.

Tựa hồ sợ Ngạn Lạc Thường mệt mỏi, Yến Phàm Vũ dừng trên một cành đại thụ, buông người trong lồng ngực ra. Mùi hương nhàn nhạt trở nên đậm hơn, y quyến luyến vẫn không muốn buông

“Mệt không?”

Yến Phàm Vũ hỏi một câu, nhưng Ngạn Lạc Thường không có trả lời.

“Ha ha, còn muốn giả bộ tới khi nào?”

“Cái gì?”

“Ngươi nghĩ rằng ta nhìn không ra sao? Rõ ràng ngươi khinh công rất khá, võ nghệ lại cao cường, thế nào lúc trước lại không giết luôn tên kia?”

“Như thế nào lại bị phát hiện?”

“Ngươi xem, đứng trên cành cây nguy hiểm như vậy, người bình thường khẳng định cước bộ đã không yên, ngươi lại có thể bình tĩnh yên ổn, khí tức cũng không hỗn loạn, sơ hở lớn a~”

“Ngươi cho rằng đây là sơ hở…”

Ngạn Lạc Thường trong nháy mắt rút từ trong ngực một cây trường tiêu, mũi kiếm sắc nhọn lộ ra, hướng Yến Phàm Vũ mà đâm tới. Yến Phàm Vũ nhẹ nhàng tránh, nhảy tới một cành cây khác cao hơn, tựa thân cây cười:

“Quả nhiên lợi hại. Thân thủ thật nhanh nhẹn.”

Ngạn Lạc Thường cũng không rảnh rỗi mà nghe Yến Phàm Vũ khen ngợi, giẫm lên cành cây đuổi tới, ai ngờ vừa dừng bước, Yến Phàm Vũ lại bay lên cành cây khác cao hơn nữa. Hai người cứ như vậy ngươi truy ta đuổi, ở trong rừng quanh quẩn một hồi lâu.

Thân thể có chút bắt đầu mệt, hai người đứng trên hai ngọn cây nhìn đối phương

“Tại sao lại muốn giết ta?”

“Đây là mệnh lệnh.”

“Phụng mệnh ai làm?”

“Ngươi không cần biết rõ.”

Ngạn Lạc Thường hít một hơi thật sâu, đón lấy nhánh cây đàn hồi mà vươn tới. Lần này, Yến Phàm Vũ không trốn, ngược lại thuận thế đưa tay vờn thắt lưng Ngạn Lạc Thường. (dê cụ)

“Ngươi…”

Cùng Yến Phàm Vũ tiếp xúc thân mật làm Ngạn Lạc Thường trong nháy mắt mặt trở nên đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên hắn bị địch nhân một mực đòi ôm lấy.

Chứng kiến Ngạn Lạc Thường mặt đỏ bừng, Yến Phàm Vũ cảm thấy phi thường đáng yêu.

“Lạc Thường, chúng ta đừng đánh, được không?” (vừa mới gặp người ta đã gọi tên thân mật như zậy rùi)

Ngạn Lạc Thường lại một kiếm đâm tới. Yến Phàm Vũ vì phải tránh né mà bất đắc dĩ buông lỏng tay.

“Ngươi nói cái gì? Ta là sát thủ, sao có thể vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân.”

“Rốt cuộc vì cái gì mà ngươi phải nghe theo mệnh lệnh? Nếu vì tiền tài, ta có thể cho ngươi nhiều hơn.”  (A mún ra tay cứu vớt e nhỏ =)))

“Nhiệm vụ chính là nhiệm vụ. Ngươi không cần nhiều lời.”

Ngạn Lạc Thường mấy lần đem mũi kiếm hướng tới Yến Phàm Vũ, lại bị đối phương thân thủ nhanh nhẹn, toàn bộ đều tránh được. Cuối cùng, hai người dừng ở đầu cành, cứ như vậy mà giằng co

“Vì cái gì ngươi luôn né tránh mà không đánh trả?”

Bị Yến Phàm Vũ chọc giận, tâm tình Ngạn Lạc Thường có chút kích động

“Lẽ nào ngươi khinh thường ta sao?”

“Không phải, Lạc Thường. Ta không có xem thường ngươi. Ta là không muốn ngươi bị thương.”

“Cái gì? Ngươi xem ta thành cái gì? Nữ nhân sao?”

“Lạc Thường, chúng ta không cần phải đánh. Ta cũng sẽ không động thủ với ngươi.”

Yến Phàm Vũ không muốn làm người trước mắt bị thương. Đúng vậy, nếu như lần đầu tiên gặp mặt chỉ là đối với hắn có hảo cảm thì trong tích tắc đem hắn mang ra ngoài Thịnh Lam lâu, mình đã thật sự yêu thích con người này. Cảm nhận nhịp tim đập trong lồng ngực làmYến Phàm Vũ hiểu lạnh lùng chỉ là một thứ đạo cụ để Ngạn Lạc Thường bảo vệ bản thân. Trong ánh mắt bình thản lộ ra chính là hai chữ bi thương. Như thế càng làm cho người ta thương tiếc, chính mình như thế nào có thể ra tay được.

“Lạc Thường, ta sẽ không đả thương ngươi, cũng không cho ngươi giết ta. Ngươi từ bỏ đi.”

“Không có khả năng!”

Ngạn Lạc Thường một bước nhanh nhẹn phóng tới trước mặt Yến Phàm Vũ, dùng thân thể ngăn trở Yến Phàm Vũ, phong tỏa hành động của đối phương, đem kiếm gác trên cổ Yến Phàm Vũ

“Lần này ngươi sẽ không thể trốn thoát được.”

“Lạc Thường, ngươi quả thật muốn giết ta?”

“Mệnh lệnh chính là mệnh lệnh. Ta không thể lựa chọn.”

“Hảo. Đã như vậy, ta để ngươi giết, giúp ngươi mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.” Yến Phàm Vũ nhắm mắt, chờ đợi Ngạn Lạc Thường động thủ.

Vì cái gì? Người này vì sao phải làm vậy? Ngạn Lạc Thường lần đầu tiên do dự. Rõ ràng y có thể thắng mình nhưng lại không làm. Vì cái gì thà rằng chết cũng không chịu đối mình động thủ? Nội tâm khó hiểu bắt đầu dao động. Vì cái gì….? Ngạn Lạc Thường do dự, một loạt nghi vấn tuôn ào ào trong đầu làm cho hắn trở nên hỗn loạn. Nếu như đối phương là ma đầu giết người không chớp mắt, chính mình sẽ cho hắn một kiếm chí mạng. Nếu như đối phương là một tên bại hoại sợ chết, mình một chút cũng sẽ không do dự giết hắn…. Duy chỉ có cái người trước mắt này thà rằng thương tổn chính bản thân cũng không nguyện ý làm mình bị thương.

“Vì cái gì? Vì cái gì ngươi muốn làm như vậy?” Ngạn Lạc Thường nghi vấn hỏi

“Lạc Thường, ta…”

Yến Phàm Vũ đang chuẩn bị đối Ngạn Lạc Thường thổ lộ tâm ý, đột nhiên phát hiện một con rắn lạ bò tới từ phía sau, cắn Ngạn Lạc Thường một nhát.

“Lạc Thường!!”

Bởi vì phía sau lưng bị cắn một cái rất đau, Ngạn Lạc Thường nhất thời đứng không vững liền từ đầu cành ngã xuống. Yến Phàm Vũ vội ôm Ngạn Lạc Thường, chậm rãi đáp trên mặt đất.

“Ngô…” Bị xà đột nhiên tập kích, Ngạn Lạc Thường cả người cảm thấy đau đớn.

“Lạc Thường, Lạc Thường…”

Yến Phàm Vũ nhìn biểu tình thống khổ của Ngạn Lạc Thường, quyết định thật nhanh, giải khai y phục của hắn để tìm vết thương. Phía sau lưng trên một hình xăm kì quái có hai dấu răng rõ ràng, hơn nữa đã trở nên đen tím, chung quanh cũng dần dần lan ra màu đen.

“Đáng giận! Là độc xà…”

Yến Phàm Vũ áp môi lên miệng vết thương, từng giọt từng giọt đem độc trong cơ thể Ngạn Lạc Thường hút ra.

Toàn thân đau nhức không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể cảm giác có người vì mình hút chất độc, Ngạn Lạc Thường cố gắng mở to mắt, nhìn cái người không thèm để ý an nguy của bản thân này

“Vì…vì cái gì…”

Dùng hết khí lực của thân thể, Ngạn Lạc Thường té xỉu trong lồng ngực Yến Phàm Vũ.

Thật ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Ngạn Lạc Thường, Yến Phàm Vũ nhìn người trước mắt đang nằm gọn trong lòng mình.

Vì cái gì…. Ngươi muốn ta trả lời ngươi như thế nào, Lạc Thường?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.